Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 157

Một màn sương lặng lẽ bao trùm buồng xe, che lấp tri giác tai mắt – hai người Viên Trình ngơ ngác, chỉ có Ngũ hoàng tử cầm quạt lông vũ che nửa dưới mặt, để lộ cặp mắt hưng phấn mong chờ.


“Hoắc Bất Nghi ngươi quá đáng vừa thôi!” Cuối cùng Viên Thận cũng hoàn hồn, lập tức nổi cơn thịnh nộ – đây quả là câu nói có một không hai trong cuộc đời hai mươi bảy năm qua của chàng ta.
Thiếu Thương trợn mắt nhìn Hoắc Bất Nghi như nhìn yêu quái: “Ngài điên rồi hả!”


Hoắc Bất Nghi vẫn điềm nhiên: “Lời xuất phát từ đáy lòng, Thiếu Thương, em suy nghĩ kỹ đi.”
“Bổn vương cho rằng nàng đã nghĩ rồi, sau đó chọn Viên Thận.” Ngũ hoàng tử cười khì phe phẩy cánh quạt.


Thiếu Thương ưỡn thẳng cổ, quát lại: “Nghĩ gì mà nghĩ, ta chưa bao giờ cần suy nghĩ, cũng không có gì để nghĩ cả! Ngài coi ta là hạng người nào hả, ngài quát một tiếng thì ta phải từ hôn cưới ngài chắc, vậy ban đầu  ta còn tìm lang tế khác làm gì, đến thẳng Tây Bắc tìm ngài cho xong!”


Hoắc Bất Nghi nói: “Em đang giận ta, sao có thể đến tìm ta.”
“Ngài biết thì tốt!” Thiếu Thương hét to.
Ngũ hoàng tử nói: “Đương nhiên hắn biết chứ, nhưng vẫn muốn cướp hôn.”


“Ngươi ngươi ngươi, ngươi thật sự coi thường Viên thị Giao Đông ta rồi! Dám nói bậy bạ ngay trước mặt ta, ngươi đúng là… quá hoang đường phi lý!” Viên Thận tức đến nỗi run người.


“Viên lang quan.” Hoắc Bất Nghi thành khẩn nói, “Ta biết bây giờ huynh đang rất giận, nhưng xin bình tĩnh lại nghe ta nói đã. Thiếu Thương và huynh không phải là lương phối…”


Viên Thận cảm thấy con cháu quý tộc khắp đô thành cũng không kiểu kỳ ngộ như nay, coi như hôm nay chàng được mở mang kiến thức. Chàng cười khẩy: “Ta và Thiếu Thương không phải lương phối, lẽ nào ngươi và Thiếu Thương là lương phối? Đúng là chuyện cười thiên hạ! Vì sao ngày trước ngươi không đi nói với tiếm vương Công Tôn thị đất Thục là ‘ngươi không thể xưng đế’ đi, xem lão ta có lập tức đầu hàng không!”


“Thực ra năm ngoái ta cũng đã nói câu này trong hịch thư, nhưng Công Tôn thị không nghe.” Hoắc Bất Nghi nói.
Thiếu Thương & Viên Thận: …
“Sau đó đã khai chiến.” Hoắc Bất Nghi bổ sung.
Ngũ hoàng tử trốn sau quạt, nín cười đến nội thương.


“Thì sao?” Viên Thận nén giận, “Không lẽ Hoắc Hầu muốn khai chiến với ta!”
Hoắc Bất Nghi chợt mỉm cười: “Ta đâu thể làm vậy, ta hy vọng huynh nhiều phúc nhiều thọ còn chẳng kịp, bằng không ta và Thiếu Thương sao có thể nên duyên.”


Ngũ hoàng tử chen ngang: “Viên Thị trung tinh thông lục nghệ, ta từng thấy hắn cưỡi ngựa bắn cung luyện giáo ở võ trường, thực sự rất giỏi, hai ngươi mà đánh thật thì chưa chắc…” Hắn không kìm được sự hưng phấn, cảm thấy thật đúng đắn khi đã chen lên xe ngựa.


“Điện hạ câm mồm!” Thiếu Thương trợn mắt, “Điện hạ sợ thiên hạ chưa đủ loạn phải không, cẩn thận vì hóng hớt mà không còn chân đến đất phiên bây giờ!” Tay nàng lại ngứa ngáy, cảm thấy trong năm năm qua đánh gã hoàng tử này hơi ít.


