Tình Động

Chương 16

Trầm Nhược Thủy ngồi yên trong phòng một ngày, mắt thấy ban ngày biến thành ban đêm, Lục Cảnh quả nhiên không xuất hiện.

Nếu người kia không tại, hắn còn không tự nhớ tới việc ăn cơm.

Sư huynh sao lại nhẫn tâm…… bỏ lại hắn một mình rời đi?

Trời đêm nổi gió.

Sách trên bàn bị gió thổi lật ào ào, chồng giấy đặt trên đó cũng theo gió thổi phiêu tán bay đi, có mấy tờ vô tình bay xuống bên chân Trầm Nhược Thủy.

Trầm Nhược Thủy nhìn xuống, ánh mắt mờ mịt, nương ánh trăng nhìn dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy.

…… Rõ ràng là bút tích của hắn.

Nhưng đều không phải hắn tự tay viết, mà là Lục Cảnh bắt chước chữ viết của hắn, từng câu từng chữ sao chép ra.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Trầm Nhược Thủy bị phạt đều có sư huynh ở bên che chở. Y thay hắn chịu phạt, y đưa cơm cho hắn, y dỗ hắn đi ngủ, khi thức dậy thậm chí ngay cả công khóa chép bài cũng đã hoàn thành, hắn căn bản không cần để tâm đến bất kì việc gì.


Vẫn nghĩ rằng, tất cả việc này đều là đương nhiên.

Hắn chưa từng nghĩ tới, Lục Cảnh lúc viết trong trạng thái thế nào, y đã ôm ấp tâm tình gì khi chép [ Đạo Đức kinh ] bao lần.

Sư huynh sủng hắn như vậy, hắn lại cố tình tùy hứng làm bậy, không chút do dự nói chán ghét y, không lưu tình thương tổn y. Cho nên, đêm qua, Lục Cảnh mới có ánh mắt tâm tàn ý lạnh như vậy?

Vừa nghĩ thế, Trầm Nhược Thủy không kìm được run rẩy. Từng đợt hàn ý lan ra khắp tứ chi bách hải, hắn thở gấp, ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có, chỉ có thể cố gắng cử động, thu thập giấy đã rơi khắp bốn phía kia về, lật xem.

Nhìn nhìn, bỗng ngẩn người, khẽ động khóe miệng, vô thanh cười yếu ớt.

Rồi sau đó khuôn mặt cứng đờ, ý cười chìm xuống, con ngươi đen lưu chuyển, khóe mắt dần ướt át.

Không ngờ, sư huynh hoàn mỹ vô khuyết của hắn…… thế nhưng cũng phạm sai lầm.

Một câu chép đang hảo hảo, đột ngột hỗn loạn ở ba chữ “Trầm Nhược Thủy”. Khi Lục Cảnh bắt chước bút tích của hắn chép sách, tất nhiên là không yên lòng. Mà người y toàn tâm toàn ý quan tâm, trừ bỏ hắn ra còn có thể có ai?

Bí mật đáy lòng của sư huynh sớm đã viết rõ ở đây, đáng tiếc hắn còn chưa từng phát hiện.


Cáp!

Trầm Nhược Thủy ngửa đầu, lại một lần nữa cất tiếng cười to, đã có chất lỏng ấm áp chảy xuống hai má hắn. Khi cúi đầu nhìn lại, chữ viết trên giấy đã trở nên mơ hồ không rõ, xiêu xiêu vẹo vẹo, đều huyễn thành đôi mắt ôn nhu mỉm cười của Lục Cảnh.

Vậy nên hắn run run hôn lên đó, lầm bầm gọi ra tên Lục Cảnh.

Từng phân da thịt đều ẩn ẩn đau đớn.

Trầm Nhược Thủy lại như không phát hiện ra. Bởi hắn biết, nếu hắn cảm thấy đau, sư huynh nhất định…… so với hắn càng đau hơn nữa.

###############

Sáng sớm hôm sau, Trầm Nhược Thủy thu thập đồ đạc ly khai Thu Thủy Trang.

Bây giờ không phải là rời nhà trốn đi, mà là hắn muốn truy sư huynh trở về. Hắn sớm hạ quyết tâm, dù là ồn ào hét lớn, khóc rống chảy lệ, rút kiếm tự đâm, cũng phải ép Lục Cảnh hồi tâm chuyển ý quay về.


Nhưng Trầm Nhược Thủy sau khi ra ngoài hỏi thăm chung quanh, lại không làm sao tìm được sư huynh tung tích, tựa như bạch y nam tử miệng cười ôn hòa kia đã đột nhiên biến mất, không ai từng gặp qua y. Ngược lại Lý Phượng Lai kia đi đến đâu rêu rao đến đó, xe ngựa quý giá thị tì mĩ lệ, trên đường đi có rất nhiều việc phong lưu.

