Tình Địch (The Rivals In Love)

Chương 19

Chance đâm bổ ra ngoài thang máy trước khi cửa mở ra hết. Mắt chàng liếc nhìn về phía Molly đang nhổm đứng dậy, trên mặt chị ta không còn nụ cười niềm nở đón tiếp thường lệ, mà đầy vẻ lo ngại hối tiếc. Chance không để ý, chỉ hỏi:

- Có ai tìm ra bà ấy chưa?

Molly khẽ lắc đầu. Chàng không dừng bước, đi luôn tới cửa văn phòng của mình và ngoái cổ ra lệnh:

- Gọi Sam và bảo anh ấy tôi cần gặp ngay trong văn phòng tôi.

Chàng nổi giận đùng đùng, sự tức giận pha lẫn tuyệt vọng. Nghe tiếng chân, chàng quay ra cửa. Sam bước vào với Molly theo sau.

Anh ta tới bên bàn giấy của Chance, bộ điệu mệt mỏi, và áo quần nhàu nát, như thể đã thức khuya, mà đúng vậy.

- Rất tiếc, Chance.... - anh ta bắt đầu.

Nhưng Chance đã nghe hết những câu xin lỗi lúc ba giờ sáng khi Sam gọi điện thoại để báo cho chàng tin Flame biến mất. Chàng đã có linh cảm không hay khi gọi điện thoại về nhà nàng tại San Francisco vào đầu buổi tối mà không ai trả lời. Thoạt tiên, Sam đã bảo đảm với chàng là không có gì đáng lo ngại cả, anh ta đã gọi lại Matt Sawyer để hỏi và được cho biết chuyến bay của nàng đã bị trễ lại ở Dallas vì một trục trặc máy móc, nàng sẽ đến San Francisco sớm nhất cũng sau nửa đêm, giờ khu vực Thái bình dương.

- Mẹ kiếp, Sam, cả hai chúng ta đều dư biết nàng đang ở đâu. Nàng đang ở trang trại Morgan.

Chance cố nén tức giận và thất vọng vì đã tiến tới gần đích mà phút chót còn bị giật mất thành quả của mình.

- Chúng ta không thể chắc chắn điều đó - Molly nói để xoa dịu - Bà ấy có thể đổi chuyến bay ở Dallas hoặc quyết định ở lại đó một đêm và đáp chuyến bay buổi sáng. Có nhiều cách giải thích có thể...

- Không - Chance gạt phắt - Bằng cách nào đó, Hattie đã gặp nàng.

- Chúa ơi! Chance, nếu nàng biết thì sao đây? Nếu nàng biết anh muốn trang trại ấy thì sao đây?

Chàng không còn tự chủ được sau câu hỏi của Sam. Chàng quay sang anh ta:

- Nàng đã không biết một tí gì nếu anh đã làm tròn công việc của mình và luôn luôn ở bên nàng! Hattie đã không thể đến gần... Flame!

Flame hiện ra ở khung cửa văn phòng chàng, đứng yên như pho tượng, trong lòng giận sôi lên và không còn chút nghi hoặc nào nữa. Nàng hoàn toàn không thèm chú ý tới hai kẻ đồng loã trong chuyện lừa gạt và tập trung sự chú ý vào người đàn ông đã lừa phỉnh nàng, lợi dụng nàng, phản bội nàng.

Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh sau phút kinh ngạc đầu tiên thấy nàng hiện ra, Chance chỉ xao xuyến một chút thôi, và đi vòng quanh bàn giấy ra đón nàng, vẻ mặt đã phút chốc biến đổi từ sửng sốt sang nhẹ nhõm.

- Em đã đi đâu vậy? Chúng tôi đã lục xạo cả một nửa xứ này để tìm em.

Có một thời, hễ thấy ánh mắt muốn chiếm hữu nàng của chàng là nàng nhào ngay vào vòng tay chàng. Nhưng bây giờ nó hoàn toàn không làm nàng rung động một chút nào.

- Anh đã muốn phát điên lên vì sợ có chuyện gì xảy đến cho em!

- Tôi đã nghe lỏm được anh lo lắng cho tôi đến chừng nào, Chance - Nàng lạnh lùng đáp, trong khi chàng đứng lại cách nàng cả năm sáu thước, mặt ngẩng lên có vẻ dè chừng.

Nàng bước vào, đi về phía chàng, từng bước chậm rãi và cố ý.

- Anh cho tôi biết đích xác anh sợ tôi biết điều gì? Rằng Hattie là gì của anh? Hay anh có tư cách để thừa hưởng trang trại Morgan trước khi tôi xuất hiện trên sân khấu? Hay là khi tôi xuất hiện, anh quyết định bằng cách nhanh chóng và gọn gàng nhất để lấy lại quyền cai quản đất đai ấy là cưới tôi?

Chàng nheo mắt quan sát nàng thật nhanh, và thấy ánh mắt xanh của nàng lạnh như nước đá và đôi môi hơi bĩu lên có vẻ khinh bỉ.

- Flame, anh biết chuyện ấy có vẻ như thế, nghe ra như vậy.

- Phải không nào? - Giọng nàng run lên vì giận dữ, nàng không còn muốn che đậy, trong khi dừng lại trước mặt chàng - Chắc anh đã coi tôi là một đứa ngu, anh nói dối bao nhiêu cũng tin, mà còn muốn nghe thêm, thật thà tin rằng anh yêu tôi và tôi có thể tin cậy ở anh, anh còn giở trò quyến rũ tôi giao phó hết cho anh. Kế hoạch săn mồi của anh là vậy phải không?

- Em lầm rồi, Flame.

- Không, anh mới là người phạm sai lầm!

Sáng nay nàng đến đây với ý nghĩ sẽ nói chuyện với Chance và chàng sẽ đánh tan tất cả những mối nghi ngờ của nàng. Chàng đã làm được vậy, nhưng không phải theo hướng nàng mong đợi. Nàng giật chiếc nhẫn cưới ra khỏi ngón tay và đưa lên cho Chance thấy:

- Cái nhẫn này không còn ý nghĩa gì đối với tôi cũng như đối với anh.

Nàng lạnh lùng mở tay ra cho nó rơi xuống đất, thích thú thấy sắc giận hiện ra ngay trên mặt chàng. Nàng quay lui để đi ra, nhưng dừng lại một chút, nàng tiếp:

- Tôi nghĩ rằng, phải nên báo cho anh biết dì của anh đã qua đời lúc 12:42" sáng nay. Chưa chính thức, nhưng tôi là chủ nhân mới của trang trại Morgan, và tôi thề với anh, Chance, rằng anh sẽ không bao giờ làm chủ một tấc đất nào của trang trại ấy!

Lần này, khi nàng quay mình để đi ra, chàng nắm tay nàng và kéo nàng trở lại, mấy ngón tay chàng bấm sâu vào da thịt mềm mại của cánh tay nàng.

- Mẹ kiếp, Flame, em có chịu nghe anh nói không?

Nàng không co rúm người lại cũng không vùng ra khỏi tay chàng.

- Chuyện gì thế, Chance? Có phải anh quyết định rằng sự quyến rũ không có hiệu quả và anh xoay qua dùng vũ lực? Hattie đã bảo rằng anh sẽ không từ một việc gì để chiếm đoạt trang trại Morgan.

Chàng đột ngột buông tay nàng ra, hàm răng cắn chặt, cặp mắt lạnh lùng. Chàng không cố ngăn chặn khi nàng đi ra. Tới cửa, nàng đứng lại và quay lui nhìn chàng.

- Đám tang sáng thứ Bảy. Anh đừng đến đó vô ích. Không ai tiếp anh đâu. Nói xong, nàng đi mất, sau khi đóng sập cửa lại.

Chàng nhìn trừng trừng vào cánh cửa, rồi lượm chiếc nhẫn ở sàn lên và giữ nó trong lòng bàn tay. Ánh sáng lấp lánh của viên kim cương như thể châm chọc chàng, cũng như nàng vừa mới làm. Chàng nắm chặt bàn tay lại quanh chiếc nhẫn và trở về bàn giấy.

- Sao anh không đi theo nàng? - Sam cau mặt - Anh không thể để nàng bỏ đi như vậy. Anh phải nói với nàng, cho nàng hiểu.

- Bây giờ thì chưa. Với tâm trạng nàng hiện nay, nàng không chịu nghe đâu.

Chàng chưa hề thấy nàng như vậy, giận dữ, tự ái bị tổn thương, hoàn toàn khép kín đối với chàng, và sẵn sàng bác bỏ những gì chàng nói.

- Cậu Chance nói đúng! - Molly nói - Ngay bây giờ cô ấy cảm thấy tự ái bị va chạm. Và chỉ muốn làm chạm lại tự ái của người khác. Phải chờ.... để cô ấy dịu bớt, rồi hãy nói chuyện.

- Tôi mong chị nói đúng. - Sam nói vẻ không tin.

- Tôi nói là đúng. Cô ta yêu cậu, Chance ạ. Tôi cũng chắc hẳn về điểm đó như chắc chắn rằng sáng mai mặt trời sẽ mọc.

- Nhưng nếu chị sai thì sao? - Sam lắc đầu hỏi.

- Chị ấy nói không sai - Chance nói và đưa chiếc nhẫn lên cao - Tôi sẽ tròng lại chiếc nhẫn này vào ngón tay nàng. Sẽ mất một ít lâu, nhưng nó sẽ trở về chỗ đó. Tôi sẽ không để mất nàng, hay trang trại Morgan!