Ngũ hoàng tử sững sờ: “Vì sao lại không còn chân!”
“Vì ta sẽ bẩm báo với bệ hạ, nói chính điện hạ khích bác hai người họ đánh nhau, xem tới lúc ấy bệ hạ có chặt đứt chân của điện hạ không!”
“Ngươi nói lung tung!” Ngũ hoàng tử cầm quạt vỗ xuống đùi, trợn mắt quát.


Thiếu Thương lườm hắn: “Đúng còn gì, rõ ràng Ngũ điện hạ thấy ba người bọn ta muốn nói chuyện nhưng vẫn cố chen lên xe, điện hạ mà nói với bệ hạ chỉ là tình cờ, điện hạ nghĩ bệ hạ có tin không?”


Ngũ hoàng tử thay đổi sắc mặt mấy bận, đoạn cắn răng: “Được lắm, ngươi đã bất nhân chớ trách ta bất nghĩa…” Rồi hắn cười với Hoắc Bất Nghi, “Thập Nhất lang, có chuyện này ắt ngươi chưa biết, ta không đành lòng nhìn ngươi mù tịt…”


Thiếu Thương nheo mắt, thầm than không ổn, Viên Thận còn chưa hiểu thì Ngũ hoàng tử đã lên miệng nói to: “Thập Nhất lang à, ngươi có biết Trình Thiếu Thương từng cầu hôn Đông Hải vương không?! Nó bảo huynh trưởng cưới nó!”


Viên Thận sầm mặt, nghĩ bụng vì sao Ngũ hoàng tử biết chuyện này; Thiếu Thương thở dài, giơ tay ôm trán.
Ngũ hoàng tử hả hê: “Thế nào? Thập Nhất lang ngươi không ngờ đúng không. Trình Thiếu Thương nó lại có thể làm ra chuyện đó, thực là chuyện lạ thiên hạ…”
“Rồi sao nữa?”


“Hở?” Ngũ hoàng tử nghệt mặt như ngỗng.
Hoắc Bất Nghi bình tĩnh, kiên nhẫn hỏi lại: “Rồi sau đó thế nào. Là Đông Hải vương không đồng ý hay Thiếu Thương giữa chừng đổi ý?”
Ngũ hoàng tử ngơ ngác: “Ặc, là đại hoàng huynh không đồng ý…”


Hoắc Bất Nghi gật đầu, nghiêng người nhìn cô gái.


Thiếu Thương bị nhìn tới mức hoảng hốt, kéo mạnh tay Viên Thận bên cạnh, to tiếng gấp đôi: “Ngũ điện hạ đừng tự cho là đúng, điện hạ tưởng ta sợ chuyện này chắc! Chuyện ta đã làm, tuyệt đối không sợ ai bàn luận! Vả lại ta cũng đã nói chuyện này cho Thiện Kiến biết, điện hạ không cần phí công…” Dù nói vậy nhưng nàng vẫn chột dạ nhìn quanh, không biết đang sợ gì.


“Thiếu Thương, tại sao em lại làm như vậy. Theo ta thấy em không hề thích Đông Hải vương, thậm chí còn rất chỉ trích y.” Hoắc Bất Nghi bình tĩnh, không hề có lấy vẻ giật mình lúng túng.
Thiếu Thương hừ một tiếng, mượn cớ đó xoay đầu đi: “Chuyện này chẳng liên quan gì tới ngài cả!”


Viên Thận suýt bị cô gái kéo ngã, may kịp thời đỡ thành xe; chàng bất đắc dĩ nhìn vị hôn thê, thở dài nói: “Trước đó Hoài An vương Thái hậu không khỏe, muốn thấy Thiếu Thương xuất giá mới yên tâm; nên Thiếu Thương mới đi tìm người.” Vừa nói chàng vừa bất mãn trợn mắt nhìn cô gái.


Hoắc Bất Nghi ừ một tiếng: “Cũng đúng. Thiếu Thương thấy Đông Hải vương dịu dàng tốt bụng dễ ức hϊế͙p͙, sau khi thành thân vẫn có thể tiếp tục hầu hạ Tuyên Thái hậu, nên mới cầu hôn y.” Dù chàng chưa hề được Thiếu Thương giải thích nhưng đã đoán trúng tám chín phần.


