Lục Cảnh lần này ngủ vài canh giờ, khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Trầm Nhược Thủy vẫn duy trì tư thế canh giữ bên giường lúc trước, dưới mắt có quầng đen, rõ ràng là một đêm không ngủ.
“Sư đệ, ngươi tối qua lại không ngủ?”
“Ân.” Trầm Nhược Thủy khóc một đêm, nước mắt sớm ngừng, liền cứ thế mờ mịt ngẩn người ngồi, trên mặt vô bi vô hỉ, thần sắc bình tĩnh gần như quỷ dị.
Lục Cảnh thở dài một hơi, ôn nhu nói: “Ngươi nên hảo hảo nghỉ một lát mới đúng.”
“Không cần.” Trầm Nhược Thủy lắc đầu, con ngươi đen vẫn trống rỗng vô thần, biểu tình đờ đẫn nói,“Ta muốn bồi bên cạnh sư huynh.”
“Độc này một ngày chỉ phát tác một lần, bây giờ đã không sao rồi. Cơ thể ta còn chưa nhược đến mức vừa chạm liền vỡ, ngươi cũng không cần lo lắng như thế.”
Lục Cảnh lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, Trầm Nhược Thủy nghe xong quả nhiên có chút phản ứng, nhưng chỉ là di chuyển đầu, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Hồi lâu sau mới quay đầu lại, mặt giãn ra cười khẽ.
“Sư huynh, bây giờ ngươi có thể đi được không?”
“Đương nhiên được.”
“Ta đến Dương Châu lâu như vậy nhưng chưa từng hảo hảo chơi đùa, ngươi có thể đi chơi với ta không?”
Lục Cảnh ngẩn người, có chút kinh ngạc. Vết thương trên tay hắn còn chưa khỏi hẳn, thân thể cũng rất kiệt quệ, lại vẫn cười đáp ứng: “Hảo.”
Chỉ cần sư đệ mở miệng, dù núi đao biển lửa hắn cũng dám vào, huống chi chỉ là đi dạo phố?
Nghe vậy, Trầm Nhược Thủy lập tức cười, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào, nhưng đôi lông mày thanh tú lại càng lúc càng nhíu chặt, ở góc độ Lục Cảnh không nhìn thấy, tay siết lại thành quyền.
Lục Cảnh mơ hồ cảm thấy hắn có chút cổ quái, nhưng chỉ riêng việc mặc quần áo đứng dậy đã hao hết khí lực của y, khiến y căn bản không kịp suy nghĩ sâu xa. Nếm qua điểm tâm xong, hai người liền dắt tay ra cửa.
Dọc đường đi, Trầm Nhược Thủy hết nhìn đông lại nhìn tây, nói nói cười cười, tựa như bình thường. Nhưng đôi mắt kia tuy đảo loạn chung quanh, lại độc tránh đi ánh mắt Lục Cảnh.
Lục Cảnh càng đi càng cảm thấy không thích hợp, chờ sau khi hắn đi theo Trầm Nhược Thủy qua vài toà lầu, hoàn toàn nhận rõ con đường trước mặt, mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Hắn trong lòng vừa động, lập tức dừng cước bộ, trầm giọng hỏi: “Sư đệ, chúng ta đang đi đâu?”
“Không có mục tiêu a, chỉ tùy tiện đi dạo thôi.”
“Phía trước chỉ có thanh lâu, ngươi tính đi tìm hoan mua vui, hay là…… tìm một người?”
Mặt Trầm Nhược Thủy cứng đờ, biết không thể gạt được, liền thẳng thắn gật đầu cam chịu.
Lục Cảnh cũng không nói nhiều, chỉ cầm trụ tay hắn, xoay người muốn đi.
“Sư huynh!”
“Đi chơi không ít rồi, cũng nên về nhà trọ thôi.”
“Không được! Độc của ngươi sẽ rất nhanh phát tác lần nữa, chúng ta phải tìm Lý Phượng Lai đòi giải dược!”
“Ngươi cũng biết…… hắn sẽ nói điều kiện gì?”
“Đương nhiên.” Khi Trầm Nhược Thủy nói ra lời này, cả người đều run rẩy,“Tên kia gây ra nhiều chuyện như vậy, không phải chỉ vì sư huynh ngươi sao? Chỉ cần ta thề từ nay về sau không hề gặp ngươi, hắn tự nhiên sẽ giúp ngươi giải độc.”
Dừng một chút, miễn cưỡng cười một cái, rồi nói tiếp: “Dù sao chúng ta chỉ làm bộ đồng ý điều kiện của hắn thôi, chờ thân thể ngươi vừa hảo, ta lập tức tìm cha tới cứu ngươi về.”
Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm Lục Cảnh, đáy mắt mang vài phần cầu xin.
Lục Cảnh lại thủy chung không lên tiếng trả lời, chỉ như vậy lẳng lặng đứng yên, môi khẽ nhếch, cười như không cười nhìn Trầm Nhược Thủy.