Nhưng Sam vẫn không chịu để mình được an ủi, anh bứt tóc thở dài:

- Lỗi tại tôi cả!

Điện thoại reo vang, ánh đèn nhấp nháy báo hiệu đường dây riêng của Chance có liên lạc.

- Để tôi - Chance nói - Có lẽ bà Maxine hay Matt Sawyer gọi lại cho chúng ta biết về chuyện Hattie.

Chàng cầm ống nói lên. Giọng nói du dương quen thuộc của Lucianna vang lên trong máy:

- Chance, anh yêu dấu. Em hy vọng không gọi anh vào lúc bận rộn, nhưng vì có tin đồn lố bịch đang lan ra là anh đã cưới vợ mà không cho bạn bè anh biết chút gì cả. Có thật vậy không, anh cưng?

Chàng liếc xuống chiếc nhẫn cưới ở trong lòng bàn tay:

- Chuyện ấy có vẻ như đang còn xét lại vào lúc này.

***

Vào lúc xế chiều, bầu trời phủ một lớp mây màu xám lạnh lẽo như một tấm vải liệm, chiếu ánh sáng ảm đạm lên toà nhà ba tầng đồ sộ làm tăng thêm vẻ ngoài buồn thảm của nó. Những lớp lá rụng đã khô màu nâu bị gió thổi lăn lóc trên đường đầu xe Jaguar của Chance. Chàng cho xe chạy chậm lại khi gần đến nhà. Không có xe nào đậu ngoài trước nhà, nếu còn người láng giềng nào ghé nhà sau đám tang thì họ cũng đã ra về. Có nghĩa là Flame ở trong nhà một mình.

Chàng đã đắn đo mãi có nên hay không nên đến đây hôm nay. Theo Matt Sawyer cho biết, Flame sẽ bay về San Francisco ngày mai. Chàng băn khoăn tự hỏi, có nên chờ cho nàng trở về thành phố nơi họ gặp nhau lần đầu để tiếp xúc lại với nàng hay không. Nhưng thấy là không nên. Thời điểm này cũng là lý tưởng. Dịu bớt qua nghi lễ của đám tang sáng nay, và có dịp để suy nghĩ sau đó, chắc nàng dễ tiếp thu hơn là một ngày khác. Và, mẹ kiếp, chàng muốn gặp nàng. Nàng là vợ chàng.

Chàng đậu xe lại trước nhà và bước xuống. Ngọn gió bấc thổi mạnh làm tung tóc chàng và lùa thêm lá rụng lăn lóc qua bồn cỏ trong khi Chance nhìn sững ngôi nhà mà chàng đã có một thời ở đó. Một vòng hoa đen treo trên bậu cửa trước. Cũng có một vòng hoa điếu tang đen trên bậu cửa ấy lần chót chàng đứng trước mặt nhà, gần như cũng tại chỗ này. Lần đó vòng hoa phúng điếu mẹ chàng.

Chàng bỗng trở thành một đứa trẻ, cố cầm nước mắt vì đã lớn không thể khóc và thù ghét muốn trào cuống họng. Bàn tay cha chàng đè lên vai cậu bé, và hơi thở ông sặc mùi rượu.

- Con có thấy mặt bà ta khi con nói hôm qua với bà rằng con sẽ trở lại không? Trắng bệch. Trắng bệch như cột nhà kia. Và con sẽ trở về, con ạ - Mấy ngón tay của cha chàng bấm vào xương vai làm chàng đau - Hãy nhìn cái nhà kia! Hãy nhìn để nhớ, vì cái nhà và tất cả đất đai sẽ thuộc về con sau này. Và con chó cái kia không thể làm gì được để ngăn cản. Không làm gì được cả.

- Con ghét bà ấy! Con ghét bà ta và cả ngôi nhà này. Khi nó vào tay con, con sẽ đốt nó cháy rụi.

- Kìa, con lại nói chuyện ngu xuẩn. Gạch không cháy - Ông xoay Chance lại và đẩy cậu bé về phía chiếc xe tải nhẹ đầy bụi bặm - Đi thôi, đi khỏi nơi đây thôi.

- Chúng ta sẽ sống ở đâu, hở ba?

- Thế nào cũng kiếm được một chỗ, con đừng lo!

Đúng vậy, họ đã tìm được một chỗ ở, một căn nhà cũ ở Tulsa, vết tích cũ xưa còn lại từ thời làm ăn bộc phát, và các công ty dầu hoả xây dựng nhà rẻ tiền cho các công nhân của họ.

Căn nhà về mùa đông thì lạnh cóng, và mùa hè thì nóng nực, và hôi mùi ói mửa của cha chàng gần như suốt thời gian ở đó. Nhưng tiền thuê rẻ, với số tiền chàng đã làm ra mỗi tháng bằng cách bán báo. Hồi đó cha chàng đã làm việc từng lúc, để kiếm tiền vừa đủ có thức ăn trên bàn, áo quần trên thân mình, và một chai rượu uých ky bên cạnh giường ông. Đến lúc Chance lên mười bốn tuổi, ông nghỉ việc luôn, dù là ít ỏi như thế. Ông không cần gì cả ngoài số tiền đủ để mua một chai rượu rẻ tiền, và mỗi khi say sưa, ông nguyền rủa Hattie và nhắc nhở Chance rằng tất cả cảnh đó chỉ là tạm thời. Sau đó hai năm, cuối cùng ông đã thành công vì chết do uống rượu.

Hattie đã đối xử với cha chàng như vậy đó, chà đạp dưới gót chân bà lòng kiêu hãnh và tự trọng của cha chàng. Hồi đó còn ở trang trại Morgan, Chance đã quan sát thấy cha chàng càng ngày càng suy sụp tinh thần vì sự tấn công liên tục của miệng lưỡi ác độc của bà ta. Vì vậy chàng đã thù ghét bà. Úi dà, chàng cũng đã một tiếng thưa dì, hai tiếng thưa dì, nhưng không bao giờ giọng chàng tỏ ra kính trọng bà, chỉ có thách thức.

Chuyện ấy xảy ra lâu rồi. Vậy mà, bây giờ đứng lại ở đây, chàng thấy như là mới hôm qua. Hít một hơi dài, Chance cố xua đuổi những hồi ức và bước vào cửa ra vào. Chàng nâng cái búa bằng đồng lên và thả nó xuống hai lần, tiếng đập theo gió bạt đi.

Maxine ra mở cửa, và lộ vẻ ngạc nhiên vì thấy chàng, rồi đổi qua vui mừng:

- Cậu Chance! Hai ngày nay, tôi cứ nghĩ đến cậu hoài, và bây giờ cậu đến.

Bước vào nhà, chàng cầm hai tay chị ta và mỉm cười với người quản gia béo mập xưa kia là bạn độc nhất của chàng:

- Chị mạnh không, Maxine?

- Bà ấy có thể đôi khi độc ác thật, nhưng đến lúc chót bà đau đớn quá thể nên tôi... - Chị ta cắn môi không nói hết câu và gắng gượng mỉm cười - Thật khó tin được bà đã qua đời. Tôi vẫn còn tưởng như nghe tiếng bà gọi bất cứ lúc nào.

- Tôi hiểu.

Chàng liếc nhìn quanh phòng ngoài, thấy còn y nguyên như trong ký ức của chàng, kể cả bình hoa trên cái bàn tròn. Hơn thế nữa, chàng có thể cảm thấy sự hiện diện của Hattie, và lòng thù hận cũ bị khơi dậy.

- Thật là bất công, Chance. Tôi luôn luôn nghĩ rằng hễ cậu bước qua cửa này một lần nữa, là để ở đây luôn. Bây giờ... - chị ta liếc về phía phòng khách chính.

Chance biết ngay Flame đang có ở đấy:

- Tôi đến gặp bà Stuart, chị Maxine ạ!

- Cô ấy không chịu gặp cậu đâu. Cô ấy đã cho lệnh nghiêm ngặt rằng nếu cậu gọi đến hay...

- Maxine, hình như tôi nghe... - Flame dừng lại ở cửa vòm phòng khách, nhìn ngay vào chàng. Nàng mặc một cái áo dài màu đen tay dài, giản dị nhưng lịch sự, mái tóc đỏ chải về đằng sau và búi lại. Nàng không đeo món nữ trang nào, và chỉ đánh phấn son ở mức tối thiểu. Thế nhưng dưới mắt chàng chưa bao giờ nàng đẹp một cách mạnh bạo như vậy. Chàng bỏ tay Maxine ra, chị ta lùi lại, vẻ mặt lo lắng.

- Chào em, Flame.

- Anh đến đây làm gì nữa?

Có lẽ vì giọng nói hơi khản và các nếp nhăn mệt mỏi hai bên miệng nàng cho chàng biết nàng đang mệt mỏi và căng thẳng. Chàng không chắc có thật như vậy không. Dù sao, nàng trông có vẻ mệt nhọc, và chàng hy vọng dễ tấn công hơn.

- Tôi đến để gặp em - Chàng bước tới phía nàng - Em vẫn là vợ của tôi.

- Luật sư của tôi sẽ cho anh biết về chuyện đó.

Dù chàng đã trông đợi một việc tương tự như thế, chàng không khỏi nổi giận khi thực sự nghe nói ra.

- Em muốn nói luật sư của em là Ben Canon?

- Có cái gì không? - Nàng cũng giận, nhưng một cách lạnh lùng như khi ở văn phòng chàng - Dù vì lý do gì anh đến đây, thì lý do ấy cũng không còn nữa. Anh làm ơn rời khỏi nhà bằng không tôi sẽ cho người mời anh ra.