Ngũ hoàng tử không hài lòng với phản ứng của Hoắc Bất Nghi: “Thập Nhất lang không nói gì nó à. Dù trong thơ ca của người xưa có nói nữ giới chủ động bày tỏ tâm ý, nhưng là con gái vẫn nên đoan trang hiền thục…”
“Ngũ điện hạ vừa vừa thôi!” Thiếu Thương hậm hực trợn mắt.


Ngũ hoàng tử lại làm như không thấy, thực ra giữa hai người họ có một bí mật mà hắn chắc chắn Trình Thiếu Thương sẽ không nói.


“Muốn trách Thiếu Thương cũng phải là ta trách.” Viên Thận lạnh lùng lên tiếng, “Chỉ cần ta không nghi ngờ là được, Ngũ điện hạ hà tất làm tiểu nhân.” Kỳ thực hắn không phản đối Ngũ hoàng tử tiết lộ chuyện này, nói ra nghe hèn, nhưng hiện tại hắn chỉ mong Hoắc Bất Nghi thất vọng về Trình Thiếu Thương.


“Ngươi đã bị Trình Thiếu Thương tóm gọn, chắc chắn sẽ không trách nó!” Ngũ hoàng tử hừ một tiếng, “Thập Nhất lang, ngươi thật sự không nói gì à?”


Hoắc Bất Nghi nghiêng đầu xuất thần, như đang nghĩ về chuyện gì đó: “… Thần muốn nói.” Chàng quay đầu lại, “Ngũ điện hạ, cách bao lâu Thiếu Thương lại cầu hôn ngài?”


*Cạch* một tiếng, quạt lông vũ của Ngũ hoàng tử bị gãy. Cả ba đồng thời kinh hãi, nhưng mỗi người kinh hãi một vẻ: Viên Thận đột ngột thất kinh, còn Thiếu Thương và Ngũ hoàng tử là ‘sao hắn biết, mình có nói với ai đâu’?!


Ngũ hoàng tử hốt hoảng, cười gượng bảo: “Nói gì vậy, Thập Nhất lang cứ đùa… Ha ha, ha ha…”
Thiếu Thương từ từ co người nấp ra sau lưng Viên Thận, nào ngờ bị Viên Thận thở dốc chụp lấy: “Nàng thật sự làm vậy?”


Thấy vị hôn thê cười xun xoe như ngầm thừa nhận, Viên Thận suýt tắc thở – kể từ khi đính hôn với Trình Thiếu Thương, mỗi ngày của chàng thật sự rất xuất sắc.


“Ban đầu Thiếu Thương cầu hôn Đông Hải vương, có lẽ do chưa suy nghĩ thấu đáo. Thoạt nhìn Đông Hải vương có vẻ dễ sống chung, thực ra tính y rất cố chấp, huống hồ cưới y cũng rất rắc rối. Ta đoán Thiếu Thương nhanh chóng hiểu ra điều đó, may mà Đông Hải vương từ chối nàng, bằng không sau đó nàng cũng sẽ đổi ý.” Hoắc Bất Nghi nói.


“Lý do gì ngươi đoán nàng sẽ lại cầu hôn Ngũ điện hạ?” Viên Thận hỏi.
Hoắc Bất Nghi nhìn cô gái: “Con người nàng rất biết phấn đấu, chắc chắn sẽ không vì một thất bại nhỏ mà chùn chân. Nếu đã muốn thành thân, ắt hẳn sẽ tìm bằng được người để cưới.”


Nghe như đang khen nhưng Thiếu Thương không dám cười, càng ngoan ngoãn rụt người ra sau Viên Thận.


Viên Thận nghiến răng, chỉ muốn bắt lấy nha đầu chết tiệt không đáng tin này ra đánh một trận no đòn, sau đó bỏ đói ba ngày, chép năm mươi lần Tuân Tử khuyên học một trăm lần Dương Hùng Pháp Ngôn, để nàng biết cái gì gọi là trời cao đất dày!


