Trầm Nhược Thủy dù được Lục Cảnh mọi cách che chở, nhưng dù sao cũng vốn được nuông chiều, mấy roi hạ xuống, quả nhiên đau đến chết đi sống lại, kêu ai ai không ngừng.
Lục Cảnh ở bên thấy, tất nhiên đau lòng muốn đòi mạng, vội vàng ôm người về phòng, vội vàng thay hắn bôi thuốc, đối với thương trên lưng chính mình thì hoàn toàn không để ý.
Cứ như thế luống cuống nửa ngày, cuối cùng mới băng bó hảo được miệng vết thương.
Mà Trầm Nhược Thủy sau khi kêu ca đủ, khi cảm giác đau đớn dần thối lui mới mở miệng nói chuyện: “Xú lão đầu kia đã vậy còn quá nhẫn tâm, ta về sau tuyệt đối không nhận hắn là cha! Ôi, ôi, đau quá.”
Lục Cảnh thấy Trầm Nhược Thủy tuy nắm trên giường, bộ dáng khí tức mong manh, nhưng miệng lại mắng không ngừng, vẻ mặt thập phần đáng yêu, không thể nhịn được, thấp giọng cười nhẹ ra tiếng.
“Sư phụ làm vậy cũng vì muốn ngươi hảo.” Hắn vươn tay sờ tóc Trầm Nhược Thủy, ôn nhu nói, “Ngươi về sau nên ngoan ngoãn nghe lời.”
“Hừ, ta mặc kệ hắn.” Trầm Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng, nói, “Xú lão đầu phạt ta roi cũng thôi, sao ngay cả sư huynh ngươi cũng đánh? Thật sự đáng giận!”
Nghe vậy, Lục Cảnh cũng không đáp lại, chỉ cười nhẹ nhàng nhìn lại hắn.
Trầm Nhược Thủy trong lòng chợt động, chợt nhớ tới ánh mắt kiên định của sư huynh khi bồi hắn cùng bị phạt, năm mươi roi quất người đau đớn không thôi, hắn lại cố tình vui vẻ chịu đựng.
Đến cùng là…… Vì sao?
Đáp án ẩn sâu dưới đáy lòng tựa hồ càng ngày càng rõ ràng, hắn cảm giác hô hấp khó khăn, trong lòng nhảy loạn, vừa muốn mở miệng gọi một tiếng sư huynh, Lục Cảnh đã đứng lên.
“Sắp đến giữa trưa, ngươi đói bụng không? Ta đi lấy gì đó ăn?” Vừa nói, vừa nhanh đi hướng cửa.
Trầm Nhược Thủy nhìn bóng dáng hắn, ẩn ẩn cảm thấy có chút mất mát, không thể kìm lòng kêu ra tiếng: “Sư huynh.”
“Gì vậy?”
“Ngươi…… thương trên lưng ngươi làm sao bây giờ?”
“Một chút tiểu thương, không vấn đề gì.”
Trầm Nhược Thủy không tin hắn, giãy dụa ngồi dậy, ngoắc tay nói: “Ngươi về đây đi, ta thượng dược cho ngươi.”
“A?” Lục Cảnh ngẩn người, rất là kinh ngạc.
Trầm Nhược Thủy bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, quay đầu đi, thấp thỏm kêu: “Phát ngốc gì chứ? Còn không mau ra ngồi trên giường.”
Lục Cảnh lần đầu nghe sư đệ nhà mình nói câu loại này, ngơ ngẩn hồi lâu rồi mới hoàn hồn, theo lời đi qua, ngoan ngoãn ngồi trên giường.
Trầm Nhược Thủy cố nén đau, đưa tay cởi xiêm y hắn, lộ ra một mảng lưng trần bóng loáng – lưng nguyên bản trắng nõn không vết tích, giờ đây kín đầy những vết roi xanh tím, chỉ nhìn cũng làm người ta sợ hãi.
Trầm Nhược Thủy nhìn xem ngây dại, hoàn toàn không thể dời mắt, sau hồi lâu mới nói: “Ngươi công phu tốt như vậy, sao còn thương thành như thế? Ngươi chẳng lẽ không vận công chống đỡ sao?”
“Đúng vậy,” Lục Cảnh híp mắt cười cười, lặp lại lời Trầm Nhược Thủy, “Vì sao nhỉ?”
“Đừng giả ngu với ta! Ngươi không chọc cha ta nổi giận, chịu bị đánh cùng ta làm gì?”