- Tại sao em sợ nói chuyện với anh đến thế, Flame?

- Tôi chả sợ - Nàng nổi xung, nhưng nén kịp - Và tôi không muốn đứng đây nghe anh phân trần.

- Sự thù hận rất dễ lây. Cái đó đã tiêm nhiễm vào các bức tường của ngôi nhà này - Chàng ung dung đi ngang qua mặt nàng vào phòng khách, mắt đưa quanh nhìn các đồ đạc quen thuộc, chiếc dương cầm màu đen, chiếc ghế nệm dài và các ghế dựa kiểu Victoria, tấm thảm lụa trên mặt sàn còn vết nước trà chàng đã làm đổ lên lâu lắm rồi - Chỗ này không thay đổi - Chàng nói và liếc qua vai về phía nàng - Tôi đã ở nhà này khi còn nhỏ, Hattie có cho em biết không? (Nàng gật). Tôi không được phép vào phòng khách trừ những dịp thật hiếm hoi, nhưng tôi thường lén vào đây khi bà vắng nhà. Có một lần bà quất cho tôi một trận bằng cây gậy của bà. Có lẽ tội tôi đáng đánh. Nhưng bà không có quyền cấm tôi gặp mẹ tôi trong ba ngày liền - Chàng ngừng một chút, để hồi tưởng - Thật kỳ lạ, đối với Hattie, việc mẹ tôi cũng thuộc dòng họ Morgan không làm cho bà thấy có sự khác biệt. Tôi vẫn thuộc dòng họ Stuart, và vì vậy, bà biến cuộc sống của tôi thành địa ngục. Nếu có sự công bằng ở thế giới bên kia, đó là nơi bà đang ở.

- Tôi có cảm thấy buồn cho anh chăng? - Flame châm biếm, nàng vẫn đứng ở khung cửa vòm, hai tay khoanh trước ngực trong một tư thế thách thức - Có phải anh muốn vậy khi kể những tình tiết bị hành hạ hồi còn nhỏ? Anh có biết buồn là gì không, Chance? - Nàng bước tới phía chàng, vẫn giữ thái độ thách thức - Nếu anh nói chuyện đó với tôi trước, nếu anh ngay thật với tôi từ đầu, có lẽ tôi còn có thể tin anh... và tôi lại càng tỏ ra ngu đần hơn. Có lẽ tôi phải cám ơn anh mới phải.

Chàng đứng ngay mặt nàng, cũng cảm thấy mệt mỏi:

- Tôi đã phạm sai lầm....

- Một sai lầm nghiêm trọng. Anh đã lợi dụng tôi. Anh đã lợi dụng tôi làm một phương tiện để có được trang trại Morgan một cách nhanh chóng và dễ dàng. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì việc đó hay quên nó.

- Em nghĩ sai. Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, tôi không biết em có liên hệ gì với Hattie cả!

- Vấn đề lúc nào anh biết, trước hay sau khi gặp tôi, không quan trọng. Điểm quan trọng là anh không nói cho tôi biết. Trái lại, anh còn cố tình giấu tôi.

- Tôi thừa nhận việc đó là sai quấy. Tôi đã nghĩ rằng em sẽ không hiểu. Có thể là tôi muốn chúng ta ở bên nhau một thời gian đã. Nhưng tôi không nói dối khi bảo rằng tôi yêu em.

Nàng cười to, giọng cười gay gắt:

- Thật là khó tin. Sau khi đã làm những hành động ấy, bộ anh tưởng anh có thể đến đây nói với tôi anh yêu tôi biết chừng nào, và tôi sẽ ngã vào tay anh lại hay sao? Bộ anh tưởng tôi ngu xuẩn đến thế, dễ tin đến thế, để bị anh lừa dối một lần nữa sao?

Miệng chàng và cả một thớ thịt ở quai hàm bắt đầu co giật.

- Tôi mong em biết nghe lẽ phải.

- Lẽ phải của ai? Của anh à? Anh làm tôi muốn nôn, đồ lưu manh, nói dối.

Nàng quay đi, thù ghét chàng dữ dội như yêu thương chàng trước đó.

- Mẹ kiếp, Flame!

Bàn tay chàng đưa ra chộp cánh tay nàng. Nàng đứng lại, cả thân hình cứng ngắt, và trừng mắt nhìn bàn tay chàng trên cánh tay nàng, không nói một tiếng. Sự im lặng kéo dài mấy giây, rồi chàng buông tay nàng ra.

- Em cũng bị sự tiêm nhiễm thù ghét trong ngôi nhà này rồi, phải không?

- Có phải vậy mà anh quyết tâm muốn phá huỷ nó để xây cất khu nghỉ mát của anh vào chỗ nó, vì anh coi nó là một nơi đầy thù hận?

Flame thấy được Chance giật mình, tuy chàng cố giấu mà không kịp khi nghe nàng đề cập đến khu nghỉ mát của chàng.

- Bộ anh tưởng tôi không biết anh dự định làm gì với trang trại Morgan, và các đất đai khác mà anh đã mua hay sao?

- Chuyện tôi định sử dụng hay không sở đất này vào việc gì không liên quan gì đến nguyên nhân tôi đến đây.

- Thật à? - Nàng chế nhạo - Anh muốn nói anh không đến đây để thuyết phục tôi nghe theo anh? Tôi tò mò muốn biết, Chance. Anh sẽ thuyết phục tôi bằng cách nào để dìm cả thung lũng này xuống nước và tiêu huỷ trang trại Morgan? Không phải anh định chờ ít tháng rồi đến gặp tôi và nói "Em yêu dấu, anh có ý kiến này thật hay, là biến khu đất em thừa hưởng thành một khu nhà nghỉ mát vĩ đại. Em hãy nghĩ tới số tiền hàng triệu đô la em sẽ thu lợi, nhiều gấp bao nhiêu lần số lợi tức em có thể làm ra nếu duy trì cái trại chăn nuôi này". Có lẽ anh sẽ nói để động viên tôi thêm: "Chúng ta sẽ cùng nhau khai thác, em yêu dấu, như là hai người hùn hạp kinh doanh với nhau”. Lẽ tự nhiên, tôi sẽ mù quáng vì yêu anh nên nhận lời. Đó là cách anh đã nghĩ ra và tin chắc sẽ thành công, phải không nào?

- Tôi trả lời làm gì khi em không tin. Dù tôi có nói thế nào chăng nữa.

- Anh nói đúng. Tôi sẽ không tin đâu.

Chàng đưa tay dịu dàng cầm lại tay nàng. Flame tự động trân mình, sẵn sàng chống cự nếu chàng mưu toan dùng vũ lực, nhưng chàng không làm thế, làm nàng gần như thất vọng. Một phần, nàng quá tức tối nên muốn cắn, muốn đá, muốn thét lên. Nhưng bàn tay ấm áp và không đòi hỏi gì của chàng không cho nàng có cơ hội làm vậy.

- Anh đã chạm đến lòng tự ái của em, Flame, anh biết vậy - Giọng chàng bây giờ dịu dàng, nghiêm túc, vừa xoa dịu vừa thuyết phục - Em có lý để giận anh...

- Tôi được phép của anh để thù ghét anh, hay chưa! - Nàng lầm bầm cay cú, cố chống lại bị thuyết phục.

- Mẹ kiếp, anh đến đây để xin lỗi, Flame, để nói với em rằng anh yêu em, anh cần có em.

- Anh cần trang trại Morgan, mà bây giờ nó thuộc về tôi! - Nàng đáp và thấy chàng rụt đầu lại, nheo mắt quan sát nàng.

- Miệng lưỡi của em cũng sắc sảo lắm! Em muốn thuyết phục ai rằng em không còn yêu anh nữa, thuyết phục em hay anh? Nếu là anh, anh không tin đâu, bởi vì anh biết em vẫn còn quan tâm.

Lần đầu tiên, nàng hơi nao núng, vì cảm thấy tim mình đập mạnh và rung động cả toàn thân, nhưng nàng đã nghĩ rằng đó là vì chuẩn bị đương đầu với chàng. Tuy nhiên, nàng cố nhìn ngay mắt chàng không chớp và nói bằng một giọng lạnh lùng:

- Với tính tự kiêu của anh, tôi chắc anh tin như vậy.

- Tình yêu không thể vặn tắt đi như là vặn tắt một ngọn đèn, dù em có muốn thuyết phục anh nghĩ trái lại.

- Cái đó còn tuỳ từng trường hợp.

- Không, cảm tình của em dành cho anh vẫn còn đó, tuy bị che dấu sau bức tường giận dữ và tự ái bị va chạm. Em có thể nghĩ rằng thà phủ nhận, nhưng em muốn anh, cũng như anh muốn em.

Khi cảm thấy chàng kéo nàng vào mình, thoạt tiên nàng muốn cưỡng lại dữ dội. Nhưng rồi nàng đổi ý, vì nghĩ rằng chỉ bằng cách tỏ thái độ hoàn toàn dửng dưng nàng mới chứng tỏ được là chàng nghĩ sai. Khi chàng ôm nàng vào vòng tay, nàng cố trân mình để không phản ứng gì cả. Khi môi chàng tìm môi nàng, nàng chờ cho đến giây phút cuối cùng rồi mới quay đầu qua một bên để tránh, làm môi chàng trượt trên má nàng.