Hoắc Bất Nghi gác tay lên vai Ngũ hoàng tử, năm ngón tay khẽ hạ lực, Ngũ hoàng tử lập tức tru tréo như nhím trúng tên: “Oái oái oái… Đừng đừng, mau buông tay buông tay, ngươi còn không buông ta sẽ cáo trạng phụ hoàng… Oái oái, ta không đồng ý, ta thật sự không đồng ý! Nó đánh ta hù dọa ta rồi uy hϊế͙p͙ ta, nhưng ta rất kiên quyết, ta không hề đồng ý!”


Hoắc Bất Nghi buông tay, Ngũ hoàng tử thở đều, lại lần nữa mồm mép: “… Trình Thiếu Thương là người thế nào ta há không biết, nếu thật sự cưới nó thì bổn vương sống được bao lâu… Oái oái oái, ngươi đừng véo nữa, được rồi, là ta có mắt không biết vàng ngọc, Trình Thiếu Thương từng đính hôn với ngươi, hai ta lại lớn lên cùng nhau, ta sao có thể cưới nó…”


Phát hiện Hoắc Bất Nghi vừa buông tay, Ngũ hoàng tử tức tốc nhặt quạt lông vũ lên, dùng chuôi quạt làm bằng ngọc gõ mạnh vào thành xe – hắn cảm thấy hôm quá xúi quẩy, quả nhiên không nên xem kịch hay của Hoắc Bất Nghi làm gì, những hình ảnh thê thảm từng bị hắn ta “dạy dỗ” lướt qua trước mắt, hắn cảm thấy bản thân mới thư thái năm năm mà đã mất cảnh giác!


Ngũ hoàng tử xoa bả vai, phát hiện xe ngựa đã dừng lại, chẳng đợi người khác lên tiếng, hắn lập tức nhảy dựng lên xông ra ngoài, miệng la oai oái: “Không cần tiễn, ta nghỉ ngơi đủ rồi, giờ sẽ cưỡi ngựa về cung! Hẹn gặp lại, hẹn gặp lại chư vị, mai sau có thời gian rảnh đến đất phong của ta, ta sẽ làm tròn bổn phận địa chủ, được rồi, tạm biệt tại đây… Oái oái, sao đám vô liêm sỉ các ngươi không đỡ bổn vương…”


Khi nói nửa câu cuối Ngũ hoàng tử đã ở ngoài xe, có vẻ ngã sõng soài, hơn nữa tướng ngã rất bất nhã, kế đó hắn lại quát tháo thị vệ của mình một trận.
Cửa xe khép lại, trong xe chỉ còn lại ba người.


Nghe tràng la hét của Ngũ hoàng tử vừa rồi, Viên Thận cảm thấy hả giận, bắt đầu cân nhắc có nên lôi cô gái sau lưng ra để Hoắc Bất Nghi giáo huấn không. Thiếu Thương phát hiện ánh mắt không thiện chí của vị hôn phu, lập tức cười xòa: “Ta chỉ nói đùa thôi mà, ai muốn cưới hắn chứ, chỉ nói chơi thôi, dù gì cũng không có ai nghe thấy…”


Viên Thận hít sâu, quyết định dẹp ngoại địch trước rồi giải quyết trong nhà sau, thế là chắp tay nói: “Hoắc Hầu minh giám, ta biết huynh có tình cảm sâu đậm với Thiếu Thương, đã như vậy thì huynh cũng cần biết rõ một điều, Thiếu Thương đính hôn với ta sau khi nàng đã suy nghĩ kỹ lưỡng, chứ không qua loa như với Đông Hải vương hay Ngũ hoàng tử. Quân hầu nghĩ thế nào?”


Thiếu Thương ở sau lưng chàng ta ra sức gật đầu.
Lông mày dài của Hoắc Bất Nghi nhướn lên, chàng đưa mắt nhìn cô gái, tròng mắt đậm lấp lánh nửa sáng nửa tối: “… Có đôi khi, lời Thiếu Thương nói và làm không phải là điều nàng muốn.”


Viên Thận nhẫn nại: “Quân hầu nói vậy nghe có vẻ lấn lướt quá rồi. Thiếu Thương muốn làm gì, lẽ nào chính nàng không biết mà còn cần huynh chỉ vẽ?” Tại sao họ Hoắc này không đến Luận Kinh đài cãi nhau với đám lão già kia đi!
“Cũng có thể nói như vậy.” Hoắc Bất Nghi nói.


