Tình Động

Chương 24

Trầm Nhược Thủy giật mình, một hồi lâu sau mới hiểu được ý y nói.

Lý Phượng Lai cứ như vậy phất tay rời đi, vậy độc trên người sư huynh  phải làm sao bây giờ?

Không ai…… có thể giải ……

Trầm Nhược Thủy toàn thân đại chấn, hận không thể lập tức đuổi theo ngăn y lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu như nước của Lục Cảnh, lại thấy hai chân mềm nhũn, cuối cùng không thể động đậy.

Dù lôi được y về thì sao? Sư huynh căn bản không cần hắn cứu!

Hắn cùng Lục Cảnh thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, sớm nên biết rõ bản tính của y, tuy bề ngoài y có vẻ ôn hòa vô hại, nhưng trong khung lại rất quật cường, nhận định điều gì thì không thay đổi được.

Cho nên, chỉ còn đường chết?

Rõ ràng đang ôm người âu yếm trong lòng, nhưng Trầm Nhược Thủy lại cảm thấy hàn ý sau lưng, lạnh đến cả người phát run.


“Sư huynh, sao không để họ Lý kia cứu ngươi?” Hắn cúi đầu nhìn Lục Cảnh, có chút thất thần lẩm bẩm,“Nếu ngươi chết ta phải làm sao bây giờ? Về sau ai tới bảo hộ ta? Ai tới chơi với ta? Lại có ai…… sẽ thích ta như ngươi?”

Nghe vậy, gương mặt Lục Cảnh hơi vặn vẹo, vẻ mặt kia so với lúc kịch độc phát tác dường như càng thêm thống khổ. Nhưng lập tức khôi phục lại, há mồm, lại chỉ phun ra miệng đầy máu tươi, vì thế run run nhấc tay phải lên, gian nan vạn phần viết chữ lên lòng bàn tay Trầm Nhược Thủy.

Đừng sợ.

Ta ở đây.

Ngắn ngủn vài chữ, là câu nói Lục Cảnh thường hay nói nhất kia.

Lúc này tuy hắn thân trúng kịch độc, cử động đã cảm thấy phải cố gắng hết sức, lại như cũ nâng lên khóe miệng, cười nhẹ nháy mắt với Trầm Nhược Thủy.

Trầm Nhược Thủy ngơ ngác nhìn nụ cười quen thuộc kia, nhất thời ngơ ngẩn.

Trước kia khi nhắc tới chữ “Chết”, hắn luôn thật sự sợ hãi, hiện tại lại đột nhiên cảm thấy không sao cả.

Không cần để ý Lý Phượng, cũng không cần để ý giải dược, hắn chỉ cần một mình sư huynh là đủ rồi! Nếu có thể bên cạnh sư huynh, sống chết có chỗ nào khác nhau?

Chỉ cần người kia bồi bên người hắn, hắn sẽ không sợ gì cả.

Nghĩ vậy, cúi người hôn lên môi Lục Cảnh, mềm giọng nói: “Sư huynh, chúng ta còn chưa chơi hết cả Dương Châu thành, giờ đi được không?”

Lục Cảnh mỉm cười gật đầu.

Trầm Nhược Thủy liền cũng cười rộ lên, lại nói: “Chờ đêm tới trăng lên, ta còn muốn nghe ngươi thổi sáo. Sư huynh ngươi một thân áo trắng đứng trên cầu, nhất định sẽ rất đẹp.”

Lục Cảnh như cũ vẫn cười, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn thẳng Trầm Nhược Thủy, trong mắt như phủ một tầng sương, nhu tình dào dạt.


Trầm Nhược Thủy trong lòng dao động, chợt cảm thấy sư huynh khuôn mặt trắng bệch, khóe môi mang huyết trước mắt này, so với những lúc khác càng thêm tuấn mỹ.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao sư huynh luôn cười với hắn.

Nguyên lai yêu một người là cảm giác như vậy, rõ ràng ngực đau đớn, lại vẫn không nhịn được muốn cười.

Nếu hai tâm hồn thành như một, còn điều gì cần băn khoăn nữa?

Hắn chưa bao giờ từng vui mừng như thế.

Lúc này thật chính là tâm ý tương thông, thậm chí không cần thề non hẹn biển, liền có thể trực tiếp biểu lộ đến vĩnh hằng.

Trầm Nhược Thủy vừa cười vừa cúi đầu, trăn trở hôn lên môi Lục Cảnh. Mùi máu nồng đậm dâng lên, nồng đến khiến nước mắt hắn chảy xuống.

Một ngày trôi qua rất nhanh.

Không bao lâu sau, độc trên người Lục Cảnh sẽ lại phát tác.

Trầm Nhược Thủy hôn hôn, tay phải trượt xuống, cầm chặt chủy thủ giấu bên hông, đó là lễ vật Trầm Minh Hiên đưa tặng trong sinh nhật hắn, tuy rất ít được dùng, nhưng vẫn rất sắc bén.


Một đao đi xuống, hẳn sẽ không đau đớn?

Trầm Nhược Thủy hít sâu một hơi, cười đến đầy mặt đều là nước mắt, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ, chỉ có thể mông lung nhìn Lục Cảnh, giọng nói khàn khàn: “Sư huynh, ta biết sai rồi. Nhưng giờ mới hối hận đã không còn kịp, đúng không? Nhưng không sao, ta hứa kiếp sau nhất định sẽ hảo hảo nghe lời ngươi nói, sẽ không tùy hứng làm bậy, sẽ không chọc ngươi tức giận, cũng sẽ không ra vẻ chán ghét ngươi …… Nên ngươi tuyệt đối phải nhớ kỹ ta, lần sau khi gặp lại, ta còn muốn theo ngươi học võ công, còn muốn nghe ngươi thổi sáo, còn muốn……”

Dừng một chút, câu nói kế tiếp nghẹn trong cổ họng, không nói nổi nữa.

Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng lại chỉ còn gần như cắn cắn hôn môi cùng với ngắn ngủn vài từ: “Sư huynh, ta thích ngươi.”

Lục Cảnh không thể mở miệng nói chuyện, chỉ sờ soạng cầm tay Trầm Nhược Thủy, lấy ánh mắt đáp lại những lời này của hắn. Đôi con ngươi đen kia sáng rọi đen nhánh, mâu quang lưu chuyển, nhu tình như nước.

Trầm Nhược Thủy nhìn thấy tâm động không thôi, cả người đều nhuyễn xuống, miễn cưỡng dựa vào người Lục Cảnh. Sau đó nhắm chặt mắt, chậm rãi rút ra chủy thủ bên hông.

Cả đời này thật sự quá ngắn ngủi, còn nhiều điều chưa kịp nói như vậy, còn cả một người không kịp yêu.

Bất quá, ít nhất hắn cũng có thể ngủ cùng sư huynh, vĩnh không chia lìa.