Không chịu thua Chance chuyển qua bên chỗ tĩnh mạch phập phồng ở cổ nàng. Cảm giác quen thuộc đột ngột trở lại, cái miệng khiêu gợi đã làm nàng động tâm khi cắn nhẹ vào da nàng, hai bàn tay vuốt ve của chàng, và thân hình đầy cứng cáp của chàng. Nàng phải cố gắng giữ cho hai tay áp sát hai bên thân mình nàng và xua đuổi hình ảnh khi họ yêu nhau trong ký ức. Trong nàng vẫn còn tâm hồn của một đứa trẻ muốn được ôm vào lòng và dỗ dành. Nhưng chỉ một đứa trẻ ngây thơ mới nghĩ rằng được hôn là mọi sự trở nên tốt đẹp hơn. Và nàng đã mất đi sự ngây thơ ấy từ lâu. Tình yêu thể xác, dù thích thú và thoả mãn đến đâu, cũng chóng qua. Nó không thể xoá bỏ được sự thiệt hại đã gây ra. Chàng đã lợi dụng nàng, và bằng cách lợi dụng đã phản bội nàng. Nàng không còn tin cậy chàng được nữa.

Nàng nhắm mắt để chống lại những rung động thầm kín và khát khao, không biết chắc có thể tin cậy vào chính mình được chừng nào. Nàng cố hỏi một cách lạnh lùng:

- Anh xong chưa?

Nàng cảm thấy chàng dừng lại, rồi từ từ thẳng người lên để nhìn nàng, nhưng nàng cẩn thận quay qua một bên, không muốn cho chàng thấy hàng rào phòng thủ của nàng mong manh đến thế nào.

- Bây giờ thì xong - Chàng nói với cái giọng dã dượi như cũ - Nhưng em không dửng dưng với anh như là em muốn anh tin như vậy. Anh có thể chứng minh điều đó cho em thấy, nhưng nếu anh làm vậy, em sẽ thù ghét anh vì việc đó. Mà anh không muốn sự thù ghét, Flame, anh muốn có tình yêu của em.

Tức bực vì sự ngạc nhiên của chàng, Flame ngẩng phắt lên và trừng mắt:

- Hattie đã nói đúng. Bây giờ tôi mới bắt đầu nhận ra bà ta đúng biết bao! Anh sẵn sàng hạ mình làm bất cứ việc gì, phải không? Anh sẵn sàng nói dối, gian lận, lấy cắp... bất cứ hành động nào miễn là chiếm được trang trại Morgan - Nàng hất hai tay chàng ra và thụt lùi, không chịu nổi nữa sự đụng chạm của chàng - Anh đừng đến đây nữa, đừng bao giờ nữa.

Trong một giây dài dằng dặc, chàng đứng bất động, và không nói tiếng nào. Cho đến khi nàng tưởng rằng chỉ còn cách kêu Charlie Rainwater và mấy người làm nữa để mời chàng đi, thì Chance từ từ gật đầu.

- Được, tôi sẽ đi. Nhưng tôi nói với em câu mà tôi đã nói với Hattie "Tôi sẽ trở lại". Chuyện này chưa chấm dứt giữa chúng ta.

- Câu ấy nghe như là hăm doạ - Nàng ngẩng cao đầu, cho chàng biết nàng không dễ khiếp sợ.

- Tôi không bao giờ hăm doạ, Flame. Tôi tưởng em biết rõ tôi hơn thế.

Nàng đứng nguyên tại chỗ khi chàng đi vòng quanh nàng trở ra phòng ngoài. Khi nghe tiếng cửa trước đóng, nàng từ từ xoay người lại để nhìn sững theo chàng. Vài giây sau, nàng nghe tiếng xe hơi của chàng nổ máy. Rồi thì xung quanh nàng chỉ còn sự im lặng của ngôi nhà.Hattie đã đối xử với cha chàng như vậy đó, chà đạp dưới gót chân bà lòng kiêu hãnh và tự trọng của cha chàng. Hồi đó còn ở trang trại Morgan, Chance đã quan sát thấy cha chàng càng ngày càng suy sụp tinh thần vì sự tấn công liên tục của miệng lưỡi ác độc của bà ta. Vì vậy chàng đã thù ghét bà. Úi dà, chàng cũng đã một tiếng thưa dì, hai tiếng thưa dì, nhưng không bao giờ giọng chàng tỏ ra kính trọng bà, chỉ có thách thức.

Chuyện ấy xảy ra lâu rồi. Vậy mà, bây giờ đứng lại ở đây, chàng thấy như là mới hôm qua. Hít một hơi dài, Chance cố xua đuổi những hồi ức và bước vào cửa ra vào. Chàng nâng cái búa bằng đồng lên và thả nó xuống hai lần, tiếng đập theo gió bạt đi.

Maxine ra mở cửa, và lộ vẻ ngạc nhiên vì thấy chàng, rồi đổi qua vui mừng:

- Cậu Chance! Hai ngày nay, tôi cứ nghĩ đến cậu hoài, và bây giờ cậu đến.

Bước vào nhà, chàng cầm hai tay chị ta và mỉm cười với người quản gia béo mập xưa kia là bạn độc nhất của chàng:

- Chị mạnh không, Maxine?

- Bà ấy có thể đôi khi độc ác thật, nhưng đến lúc chót bà đau đớn quá thể nên tôi... - Chị ta cắn môi không nói hết câu và gắng gượng mỉm cười - Thật khó tin được bà đã qua đời. Tôi vẫn còn tưởng như nghe tiếng bà gọi bất cứ lúc nào.

- Tôi hiểu.

Chàng liếc nhìn quanh phòng ngoài, thấy còn y nguyên như trong ký ức của chàng, kể cả bình hoa trên cái bàn tròn. Hơn thế nữa, chàng có thể cảm thấy sự hiện diện của Hattie, và lòng thù hận cũ bị khơi dậy.

- Thật là bất công, Chance. Tôi luôn luôn nghĩ rằng hễ cậu bước qua cửa này một lần nữa, là để ở đây luôn. Bây giờ... - chị ta liếc về phía phòng khách chính.

Chance biết ngay Flame đang có ở đấy:

- Tôi đến gặp bà Stuart, chị Maxine ạ!

- Cô ấy không chịu gặp cậu đâu. Cô ấy đã cho lệnh nghiêm ngặt rằng nếu cậu gọi đến hay...

- Maxine, hình như tôi nghe... - Flame dừng lại ở cửa vòm phòng khách, nhìn ngay vào chàng. Nàng mặc một cái áo dài màu đen tay dài, giản dị nhưng lịch sự, mái tóc đỏ chải về đằng sau và búi lại. Nàng không đeo món nữ trang nào, và chỉ đánh phấn son ở mức tối thiểu. Thế nhưng dưới mắt chàng chưa bao giờ nàng đẹp một cách mạnh bạo như vậy. Chàng bỏ tay Maxine ra, chị ta lùi lại, vẻ mặt lo lắng.

- Chào em, Flame.

- Anh đến đây làm gì nữa?

Có lẽ vì giọng nói hơi khản và các nếp nhăn mệt mỏi hai bên miệng nàng cho chàng biết nàng đang mệt mỏi và căng thẳng. Chàng không chắc có thật như vậy không. Dù sao, nàng trông có vẻ mệt nhọc, và chàng hy vọng dễ tấn công hơn.

- Tôi đến để gặp em - Chàng bước tới phía nàng - Em vẫn là vợ của tôi.

- Luật sư của tôi sẽ cho anh biết về chuyện đó.

Dù chàng đã trông đợi một việc tương tự như thế, chàng không khỏi nổi giận khi thực sự nghe nói ra.

- Em muốn nói luật sư của em là Ben Canon?

- Có cái gì không? - Nàng cũng giận, nhưng một cách lạnh lùng như khi ở văn phòng chàng - Dù vì lý do gì anh đến đây, thì lý do ấy cũng không còn nữa. Anh làm ơn rời khỏi nhà bằng không tôi sẽ cho người mời anh ra.

- Tại sao em sợ nói chuyện với anh đến thế, Flame?

- Tôi chả sợ - Nàng nổi xung, nhưng nén kịp - Và tôi không muốn đứng đây nghe anh phân trần.

- Sự thù hận rất dễ lây. Cái đó đã tiêm nhiễm vào các bức tường của ngôi nhà này - Chàng ung dung đi ngang qua mặt nàng vào phòng khách, mắt đưa quanh nhìn các đồ đạc quen thuộc, chiếc dương cầm màu đen, chiếc ghế nệm dài và các ghế dựa kiểu Victoria, tấm thảm lụa trên mặt sàn còn vết nước trà chàng đã làm đổ lên lâu lắm rồi - Chỗ này không thay đổi - Chàng nói và liếc qua vai về phía nàng - Tôi đã ở nhà này khi còn nhỏ, Hattie có cho em biết không? (Nàng gật). Tôi không được phép vào phòng khách trừ những dịp thật hiếm hoi, nhưng tôi thường lén vào đây khi bà vắng nhà. Có một lần bà quất cho tôi một trận bằng cây gậy của bà. Có lẽ tội tôi đáng đánh. Nhưng bà không có quyền cấm tôi gặp mẹ tôi trong ba ngày liền - Chàng ngừng một chút, để hồi tưởng - Thật kỳ lạ, đối với Hattie, việc mẹ tôi cũng thuộc dòng họ Morgan không làm cho bà thấy có sự khác biệt. Tôi vẫn thuộc dòng họ Stuart, và vì vậy, bà biến cuộc sống của tôi thành địa ngục. Nếu có sự công bằng ở thế giới bên kia, đó là nơi bà đang ở.