Viên Thận nổi đóa, Thiếu Thương vỗ tay chàng ta an ủi: “Ta thấy ngài ấy bị thần kinh rồi, huynh không cần để ý.”
Viên Thận khuyên can: “Quân hầu vọng ngôn, tại hạ thật khó tiếp nhận. Hôm nay không cần nói thêm gì nữa, mọi chuyện tới đây chấm dứt, ta và Thiếu Thương sẽ xuống xe…”


“Mỗi câu ta nói đều là thật.” Hoắc Bất Nghi cướp lời, chàng nhìn cô gái, “Trong vườn ngự ở núi Đồ Cao có một loại tôm suối lạnh, Thiếu Thương rất thích ăn…”


“Nói lung tung!” Thiếu Thương không kìm được ngắt lời, “Ta đã ăn loại tôm đó rất nhiều lần, nhưng cũng chẳng ham mê ưa thích gì.”
Nào ngờ Hoắc Bất Nghi rất quả quyết: “Không, em rất thích nó.”
“Chẳng lẽ ta thích ăn gì mà còn không biết?” Thiếu Thương bị chọc giận đến bật cười.


Hoắc Bất Nghi ngoái đầu nhìn Viên Thận: “Lần đầu Thiếu Thương ăn loại tôm nước lạnh này là khi Tuyên Thái hậu mở tiệc ở Trường Thu cung, nhưng trước khi đem thức ăn lên, Địch ảo đã cằn nhằn với nàng rằng ‘tôm này ngon thì ngon, nhưng nương nương không ăn được, hễ ăn vào là sẽ nổi mẩn đỏ’, từ đó Thiếu Thương không dặn đầu bếp nấu loại tôm ấy nữa.”


Thiếu Thương không phục: “Là vì ta thật sự không thích ăn loại tôm ấy!”


Hoắc Bất Nghi không để ý tới nàng, nói tiếp: “Với ai Thiếu Thương cũng nói như vậy, nhưng nếu Viên Thị trung để ý sẽ không khó phát hiện thói quen ăn uống của nàng. Có lúc Địch ảo thèm ăn, có lúc bệ hạ ban cho ta mấy thùng tôm nuôi – mỗi khi trên bàn có loại tôm nước lạnh này, bất kể là luộc, nướng muối hay rưới tương… Thiếu Thương lúc nào cũng sẽ dùng thêm mấy chén, thậm chí còn trộn canh tôm với cơm.” Nói xong nửa câu cuối, lòng bàn tay chàng râm ran.


Trong xe lặng thinh, Viên Thận ngẩn ngơ, Thiếu Thương cũng ngẩn người, hồ nghi bản thân thật sự như vậy sao, nhưng… Số tôm nước lạnh được chia tới phủ của Hoắc Bất Nghi, hình như, đều đã, vào bụng mình cả. Ơ?


“Thứ mình thích ăn nhưng quân vương không thích, chuyện này ở trong cung xảy ra rất thường xuyên.” Hoắc Bất Nghi nói, “Chỉ là đa số người bình thường có hai lựa chọn. Người có tâm cơ sẽ giả vờ nhẫn nhịn, song sẽ để người khác biết mình nhẫn nại vì nương nương, nhân tiện được tiếng thơm; người phúc hậu sẽ im lặng nhịn đi, không bao giờ nhắc đến. Nhưng Thiếu Thương lại khác, nàng nói với người khác và cũng tự nói với mình rằng, nàng không thích ăn loại tôm ấy.”


Viên Thận nghiêng đầu nhìn vị hôn thê.
Chàng biết cô gái này có thiện ý vào kiêu ngạo trong thầm lặng, thiện ý bởi nàng không muốn để Tuyên Thái hậu ‘thương’ nàng phải nhẫn nhịn, kiêu ngạo bởi nàng không muốn người ta lấy đó làm lý do ca tụng mình.


Hoắc Bất Nghi nhìn Thiếu Thương, nhả từng chữ: “Chỉ cần là chuyện nàng cảm thấy vô ích thì nàng sẽ tự lừa gạt đến chính bản thân cũng tin tưởng. Nàng là cô gái ngốc như vậy đấy.”