Trầm Nhược Thủy nghi ngờ việc Lục Cảnh mất tích có liên quan tới y, nên cứ thế theo đuổi không bỏ. Trước kia hắn luôn coi giang hồ thành nơi dễ chơi đùa, nay không có sư huynh bên cạnh, mới hiểu hắn không thể tự mình làm gì.

Đi một chút liền lạc đường, lại thêm việc gặp sơn tặc, đói bụng cắn bánh bao, khát uống nước lạnh, màn trời chiếu đất, nhận hết tra tấn. Vào đêm khi hắn trằn trọc khó ngủ, lại sẽ nhớ tới Lục Cảnh, có lúc thậm chí ủy khuất đến rơi nước mắt. Sư huynh trước kia sủng hắn như vậy, nếu biết hắn ăn nhiều khổ như thế, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.

Cũng có thể, trong lòng sư huynh đã không có Trầm Nhược Thủy người này.

Dọc đường tuy rất khó khăn, nhưng Trầm Nhược Thủy lại vẫn cắn răng kiên trì tiếp tục, tìm hơn nửa tháng công phu, mới có thể đi theo Lý Phượng tới Dương Châu.

Hai tay của hắn trở nên thô hơn trước rất nhiều, gương mặt cũng phơi nắng đen đi, nhưng hai mắt lại vẫn sáng ngời như nước, lại thêm ngũ quan tinh xảo, thật sự tuấn tú.

Cho nên vừa vào thành, đã bị người của Khoái Đao môn phát hiện.

Trầm Nhược Thủy dù sao cũng được nuông chiều từ bé, hoàn toàn không có kinh nghiệm giang hồ, chỉ một lòng muốn biết tin tức về Lục Cảnh, không biết chính mình đã sớm bị cừu gia theo dõi. Khi hắn nhận ra thì đã bị Khoái Đao môn dồn vào một ngõ cụt.

“Xú tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau.”

“Ngươi là ai?” Trầm Nhược Thủy ngẩn ra hồi lâu mới biết người cản mình không cho đi là ai, hắn hiểu mình không nên xúc động, lại vẫn nâng cằm, lạnh lùng nói, “Nguyên lai là Phá Đao môn a, các ngươi đúng là âm hồn không tiêu tan.”


Thái độ ngạo mạn lại vô lễ này tất nhiên lập tức chọc giận địch nhân, mấy bóng người cầm lợi nhận (lưỡi dao sắc bén) trong tay lập tức nhảy ra, xông lên chém hắn.

Trầm Nhược Thủy đương nhiên phải rút kiếm ứng chiến.

Tuy hắn đã trèo rừng vượt suối nửa tháng, ăn không ít đau khổ, nhưng công phu lại vẫn tệ như trước, chiêu thức không ra hình dáng gì, không lâu sau đã lâm vào khốn cảnh.

Thủ lĩnh Khoái Đao môn khoanh tay, mắt lạnh đứng bên xem cuộc chiến, thường nói trào phúng vài câu: “Xú tiểu tử, sao lúc này không tìm sư huynh ngươi đến hỗ trợ đi?”

Trầm Nhược Thủy vốn đang luống cuống tay chân, mệt mỏi ứng phó, nghe những lời này lại tức giận đến suýt hộc máu. Đương nhiên hắn biết, dù hắn gặp nguy hiểm, dù hô to cứu mạng thế nào, Lục Cảnh cũng tuyệt không xuất hiện nữa.

Là hắn tự tay…… khiến sư huynh giận bỏ đi.

Vừa nghĩ thế, tâm lại càng nặng nề, chỉ nghe “Xuy” một tiếng, cánh tay đã trúng kiếm.

Trầm Nhược Thủy lúc này thế nhưng không kêu đau, chỉ cắn răng, tiếp tục huy kiếm xông lên liều chết. Đến cuối cùng, ngay cả mắt cũng trở nên đỏ, không biết là sát khí dâng lên hay vì cảm thấy ủy khuất. Nhưng dù sao hắn một người không địch lại số đông, chỉ một lát công phu, trường kiếm trong tay đã bị đánh bay đi, kẻ địch bao quanh.

“Xú tiểu tử, chết đi!”

Mắt thấy ánh đao chói lọi thẳng đến, Trầm Nhược Thủy thế nhưng lại không cảm thấy sợ hãi, chỉ nhắm chặt mắt, há mồm, vẫn như cũ gọi ra hai chữ kia:“Sư huynh –”