- Tôi có cảm thấy buồn cho anh chăng? - Flame châm biếm, nàng vẫn đứng ở khung cửa vòm, hai tay khoanh trước ngực trong một tư thế thách thức - Có phải anh muốn vậy khi kể những tình tiết bị hành hạ hồi còn nhỏ? Anh có biết buồn là gì không, Chance? - Nàng bước tới phía chàng, vẫn giữ thái độ thách thức - Nếu anh nói chuyện đó với tôi trước, nếu anh ngay thật với tôi từ đầu, có lẽ tôi còn có thể tin anh... và tôi lại càng tỏ ra ngu đần hơn. Có lẽ tôi phải cám ơn anh mới phải.

Chàng đứng ngay mặt nàng, cũng cảm thấy mệt mỏi:

- Tôi đã phạm sai lầm....

- Một sai lầm nghiêm trọng. Anh đã lợi dụng tôi. Anh đã lợi dụng tôi làm một phương tiện để có được trang trại Morgan một cách nhanh chóng và dễ dàng. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì việc đó hay quên nó.

- Em nghĩ sai. Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, tôi không biết em có liên hệ gì với Hattie cả!

- Vấn đề lúc nào anh biết, trước hay sau khi gặp tôi, không quan trọng. Điểm quan trọng là anh không nói cho tôi biết. Trái lại, anh còn cố tình giấu tôi.

- Tôi thừa nhận việc đó là sai quấy. Tôi đã nghĩ rằng em sẽ không hiểu. Có thể là tôi muốn chúng ta ở bên nhau một thời gian đã. Nhưng tôi không nói dối khi bảo rằng tôi yêu em.

Nàng cười to, giọng cười gay gắt:

- Thật là khó tin. Sau khi đã làm những hành động ấy, bộ anh tưởng anh có thể đến đây nói với tôi anh yêu tôi biết chừng nào, và tôi sẽ ngã vào tay anh lại hay sao? Bộ anh tưởng tôi ngu xuẩn đến thế, dễ tin đến thế, để bị anh lừa dối một lần nữa sao?

Miệng chàng và cả một thớ thịt ở quai hàm bắt đầu co giật.

- Tôi mong em biết nghe lẽ phải.

- Lẽ phải của ai? Của anh à? Anh làm tôi muốn nôn, đồ lưu manh, nói dối.

Nàng quay đi, thù ghét chàng dữ dội như yêu thương chàng trước đó.

- Mẹ kiếp, Flame!

Bàn tay chàng đưa ra chộp cánh tay nàng. Nàng đứng lại, cả thân hình cứng ngắt, và trừng mắt nhìn bàn tay chàng trên cánh tay nàng, không nói một tiếng. Sự im lặng kéo dài mấy giây, rồi chàng buông tay nàng ra.

- Em cũng bị sự tiêm nhiễm thù ghét trong ngôi nhà này rồi, phải không?

- Có phải vậy mà anh quyết tâm muốn phá huỷ nó để xây cất khu nghỉ mát của anh vào chỗ nó, vì anh coi nó là một nơi đầy thù hận?

Flame thấy được Chance giật mình, tuy chàng cố giấu mà không kịp khi nghe nàng đề cập đến khu nghỉ mát của chàng.

- Bộ anh tưởng tôi không biết anh dự định làm gì với trang trại Morgan, và các đất đai khác mà anh đã mua hay sao?

- Chuyện tôi định sử dụng hay không sở đất này vào việc gì không liên quan gì đến nguyên nhân tôi đến đây.

- Thật à? - Nàng chế nhạo - Anh muốn nói anh không đến đây để thuyết phục tôi nghe theo anh? Tôi tò mò muốn biết, Chance. Anh sẽ thuyết phục tôi bằng cách nào để dìm cả thung lũng này xuống nước và tiêu huỷ trang trại Morgan? Không phải anh định chờ ít tháng rồi đến gặp tôi và nói "Em yêu dấu, anh có ý kiến này thật hay, là biến khu đất em thừa hưởng thành một khu nhà nghỉ mát vĩ đại. Em hãy nghĩ tới số tiền hàng triệu đô la em sẽ thu lợi, nhiều gấp bao nhiêu lần số lợi tức em có thể làm ra nếu duy trì cái trại chăn nuôi này". Có lẽ anh sẽ nói để động viên tôi thêm: "Chúng ta sẽ cùng nhau khai thác, em yêu dấu, như là hai người hùn hạp kinh doanh với nhau”. Lẽ tự nhiên, tôi sẽ mù quáng vì yêu anh nên nhận lời. Đó là cách anh đã nghĩ ra và tin chắc sẽ thành công, phải không nào?

- Tôi trả lời làm gì khi em không tin. Dù tôi có nói thế nào chăng nữa.

- Anh nói đúng. Tôi sẽ không tin đâu.

Chàng đưa tay dịu dàng cầm lại tay nàng. Flame tự động trân mình, sẵn sàng chống cự nếu chàng mưu toan dùng vũ lực, nhưng chàng không làm thế, làm nàng gần như thất vọng. Một phần, nàng quá tức tối nên muốn cắn, muốn đá, muốn thét lên. Nhưng bàn tay ấm áp và không đòi hỏi gì của chàng không cho nàng có cơ hội làm vậy.

- Anh đã chạm đến lòng tự ái của em, Flame, anh biết vậy - Giọng chàng bây giờ dịu dàng, nghiêm túc, vừa xoa dịu vừa thuyết phục - Em có lý để giận anh...

- Tôi được phép của anh để thù ghét anh, hay chưa! - Nàng lầm bầm cay cú, cố chống lại bị thuyết phục.

- Mẹ kiếp, anh đến đây để xin lỗi, Flame, để nói với em rằng anh yêu em, anh cần có em.

- Anh cần trang trại Morgan, mà bây giờ nó thuộc về tôi! - Nàng đáp và thấy chàng rụt đầu lại, nheo mắt quan sát nàng.

- Miệng lưỡi của em cũng sắc sảo lắm! Em muốn thuyết phục ai rằng em không còn yêu anh nữa, thuyết phục em hay anh? Nếu là anh, anh không tin đâu, bởi vì anh biết em vẫn còn quan tâm.

Lần đầu tiên, nàng hơi nao núng, vì cảm thấy tim mình đập mạnh và rung động cả toàn thân, nhưng nàng đã nghĩ rằng đó là vì chuẩn bị đương đầu với chàng. Tuy nhiên, nàng cố nhìn ngay mắt chàng không chớp và nói bằng một giọng lạnh lùng:

- Với tính tự kiêu của anh, tôi chắc anh tin như vậy.

- Tình yêu không thể vặn tắt đi như là vặn tắt một ngọn đèn, dù em có muốn thuyết phục anh nghĩ trái lại.

- Cái đó còn tuỳ từng trường hợp.

- Không, cảm tình của em dành cho anh vẫn còn đó, tuy bị che dấu sau bức tường giận dữ và tự ái bị va chạm. Em có thể nghĩ rằng thà phủ nhận, nhưng em muốn anh, cũng như anh muốn em.

Khi cảm thấy chàng kéo nàng vào mình, thoạt tiên nàng muốn cưỡng lại dữ dội. Nhưng rồi nàng đổi ý, vì nghĩ rằng chỉ bằng cách tỏ thái độ hoàn toàn dửng dưng nàng mới chứng tỏ được là chàng nghĩ sai. Khi chàng ôm nàng vào vòng tay, nàng cố trân mình để không phản ứng gì cả. Khi môi chàng tìm môi nàng, nàng chờ cho đến giây phút cuối cùng rồi mới quay đầu qua một bên để tránh, làm môi chàng trượt trên má nàng.

Không chịu thua Chance chuyển qua bên chỗ tĩnh mạch phập phồng ở cổ nàng. Cảm giác quen thuộc đột ngột trở lại, cái miệng khiêu gợi đã làm nàng động tâm khi cắn nhẹ vào da nàng, hai bàn tay vuốt ve của chàng, và thân hình đầy cứng cáp của chàng. Nàng phải cố gắng giữ cho hai tay áp sát hai bên thân mình nàng và xua đuổi hình ảnh khi họ yêu nhau trong ký ức. Trong nàng vẫn còn tâm hồn của một đứa trẻ muốn được ôm vào lòng và dỗ dành. Nhưng chỉ một đứa trẻ ngây thơ mới nghĩ rằng được hôn là mọi sự trở nên tốt đẹp hơn. Và nàng đã mất đi sự ngây thơ ấy từ lâu. Tình yêu thể xác, dù thích thú và thoả mãn đến đâu, cũng chóng qua. Nó không thể xoá bỏ được sự thiệt hại đã gây ra. Chàng đã lợi dụng nàng, và bằng cách lợi dụng đã phản bội nàng. Nàng không còn tin cậy chàng được nữa.

Nàng nhắm mắt để chống lại những rung động thầm kín và khát khao, không biết chắc có thể tin cậy vào chính mình được chừng nào. Nàng cố hỏi một cách lạnh lùng:

- Anh xong chưa?

Nàng cảm thấy chàng dừng lại, rồi từ từ thẳng người lên để nhìn nàng, nhưng nàng cẩn thận quay qua một bên, không muốn cho chàng thấy hàng rào phòng thủ của nàng mong manh đến thế nào.