Thiếu Thương né tránh ánh mắt chàng, nghiêng đầu nói lớn: “Quân hầu đừng đánh tráo khái niệm, tôm suối lạnh có thể giống việc chung thân đại sự hả. Ta và Thiện Kiến không như ngài tưởng!”


Viên Thận lại nghĩ ngợi nhiều hơn. Năm xưa Tiêu phu nhân bỏ bê con gái, Thiếu Thương chưa bao giờ tỏ vẻ quan tâm, hơn nữa tất cả mọi người đều tin như vậy. Nhưng kỳ thực nàng không hề như biểu hiện ngoài mặt, có thể không để ý “thật” sao?


“Thường nghe Hoắc Hầu trầm mặc kiệm lời, nhưng nay xem ra lời thế nhân nói chưa hẳn đã thật. Dù quân hầu lập thân bằng công trạng, nhưng có vẻ bản lĩnh ăn nói cũng tăng cao.” Viên Thận chậm rãi nói, từ năm mười lăm tuổi chàng đã nổi tiếng khắp thiên hạ vì tài biện kinh bác học, bao năm qua luôn quanh quẩn ở Luận Kinh đài và Thượng Thư đài, thường xuyên giao tiếp với những học giả tiến sĩ thích cãi nhau, hoặc không cũng là những quyền thần cao quý tâm cơ thâm trầm.


Bây giờ sự khϊế͙p͙ sợ lúc đầu đã biến mất, chàng xốc lại tâm trạng, đối đầu với tình địch mạnh mẽ, “Nhưng Hoắc Hầu khéo ăn nói tới đâu cũng để sót một điểm, tại sao huynh biết Thiếu Thương đồng ý thành hôn với ta là lừa mình dối người, hay thật sự thành tâm? Chỉ vài ba lời đã muốn đối thủ đầu hàng, quân hầu xem thường ta quá rồi.”


Hoắc Bất Nghi nhìn Thiếu Thương, nói: “Nếu đối thủ của ta là Viên Thị trung thì đã hay.”
Đối thủ của chàng chưa bao giờ là Viên Thận.


Viên Thận không hiểu, Hoắc Bất Nghi đã nắm thành xe: “Gần đây trong triều đang tranh chấp chuyện độ điền, ta phải quay về nghị sự. Trình phủ ở ngay trước mặt, chỉ đi một quãng là đến, ta không tiễn hai vị nữa.”
Người ta đã hạ lệnh đuổi khách, Viên Thận và Thiếu Thương vội vàng xuống xe.


Tại cánh bắc trên phố phường tĩnh mịch, gia đinh thị vệ hai phủ Viên Trình đứng sau nhìn cỗ xe bọc thép của Hoắc Bất Nghi rời đi, Viên Thận và Thiếu Thương im lặng.


“Người này quả là có bản lĩnh. Đầu tiên là tấn công bất ngờ, nói đến mức người ta hốt hoảng, tới khi đối thủ muốn phản kích thì hắn nhẹ nhàng cắt ngang, nhượng bộ lui binh, đợi ngày khác tính toán. đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn, sau một hồi như vậy, đối phủ sẽ rơi vào thế hạ phong!” Viên đại công tử vòng tay áo, đánh giá Hoắc Bất Nghi như đang phê bình chiến sự.


Thiếu Thương nhìn trời, cúi đầu nói: “Việc ấy… Huynh muốn từ hôn với ta hả?” Không phải lép vế, mà khi Hoắc Bất Nghi đã muốn hành sự thì toàn đô thành chẳng mấy ai có thể ngăn cản.


Viên Thận cương quyết: “Đương nhiên sẽ không! Là ta đã khinh địch. Mấy hôm trước ta thấy y sa sút nên tưởng y đã tuyệt vọng, không ngờ bây giờ lại đột ngột gây khó. Ngày trước lúc nàng đang có hôn ước với y, ta còn đau đáu làm thế nào để phá rối, thì hôm nay tuyệt đối không lùi bước!”


“Cái gì cái gì?” Thiếu Thương không tin, “Huynh lại có cả ý đó cơ à!”