Trầm Nhược Thủy liền hiểu được tâm tư của y, cắn răng nói: “Sư huynh, ngươi đáp ứng ta lần này đi, được không? Ta không muốn nhìn thấy ngươi lại độc phát thống khổ nữa.”
Lục Cảnh như cũ mỉm cười, nghiêng đầu, nhẹ nhàng phun ra vài chữ: “Nhược Thủy, ta chỉ thích ngươi.”
Ngữ khí tuy ôn nhu, biểu tình lại cực kì kiên quyết.
Trầm Nhược Thủy cơ hồ hận không thể quỳ xuống cầu y, thật vất vả mới miễn cưỡng ổn định nỗi lòng, lảo đảo tiến lên trước vài bước, nhào vào trong lòng Lục Cảnh.
Lục Cảnh bất ngờ không kịp phòng bị, vừa muốn đưa tay ôm thắt lưng hắn liền bị điểm trúng huyệt đạo.
“Sư đệ, ngươi……”
“Sư huynh, ta biết ngươi nhất định sẽ lại giận ta. Bất quá ta trước đây làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, thêm việc này cũng chẳng chênh lệch mấy, đúng không?” Trầm Nhược Thủy tựa đầu lên vai Lục Cảnh, từng chữ nói, “Ta về sau sẽ nghe lời cha luyện võ công, bất luận tốn bao nhiêu công phu, nhất định cũng sẽ cứu ngươi về.”
Dứt lời, ngẩng đầu hôn bên môi Lục Cảnh một cái, thuận tiện điểm cả á huyệt của y. Sau đó thuê xe ngựa, ôm Lục Cảnh lên xe, tiếp tục đi hướng về phía trước.
Trầm Nhược Thủy sớm hỏi thăm biết được Lý Phượng Lai hành tung, nên không tiêu phí sức lực đã tìm được một người nào đó đang uống rượu mua vui trong kĩ quán. Xa xa nhìn lại, chỉ thấy Lý Phượng Lai như trước tả ủng hữu ôm, trên mặt tươi cười ngả ngớn, tỏ rõ phong lưu. Mà thanh y nam tử bóng dáng giống Lục Cảnh cũng ở đó, đang cúi đầu, hết sức chuyên chú đạn cầm.
Trầm Nhược Thủy tuy ngạc nhiên nhưng cũng không để trong lòng, chỉ mặt không thay đổi tiêu sái đi qua, không nói một lời đứng nghiêm trước mặt Lý Phượng Lai, hung tợn trừng hắn.
“Quả nhiên đến đây a.” Lý Phượng Lai tựa như sớm đoán được hắn sẽ đến, lắc lắc chiết phiến trong tay, chậm rãi mỉm cười.
Trầm Nhược Thủy không nói nhiều, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: “Giải dược.”
“Sư huynh của ngươi đâu?”
“Đang trên mã xa ngay ngoài cửa, ngươi mau cứu hắn.”
“Nếu ngươi đến đòi giải dược, phải chăng chứng minh Lục Cảnh đã đáp ứng theo ta về Độc Long Bảo?”
Khuôn mặt Trầm Nhược Thủy thoáng vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: “…… Đúng vậy.”
“Ha ha.” Lý Phượng Lai nghe vậy, lập tức cười ha hả, lười biếng nói, “Lục Cảnh trúng ‘Ảo Mộng’ còn có thể chống đỡ lâu như vậy, coi như lợi hại. Bất quá nếu ta dễ dàng cởi bỏ độc trên người hắn, hình như rất tiện nghi cho tình địch ngươi.”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Lý Phượng Lai híp mắt, chiết phiến trong tay chỉ hướng Trầm Nhược Thủy, mím môi cười nói: “Xem Trầm công tử tướng mạo cũng là một mỹ nhân, chỉ không biết dưới xiêm y của ngươi…… có phải cũng là một thân da mềm thịt nõn?”
Hắn đáy mắt tràn đầy tà khí, ngữ khí khinh bạc lại hạ lưu, vừa nói xong, đám kĩ nữ chung quanh liền che miệng cười nhẹ.
Trầm Nhược Thủy ngẩn ngơ, lập tức hiểu được ý tứ trong đó. Nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ tức giận đến rút kiếm chém người, nhưng lúc này lại bất động thanh sắc, biểu tình chết lặng đến cực điểm.
Có gì đặc biệt chứ? Đối phương bất quá chỉ là muốn nhục nhã mình thôi.
So với thống khổ sư huynh chịu, này căn bản không tính là gì.
Vì Lý Phượng Lai vừa nói lời trêu ghẹo, nên trong kĩ quán rất nhiều người đều chuyển ánh mắt tới trên người Trầm Nhược Thủy. Nhưng Trầm Nhược Thủy lại như không nhận ra, chỉ yên lặng hạ mắt, đưa tay cởi nút áo.