- Bây giờ thì xong - Chàng nói với cái giọng dã dượi như cũ - Nhưng em không dửng dưng với anh như là em muốn anh tin như vậy. Anh có thể chứng minh điều đó cho em thấy, nhưng nếu anh làm vậy, em sẽ thù ghét anh vì việc đó. Mà anh không muốn sự thù ghét, Flame, anh muốn có tình yêu của em.

Tức bực vì sự ngạc nhiên của chàng, Flame ngẩng phắt lên và trừng mắt:

- Hattie đã nói đúng. Bây giờ tôi mới bắt đầu nhận ra bà ta đúng biết bao! Anh sẵn sàng hạ mình làm bất cứ việc gì, phải không? Anh sẵn sàng nói dối, gian lận, lấy cắp... bất cứ hành động nào miễn là chiếm được trang trại Morgan - Nàng hất hai tay chàng ra và thụt lùi, không chịu nổi nữa sự đụng chạm của chàng - Anh đừng đến đây nữa, đừng bao giờ nữa.

Trong một giây dài dằng dặc, chàng đứng bất động, và không nói tiếng nào. Cho đến khi nàng tưởng rằng chỉ còn cách kêu Charlie Rainwater và mấy người làm nữa để mời chàng đi, thì Chance từ từ gật đầu.

- Được, tôi sẽ đi. Nhưng tôi nói với em câu mà tôi đã nói với Hattie "Tôi sẽ trở lại". Chuyện này chưa chấm dứt giữa chúng ta.

- Câu ấy nghe như là hăm doạ - Nàng ngẩng cao đầu, cho chàng biết nàng không dễ khiếp sợ.

- Tôi không bao giờ hăm doạ, Flame. Tôi tưởng em biết rõ tôi hơn thế.

Nàng đứng nguyên tại chỗ khi chàng đi vòng quanh nàng trở ra phòng ngoài. Khi nghe tiếng cửa trước đóng, nàng từ từ xoay người lại để nhìn sững theo chàng. Vài giây sau, nàng nghe tiếng xe hơi của chàng nổ máy. Rồi thì xung quanh nàng chỉ còn sự im lặng của ngôi nhà.

Flame cảm thấy bực bội, nàng đi đi lại lại trong phòng khách một hồi lâu, rồi đứng lại bên cửa sổ, nàng quan sát những đám mây xám xịt đang ùn ùn kéo tới bên ngoài trời.

Trong lòng nàng cũng âm u và quay cuồng như ngoài trời vậy. Ba ngày vừa qua, những cảm nghĩ ấy đã nung nấu trong lòng nàng. Nàng cố chận không cho chúng nổi lên, nhưng cuộc gặp gỡ Chance đã tháo khoá cho chúng. Cuối cùng, Flame đành thừa nhận một điều nàng đã biết từ lâu: giữa hai người sẽ không bao giờ đoạn tuyệt. Trang trại Morgan làm cho điều đó bất khả.

Nếu trước đó còn nghi ngờ gì, thì việc chàng đến đây đã xoá tan hết: chàng vẫn muốn đất đai này, chàng vẫn quyết tâm như bao giờ muốn chiếm nó. Hattie đã cảnh giác nàng về chính điểm đó trước khi chết. Nhưng bằng cách nào chàng có thể đạt được ý muốn? Hattie đã để cho nàng tự nghĩ lấy.

Flame bỗng cảm thấy lo lắng, và quay lưng lại cửa sổ. Ben Canon đã nói với nàng một điều. Nàng áp bàn tay lên trán, cố nhớ lại. Ông nói gì đó về việc Chance kiện phản đối chúc thư và, phải gì đó Chance dùng áp lực tài chính để ép nàng phải bán. Nhưng ông đã nói đến một cách thứ ba. Nàng hết cau mày và từ từ hạ tay xuống, vì vừa nhớ ra. "Ông ta có thể cố xin phép cấm sử dụng đất đai ấy" Ben đã nói vậy.

Tại sao cấm sử dụng đất đai ấy? Dĩ nhiên, vì cái hồ.

Nàng phải chận đứng chàng lại. Nhưng bằng cách nào? Cái dự án mở mang của chàng là cái gì thế? Nếu nàng đấu tranh chống lại chàng và muốn thắng, nàng phải biết nhiều hơn về các kế hoạch của chàng. Chống lại một kẻ như Chance, nàng phải biết rõ rệt, cụ thể. Bằng không, nàng không hy vọng chận đứng được mưu toan của chàng. Nàng không thể giữ thế thủ mãi mãi. Nàng phải tìm được cách tấn công vào chàng.

Vừa nghĩ đến đó. Flame nhận ra rằng chỉ ngăn cản chàng chiếm trang trại Morgan thôi thì chưa đủ. Dù đó là điều cuối cùng nàng làm được, nàng cũng sẽ bắt chàng trả giá đắt cho hành động của chàng, vì hương hồn của tổ phụ cũng như vì bản thân nàng. Đã đến lúc một người dòng họ Morgan trả được mối thù, và nàng sẽ là người sắp sửa làm việc ấy.

Lạ kỳ thay, nàng cảm thấy điềm tĩnh trong sự nôn nóng, vì nỗi tức giận trong mấy ngày qua, nàng đã tìm ra được một hướng để chĩa vào. Ngay lúc này nàng chưa biết trả đũa bằng cách nào, nhưng cái đó không quan hệ. Cái đó sẽ tới. Trước hết, nàng phải biết, càng nhiều càng tốt, các kế hoạch của chàng.

Nhưng bằng cách nào? Ben Canon có cho biết trong văn phòng của Chance có để các hoạ đồ và sơ đồ. Làm sao có được một bộ? Chance chắc không bao giờ tự nguyện cho nàng một bộ. Nếu nàng có cách nào vào được văn phòng chàng... Nàng hít một hơi dài, vì bỗng nghĩ ra một cách.

Nàng phải làm nhanh mới được. Tối nay, thật vậy. Và áo quần, nàng cần có áo quần dạ hội, thật bảnh. Nàng không có sẵn ở đây, vì đã mang theo áo quần đi phơi nắng cuối tuần, chứ không dự trù ở một tuần trong mùa thu ở Oklahoma.

Cái áo nàng đang mặc là áo nàng mới mua hôm qua để dự đám tang. Còn thì giờ để đi mua sắm không? Và ở đâu? Flame tức bực vì phải mất thì giờ đi tìm kiếm, nhất là khi nàng biết có ít nhất ba bộ có thể dùng trong tủ áo của nàng ở San Francisco.

Tủ áo. Đúng vậy. Tủ áo của Hattie, đầy đủ mọi loại áo cho mọi trường hợp. Nếu tìm ra được một bộ thích hợp, dù nó cũ cũng không hề gì. Kiểu áo dài dạ hội ít khi thay đổi. Còn về cỡ, thì nhét bớt, ghim bớt lại một chút nàng có thể mặc vừa.

Flame bước nhanh ra khỏi phòng khách thì Maxine đi vào phòng ngoài.

- Tôi nghe tiếng Chan.... ờ ông Stuart ra về. Cô muốn tôi dọn cơm tối lên chưa, cô Stuart?

Sau một giây lúng túng, Flame tiếp tục bước lên cầu thang:

- Không cần nấu gì hết, Maxine. Tối nay tôi không thấy đói.

- Ồ, tôi không phải nấu. Hàng xóm cho tôi vô số thức ăn và xà lách ăn cả tuần không hết.

- À, tôi quên - Flame dừng lại một chút ở chân cầu thang và quay lại người quản gia - Nếu chút nữa tôi muốn ăn gì, tôi sẽ tự đi lấy. Chị khỏi cần phải ở lại. Hôm nay là ngày quá dài. Tôi chắc chị muốn về nhà sớm.

- Tôi mệt thật, và... - Maxine ngập ngừng - Nếu quả thật cô không cần gì nữa tối nay, tôi về chỗ tôi vậy.

- Khi nào đi, chị ghé lại nhà công nhân và bảo ông Rainwater đến đây giùm tôi được không?

- Dĩ nhiên là được.

Lo xong chi tiết ấy, Flame bước lên cầu thang để bắt đầu thực hiện kế hoạch của nàng, và cố nhớ đã thấy cái áo dài dạ hội nào trong tủ áo của Hattie.

***

Từ đường phố bên dưới, Flame không thể thấy có đèn sáng hay không ở cửa sổ tầng lầu thứ hai mươi của toà cao ốc Stuart. Tối nay là tối thứ Bảy, có lẽ không có ai làm việc, ngoại trừ bà quét nhà. Dù vậy, nàng cũng lái xe chầm chậm quanh dãy phố để nhìn lại một lần.

Nàng cho xe tạt nhanh vào nhà xe và biết chắc không có chiếc xe Jaguar của Chance đậu tại chỗ dành riêng của chàng. An tâm về mọi mặt, Flame lái chiếc Lincoln của trang trại đến trước cửa ra vào bin-đinh và đậu lại sát lề. Nàng níu chặt tay lái với hai bàn tay mang găng và hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho thần kinh, mạch máu và giác quan dịu xuống.

Không kịp có thì giờ thắc mắc về sự khôn ngoan của hành động nàng sắp làm, nàng bước xuống xe và vuốt lại nếp áo xa tanh màu cà phê. Chiếc áo thon thả nói lên kiểu những năm giữa của thập kỷ năm, nhưng kiểu áo đơn giản làm cho nó thích hợp với mọi thời gian, và rất tiện dụng cho nàng, bởi vì không ai nhìn nó để phê bình cả. Nàng với tay vào trong xe lấy cái ví đầm và cái áo choàng lông thú. Chiếc áo choàng lông thú là món đắc ý nhất. Nó không còn tốt lắm, cổ tay và cổ áo đã sờn, nhưng đáp ứng nhu cầu của nàng.