Viên Thận không xấu hổ: “Ta dám chắc với nàng, năm xưa khi nàng lần đầu đính hôn, nhất định Hoắc Bất Nghi cũng nát óc tìm cách ngăn cản nàng và Lâu Nghiêu. Chẳng qua vì cố kỵ nhiều điều nên mới không ra tay.” Xét từ gốc độ này thì cả hai bọn họ thật chung đường.


“Hai người đúng là vật họp theo loài!” Thiếu Thương nói.
“Đừng chế giễu ta nữa, giờ nghĩ cách đối phó Hoắc Bất Nghi như thế nào đi, chả nhẽ nàng thật sự muốn đổi hôn ước?!”
Thiếu Thương ha ha hai tiếng.


Nhớ lại lúc nãy Hoắc Bất Nghi đã khống chế hoàn toàn nhịp đàm phán, Viên Thận ủ rũ: “Nói tóm lại, con người Hoắc Bất Nghi quá đáng ghét!”


Thiếu Thương thở dài: “Ta đã bảo với huynh rồi, người này nhìn tẩm ngẩm tầm ngầm chứ đánh chết voi đấy! Nếu ngài ấy muốn làm huynh tức chết thì tuyệt đối sẽ không chừa lại một hơi thở nào! Ngày trước ta đã chịu thua biết bao nhiêu lần!”


“Nàng cũng thật là, sao không nói ta biết chuyện với Ngũ hoàng tử, hại ta không kịp trở tay!” Viên Thận sầm mặt, bắt đầu tính sổ.


Thiếu Thương bất đắc dĩ: “Đợt ấy nghe Ngũ hoàng tử khoác loác gì mà ‘sắp phong phiên trời cao Hoàng đế xa, muốn thế nào được như thế ấy’, ta nhất thời kích động, lại rảnh tới mức nhàm chán nên mới thăm dò hắn mấy câu, không cần coi là thật!”


Viên Thận nghiêm mặt: “Hôn nhân đại sự há đem ra đùa giỡn!”
“Được rồi, ta biết rồi!” Thiếu Thương nói, “Cũng do huynh không tốt, lằng nhằng với Thái gia năm năm chưa dứt, ai dám liệt huynh vào danh sách chọn rể, đương nhiên ta phải tìm đường khác!”


“Tóm lại về sau có chuyện gì cũng phải nói cho ta biết, rõ ràng Hoắc Bất Nghi muốn thừa cơ chen chân, hai ta phải đồng tâm hiệp lực!”
“Huynh nói xem ngài ấy sẽ dùng chiêu gì.”


Cả hai trợn mắt nhìn nhau, nghĩ mãi không ra. Thiếu Thương cho rằng bất luận Hoắc Bất Nghi lấy lòng xin lỗi ra sao, bản thân tuyệt đối không dao động; Viên Thận lại nghĩ liệu Hoắc Bất Nghi có thể lấy thế đè người, âm thầm chèn ép không, nhưng Viên gia chàng cũng không phải ăn chay.


Hai người vừa đi vừa nói, cho tới lúc đi đến đầu ngõ Trình phủ, Thiếu Thương mới sực nhớ ra một chuyên: “Nè nè, Hoắc Bất Nghi phải đi nghị luận chuyện độ điện, bộ huynh không có chuyện gì hả?”


Viên Thận vỗ trán: “Ôi, bị y chọc giận làm hồ đồ rồi! Ngày mai bệ hạ sẽ mở đại triều hội, ta phải đến Đại tư không phủ bàn bạc đã, nàng…”


“Được rồi được rồi, huynh đi trước đi, ta tự về nhà được mà.” Thiếu Thương phất tay, “Không phải sau này huynh sẽ đứng hàng Tam công à, trí nhớ kém thì sao làm nổi! Đi nhanh đi, ta chờ làm phu nhân của công khanh!”


Viên Thận vội nhảy lên ngựa được thị vệ dắt đến, vừa chạy được vài bước đã dừng lại ngoái đầu, thấy vị hôn thê chắp tay sau lưng, ra vẻ già dặn đi trong ngõ, chàng ta bất giác bật cười.


Chàng nghĩ: chẳng mấy khi trong đời chàng thích một người, không thể cứ thế chắp tay nhường vì đối thủ quá mạnh được. Chàng sẽ không như ân sư Hoàng Phủ phu tử phải nuối tiếc nửa đời, để rồi phải chạy đến chân tường nhà người ta ca hát.