“Nếu không thì làm sao bây giờ? Hay để ta trơ mắt đứng bên nhìn?”
“……” Trầm Nhược Thủy dừng một chút, quả thật không thể nói gì, chỉ thở phì phì hỏi một câu, “Đau không?”
Kỳ thật hỏi cũng như không hỏi, chính hắn cũng trúng roi, tự nhiên hiểu được đến tột cùng có bao nhiêu đau. Ai ngờ Lục Cảnh lắc đầu, liếc nhìn hắn, con ngươi đen sâu kín âm thầm, cười nói: “Ta sớm nói qua, chỉ là chút tiểu thương, chân chính đau …… Là nơi này.”
Khi nói chuyện, bàn tay chậm rãi đặt lên ngực.
Trầm Nhược Thủy nhất thời sửng sờ, thật lâu nói không nên lời, gương mặt chậm rãi đỏ lên.
Lục Cảnh giờ mới nhận ra mình quá mức phóng túng, lại đứng dậy muốn đi, lại bị Trầm Nhược Thủy kéo, mềm ngã xuống trên giường, ngay sau đó liền cảm thấy xúc cảm ướt ấm truyền đến từ miệng vết thương sau lưng.
Nguyên lai Trầm Nhược Thủy đang thật cẩn thận nằm trên người hắn, cúi đầu liếm hôn vết roi.
“Sư đệ……”
“Đừng nhúc nhích, ta đang giúp ngươi thượng dược.”
“……”
Nào có loại thượng dược này?
Lục Cảnh cười khổ một chút, lại không thể nói ra, chỉ sợ lời vừa ra miệng, sẽ chuyển thành tiếng khàn khàn rên rỉ.
Mà Trầm Nhược Thủy cũng có chút tâm thần kích động, hơi thở dồn dập, hùng hổ lẩm bẩm: “Đáng giận, xú lão đầu kia thật sự không biết thương hương tiếc ngọc. A a, nếu ta không bị thương thì tốt rồi.”
Ngụ ý, tất nhiên là tiếc hận sắc đẹp trước mặt, chính mình lại không thể lực làm chuyện xấu.
Lục Cảnh nghe xong, nhịn không được cười rộ, cuối cùng không hề giãy dụa, mặc cho người nào đó trên lưng mình liếm nửa ngày, sau đó mới vụng về bôi thuốc.
Từ đầu đến cuối, Trầm Nhược Thủy vẫn ai ai kêu đau, xong việc thì cũng chẳng làm được gì, không tình nguyện cùng Lục Cảnh sóng vai nằm trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ.
Thấy được lại không ăn được, quả nhiên là thống khổ nhất!
Lục Cảnh cũng không cảm thấy tiếc nuối, chỉ cảm thấy có thể như vậy bầu bạn bên người Trầm Nhược Thủy, cho dù bộ dáng rất buồn cười, cũng đã là hạnh phúc rất lớn.
“Đúng rồi, sư đệ ngươi còn chưa ăn cơm trưa.”
“Ngốc muốn chết, ta không đói bụng.”
“Nhưng……”
“Câm miệng. Ngoan ngoãn bồi ta ngủ.”
“…… Ân.”
Trầm Nhược Thủy hôm qua say rượu, hôm nay lại ăn roi, thật sự mệt mỏi, không bao lâu liền mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Lục Cảnh đợi hắn ngủ say, ngón tay mới cử động, chặt chẽ cầm tay hắn.
Lục thiếu hiệp võ công cao cường, thông minh hơn người, người trong lòng ngay cạnh, cũng chỉ có thể lén lút làm loại chuyện ngu xuẩn này. Vừa rồi suýt nữa hắn đã bày tỏ trái tim đầy ngập tình ý ra, nhưng khi đối mặt với gương mặt mong nhớ ngày đêm, lại lâm trận lùi bước.
Đúng là vẫn còn…… Hắn đối chính mình không hề tự tin.
Vì thế không thể nhịn dưới đáy lòng âm thầm khẩn cầu, hy vọng thời gian có thể cứ như vậy dừng lại, để hắn vĩnh viễn cầm tay Trầm Nhược Thủy, cứ như vậy thật dài thật lâu tiếp tục mãi mãi.
Tình cảm không thể thổ lộ, khắc dấu trong lòng.
Cho dù người ở bên cạnh, cũng như cũ không tránh khỏi nỗi khổ tương tư.