Nàng choàng nó lên mình và bất chấp liếc về cuối đường, nhưng tất cả đều yên tĩnh, xe qua lại cũng rất ít. Nàng quay lại cửa vào bin-đinh bằng kính và tiền sảnh bên trong, thắp đèn nê-ông sáng trưng. Dừng lại một chút, nàng sờ lên vạt trước chiếc áo choàng để chắc chắn cành thoa nạm kim cương đã ghim chặt vào giữa cổ áo hình chữ V của nàng.

May thay nàng cần tỏ ra lo lắng, bồn chồn và bối rối, vì đó là cảm nghĩ thật của nàng khi hấp tấp bước tới cửa. Nàng gõ lên kính mấy lần thì người gác mặc sắc phục ngồi sau bàn của bảo vệ mới ngước lên nhìn. Nàng mỉm cười một nụ cười thật tươi với y và gõ nữa. Y do dự một chút, rồi đặt miếng bánh đang ăn xuống, hấp tấp chùi miệng bằng mu bàn tay, rồi đứng dậy đi ra.

Đó là một ông già ngoài sáu mươi, tay cầm một xâu chìa khoá kêu leng keng. Khi ông đến gần cửa, ông ngừng lại và tìm chìa. Flame lo lắng ngoái lại nhìn, vì chắc chắn Chance sắp tới và bắt gặp nàng. Cửa vừa mở hé ra, nàng đã hấp tấp bước vào.

- Có chuyện gì không ổn hay sao, cô? - Ông già tò mò nhìn nàng, qua bên trên cặp kính lão.

- Tôi nhẹ nhõm vì thấy ông có ở đây - Nàng nắm cánh tay ông ta và kéo ông đi về hướng thang máy - Tôi đã cứ lo là không có ai để mở cửa cho tôi vào. Tôi đã sợ không biết phải làm sao. Một việc thật kinh khủng đã xảy ra.

Gần đến bàn bảo vệ, nàng buông tay ông ta ra để mở ví đầm. Nàng bắt đầu lục tìm rồi ngừng lại, và nhìn ông như vừa chợt nghĩ ra.

- Ông không biết tôi là ai, phải không? Vậy mà tôi cứ nói giông dài. Tôi là Flame Stuart, vợ của ông Chance Stuart.

Mặt ông ta tươi lên ngay, và nở một nụ cười:

- Lẽ dĩ nhiên, bà Stuart. Cả bin-đinh nhộn nhịp vì tin ông Stuart làm đám cưới với bà. Mọi người đều nói ông Stuart đã tìm được người đẹp tóc đỏ và quả nhiên là vậy.

- Ông thật tử tế, ông... - Nàng nhìn bảng tên của ông ta "Fred Dunlap" - Ông Dunlap. Để tôi cắt nghĩa vấn đề của tôi cho ông nghe. Một chuyện không hay kinh khủng đã xảy ra - Nàng nói, và lại lục tay vào trong ví, lần này cầm ra một chiếc bông tai nhận kim cương ăn với cành thoa - Tôi đã đánh mất chiếc bông tai kia. Chance, à, ông Stuart đã tặng tôi đôi bông tai cùng với cành thoa này. Tôi phải gặp ông ấy trong một giờ nữa và ông ấy muốn tôi đeo chúng. Tôi đã tìm khắp nơi. Rồi tôi nhớ tôi đã đeo chúng hôm tôi tới đây. Có cách gì ông cho tôi vào văn phòng của chồng tôi để xem có để quên trong ấy không? Tôi không chịu được ý nghĩ phải nói cho chồng tôi biết tôi đã đánh mất nó.

- Chắc chắn tôi giúp bà được, bà Stuart. Không có vấn đề gì cả. Bà chỉ việc đi với tôi và tôi sẽ đưa bà lên.

- Thật tôi cám ơn ông vô cùng, ông Dunlap. Tôi lo gần như mất trí vì chuyện này - Nàng biết đang nói huyên thuyên như một con mụ khùng, nhưng nàng có vẻ như không ngậm miệng được trong khi đi theo ông ta đến thang máy - Tôi biết bộ nữ trang ấy làm tốn của chồng tôi nhiều lắm. Nhưng nó còn có giá trị nhiều hơn thế. Đó là món quà tặng đầu tiên của ông ấy cho tôi. Ồ, không phải là đầu tiên. Ông ấy tặng tôi hoa phong lan trước nhất. Đó là lý do tại sao ông ấy cho làm cành thoa và cặp bông tai này theo hình cành phong lan, bởi vì hoa phong lan mới thật là quà tặng đầu tiên.

Flame không chắc gì người bảo vệ lắng nghe khi ông ta dùng chìa mở một cái bảng đậy ổ điện và bật một cái núm điện trong đó. Mũi tên chỉ lên nhấp nháy trên thang máy ngay trước mặt nàng và hai cánh cửa lặng lẽ mở ra. Nàng gần như chạy ào vào, rồi chờ người bảo vệ bước vào theo. Ông ta cho bấm nút lên tầng thứ hai mươi. Những giây đồng hồ trôi qua thật chậm và sốt ruột trước khi hai cánh cửa cuối cùng từ từ khép lại.

- Tôi không hề nhận thấy cái thang máy này chạy chậm quá vậy.

- Luôn luôn thấy vậy khi bà hấp tấp. Không có gì chạy nhanh như ý muốn.

- Chắc là vậy, nàng vừa nói và cười xoà.

Cuối cùng thang máy ngừng lại ở tầng cuối cùng. Flame nôn nao đứng chờ trong phòng ngoài mờ tối, trong khi người bảo vệ đi bật đèn văn phòng. Một lần nữa, giây phút trôi qua chậm quá cho đến khi ông ta trở lại và đưa nàng đi xuống hành lang rộng tới văn phòng Chance. Đến đó lại phải chờ ông tìm chìa khoá mở cửa.

Khi ông ta đi theo nàng vào văn phòng, Flame muốn kêu thét lên bảo ông đi ra ngoài. Thay vì thế, nàng gượng mỉm cười:

- Cám ơn ông Dunlap - Nàng nói, và quay lại đối diện ông, để ngầm cho ông hiểu sự hiện diện của ông không còn cần thiết.

Ông ta do dự một lát, rồi nói:

- Tôi sẵn sàng tìm giúp bà chiếc bông tai bị mất, bà Stuart.

- Ông không cần làm thế. Ông đã giúp tôi nhiều rồi và tôi không muốn vì tôi mà ông vắng mặt quá lâu ở bàn bảo vệ. Dầu sao, ông còn công việc phải làm. Nếu tôi làm ông bỏ bê công việc thì thật là không phải.

- Tôi cũng nghĩ vậy - Ông gật đầu có vẻ bất đắc dĩ - Tuy nhiên, nếu bà cần đến tôi, bà chỉ cần gọi số 3131. Đó là số điện thọai của tôi và tôi sẽ lên đến đây liền.

- Tôi nhớ rồi. Cám ơn ông, ông Dunlap.

Nàng đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo ông quay lưng lại và đi ra, rồi chỉ hít một hơi khoan khoái khi nghe tiếng động xa xa thang máy chạy đi. Rồi nàng hấp tấp bước tới đóng cửa lại, để phòng trường hợp ông ta quyết định trở lại kiểm tra nàng.

Quay lại, nàng cởi áo choàng lông chồn và nhìn quanh phòng, cố nghĩ xem nên bắt đầu tìm các sơ đồ của dự án xây cất ở đâu trước. Nàng bắt đầu ở bàn giấy của Chance, nhất là cái bàn dài đằng sau nó. Nhưng các giấy tờ để trên mặt bàn không có cái nào nói về dự án, và các ngăn kéo cũng không có gì.

Nhận thức thời gian đi ngược lại nàng, Flame đến dãy tủ gắn trong tường ở phòng khách. Sau một cánh tủ, nàng tìm thấy vô số sơ đồ. Nàng mất hết mấy phút quí báu để mở hết ra xem, và cũng không có được gì cả.

Chúng để ở đâu? Nàng cố nén sự khiếp đảm dâng lên và ra sức lục lọi các kệ sách gần bàn họp. Không có gì hết. Chúa ơi, nếu chúng không để ở đây thì làm sao bây giờ? Nếu chúng để ở văn phòng của Sam thì làm sao đây?

Rồi nàng nhìn thấy các ống bìa cứng dài ở một cái kệ đứng bên kia bàn giấy, loại ống đựng sơ đồ và hoạ đồ. Cố nén vui mừng, Flame liệng áo choàng và cái ví xuống một chiếc ghế, bước đến lục lọi.

Mười phút sau, ba cái ống đã cho nàng đủ bản đồ thiết kế chi tiết của địa điểm, sơ đồ của cái đập dự định xây cất, và các bản vẽ của các hoạ sĩ về khách sạn hạng sang, bến tàu, các khu nhà tự quản và các biệt thự. Và còn nhiều tài liệu khác nữa, kể cả một bản nghiên cứu ảnh hưởng đến môi trường và một bản nghiên cứu khả thi. Cộng với mấy bản văn thư ghi lại sơ lược tình trạng các vụ mua đất đai tiếp giáp do Chance đã thực hiện.

Nàng sửng sốt vì số lượng thì giờ, công sức, và tiền bạc đã bỏ ra để thiết kế dự án này. Điều đó có vẻ là bằng chứng Chance đã rất tự tin sẽ chiếm được trang trại Morgan, không bằng cách này cũng bằng cách khác. Những lời Ben Canon đã nói với nàng không có gì cho nàng ấn tượng là các kế hoạch của Chance về khu chỉnh trang này đã tiến xa như vậy. Nàng tự hỏi không biết người luật sư đã biết chưa.

Flame lại lục lọi trong các sơ đồ, hoạ đồ và báo cáo để tìm các bản sao, và sắp lại thành một chồng để đem đi, còn bao nhiêu trả lại chỗ cũ. Chance sẽ không biết thiếu những bản sao ấy. May thay, cái nào cũng có nhiều bản sao, trừ các bản vẽ tô màu, một bản báo cáo kỹ thuật nguyên thuỷ và một bản đồ địa hình tổng thể. Nhưng có những bản sao đen trắng của các hình vẽ, một bản báo cáo kỹ thuật làm sau nhưng cũng có đủ thông tin như bản nguyên thuỷ, và một bản đồ cao độ về hệ thống thoát nước tự nhiên.

Từ văn phòng phía ngoài bỗng có tiếng động báo hiệu thang máy vừa lên đến tầng lầu. Nàng đứng ngây người ra như phỗng. Chính cái thang máy riêng, cái từ nhà đậu xe ở tầng hầm chạy thẳng lên, cái cần có chìa khoá mới cho chạy được, cái dành riêng cho Chance! Nàng sợ điếng người, tim muốn lọt ra ngoài.

Nàng hoảng hốt nhìn quanh tìm chỗ nấp vì sắp bị bắt gặp đến nơi. Nhưng không có chỗ nào cả, không có tủ áo, góc phòng tối, dễ nấp. Văn phòng rất thoáng, rất lộ liễu. Nàng không thể chui xuống dưới bàn giấy của chàng, chắc chắn chàng sẽ đi đến đó. Núp sau cái ghế nệm dài cũng không được, chàng sẽ thấy nàng nằm sau đó khi đi ngang qua.

Có tiếng chân đi trong văn phòng phía ngoài của Molly. Nàng phải hành động thật nhanh. Nàng hốt hết các tài liệu đã gom và bỏ ở một góc phòng, với hy vọng không ai để ý đến, rồi chộp cái áo choàng lông thú và cái ví đầm ở ghế, nàng trốn xuống dưới bàn họp, kéo mấy cái ghế sát lại để các chân ghế che khuất nàng.

Cửa văn phòng Chance mở ra, Flame cố thu mình thật nhỏ, nép sát vào trụ giữa của cái bàn. Nàng không dám cử động, thở mạnh cũng không dám, sợ cái áo xa tanh của Hattie kêu sột soạt và lộ hình tích.

Nhưng không phải là Chance đi vào, mà là một người đàn bà. Flame thấy được bóng bà ta trong kính cửa sổ mờ. Nàng suýt nữa thở ra nhẹ nhõm vì tưởng là bà quét dọn văn phòng. Với bà, nàng có thể nói này nói nọ cho qua. Nhưng rồi nàng nhận ra Molly và biết cũng không thể nói cho chị ta tin được nàng chui xuống dưới bàn để tìm chiếc bông tai bị mất.

- Thật tình, mấy bà dọn phòng này! - Molly nói lớn - Chẳng biết đèn này để sáng đã bao lâu. Nếu họ phải đền tiền điện, chắc họ không làm ăn tuỳ tiện như vậy.

Có tiếng cắc và tối om, trừ ánh sáng từ phòng giấy của Molly rọi sang qua cửa mở. Molly bước qua phòng mình và kéo cánh cửa đóng lại, làm văn phòng của Chance gần như tối mịt.

Flame thở ra và nghỉ xả hơi một lát. Đến đây thì nàng đã thoát hiểm, nhưng cũng còn bị nhốt, không ra về được trước khi Molly về. Tối thứ bảy mà chị ta còn đến đây làm gì? Bao lâu nữa chị ta mới ra về? Nếu người bảo vệ lên xem nàng tìm được chiếc bông tai chưa thì sao? Sao nàng lại có thể nghĩ rằng nàng sẽ làm việc như thế này trót lọt? Tại sao nàng để mất thì giờ lục lọi tất cả nhiều như vậy? Tại sao nàng không mang những thứ tìm được đi cho sớm? Nếu làm vậy, nàng đã ra khỏi đây và an toàn trên đường về trang trại Morgan.

Nàng lắng nghe tiếng chân Molly đi lại ở phòng giấy bên ngoài, kéo ra đóng vào các ngăn kéo. Im lặng một lúc, rồi có tiếng máy đánh chữ kêu lách cách. Bất lực, Flame ngồi bệt xuống sàn nhà dưới bàn, trong bóng tối càng lâu càng dày đặc.

Nhưng tiếng máy đánh chữ kéo dài không lâu. Rồi có tiếng đóng ngăn kéo và một chiếc ghế kêu răng rắc. Và rồi tiếng chân và tiếng động khó đoán ra.

Molly đã ở đó bao lâu rồi? Năm phút? Mười? Hai mươi? Trong bóng tối, Flame không có ý niệm về thời gian, nhưng hình như cả thiên thu đã trôi qua trước khi nàng nghe tiếng của thang máy leng keng mở ra đóng lại, rồi tất cả trở lại im lặng, trừ tiếng đập thình thịch của con tim nàng. Sau khi coi lại cho chắc chắn không có ánh sáng ló ra dưới mép cánh cửa, Flame mò mẩm chui ra khỏi bàn.

Lần này nàng không dám la cà, mà làm thật nhanh trong bóng tối, gom hết các giấy tờ, bản vẽ và ôm chung với cái áo choàng lông thú và cái ví đầm trong hai tay. Mò theo tường, nàng tìm được cái cửa và mở nó ra, nàng bước qua phòng giấy của Molly cũng tối mò.

Nàng ra được hành lang mà không va đầu vào cái gì. Từ đó nàng thấy được một ánh sáng mờ mờ ở cuối hành lang và biết nó từ chỗ thang máy rọi đến. Nàng nâng váy chiếc áo dài cà phê của Hattie lên và chạy tới đó. Tuy không xa nàng cũng bở hơi tai khi đến được đó, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng sợ hết hồn, đúng vậy.

Nàng cố hít vào hơi dài và thở ra từ từ để lấy lại bình tĩnh dù phải bỏ ra mấy giây quí báu. Rồi đặt cái áo choàng lông chồn xuống sàn, nàng bỏ các báo cáo, bản đồ và bản vẽ vào trong áo, rồi cuộn lại, cầm lên trước ngực, để giấu bó giấy tờ bên trong.

Khi thang máy mở ra, nàng bước ngay vào và ấn nút cho chạy xuống tầng trệt. Rồi liếc bóng mình trong tấm gương gần ở vách để coi lại bề ngoài của nàng. Chúa ơi, mặt nàng bơ phờ và tái mét. Nàng vội vàng ngắt hai má cho đỏ! Nàng lúng túng ôm bó áo lông thú vào một tay, còn tay kia moi trong ví đầm mò tìm cả hai chiếc bông tai nhận kim cương. Nàng vừa đeo xong chiếc thứ hai vào tai thì chiếc thang máy mở ra ở tầng trệt.

Flame cẩn thận nhìn ra để chắc chắn người bảo vệ chỉ có một mình sau bàn. Rồi nở một nụ cười thật tươi, nàng bước tới phía ông ta.

- Tôi tìm được rồi. Ông có tin được không? - Nàng quay đầu qua lại cho hai chiếc bông tai bắn những tia sáng lấp lánh vào ông ta.

- Hay quá, bà Stuart!

- Hay thật, phải không ông? - Nàng hỏi lại và ôm chặt cái áo choàng lông thú, nũng nịu năng nỉ: - Ông cảm phiền đừng cho ông Stuart biết gì về chuyện này nhé! Đừng cho ông ấy biết tôi đã bỏ quên ở đâu, dù chỉ trong chốc lát.

- Xin bà đừng lo, bà Stuart! - Ông ta nhe răng ra cười và nháy mắt tỏ ra đồng loã với nàng - Cái đó sẽ là một bí mật nho nhỏ giữa bà và tôi. Tôi sẽ thủ khẩu như bình.

- Cám ơn ông, ông Dunlap. Ông thật dễ thương vô cùng.

Nàng phải chờ cho ông mở cửa lại, rồi gần như chạy bay ra xe đậu ở lề đường. Mở cửa xe, nàng quẳng bó áo choàng vào ghế sau, và hấp tấp ngồi vào tay lái. Hai bàn tay nàng run lật bật, đút chìa mãi mới lọt vào ổ công tắc xe. Nàng vặn chìa mở máy, chiếc xe nổ máy ngay. Người bảo vệ đứng ở cửa nhìn theo nàng. Nàng vẫy tay chào ông ta rồi lái xe chạy đi trên đường phố trống trơn. Ông ta vẫy tay chào lại.

Nàng cảm thấy rã rời, vừa căng thẳng, vừa nhẹ nhõm và hân hoan. Dòm vào đồng hồ điện tử ở bảng kiểm soát sáng trưng của chiếc xe, nàng biết chỉ vừa trôi qua 23 phút. Nàng đã chắc chắn bị kẹt trong bin-đinh ít nhất là một tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, nàng đã thi hành xong, đã lấy cắp được các bản đồ của Chance. Nàng bắt đầu cười vang và cười mãi không thôi.