Đêm lạnh như nước, tinh quang mờ ảo.
Cầm cây gạt gạt đầu ngọn nến, ánh lửa lóe lên vài cái, cả căn phòng liền sáng ngời thêm một chút.
Dù đã vào đêm, nhưng Hạ Lưu vẫn ngồi trước gương tinh tế tô vẽ, khuôn mặt vốn trong trẻo lạnh lùng, lại được nàng làm thành thật yêu diễm, mị hoặc.
Họa Ảnh yên tĩnh đứng sau lưng hầu hạ, chợt nghe Hạ Lưu lên tiếng hỏi: “Tối nay thái tử vẫn ở chỗ thái tử phi à? ”
Không đợi Họa Ảnh trả lời, nàng khẽ cười tự giễu: “Mà thôi, có hỏi cũng là tự tìm lấy sầu.”
Họa Ảnh im lặng nhìn bộ dạng miễn cưỡng tô mi của Hạ Lưu, suy nghĩ một chút mới lên tiếng hỏi: “Nương nương, người có muốn dùng chút bữa ăn bữa ăn khuya không? Người từ tối đến giờ vẫn chưa có cái gì vào bụng rồi. ”
“Không có khẩu vị.”
“Hôm nay Hạ lương viện khẩu vị không tốt? Cẩu nô tài, ngươi hầu hạ chủ tử như vậy sao! ”
Đột nhiên xuất hiện một câu quở trách phá vỡ đêm tối yên tĩnh, Họa Ảnh “phịch” một tiếng quỳ xuống, vội vàng nói: “Là nô tỳ hầu hạ không chu đáo, kính xin thái tử trách phạt.”
Hạ Lưu nhìn từ trong gương, thấy một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào đi đến, đấy không phải là nam phụ thái tử Phong Yến sao?
Vẻ mặt kinh hỉ, Hạ Lưu đứng dậy định cúi người hành lễ, có điều Phong Yến đã vươn tay nâng nàng dậy rồi cười nói: “Ở đây chỉ có ta với nàng, cần gì phải đa lễ?”
Hạ Lưu ngượng ngùng cúi đầu cười, ánh mắt khẽ chuyển, giọng điệu nói ra mang theo mười phần tư thái tiểu nữ nhi: “Thái tử điện hạ vẫn còn nhớ rõ thần thiếp, thế mà thần thiếp còn nghĩ là ngài đã quên có một vị phi tần Hạ lương viện này rồi chứ. ”
Phong Yến nâng cằm Hạ Lưu lên, chậc chậc than thở: ”Có một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc là nàng, ai mắt mù mới quên? ”
Hạ lưu sóng mắt lưu chuyển, cười duyên nói: “Vậy Hoa nhi xin tạ ơn ngài.”
Hai người đều ôm ấp tâm tư của riêng mình, trái lại diễn ra bộ dáng thâm tình!
Hiện tại, Phong Yến đối với Liễu Mộc Lâm đã là tình căn bén sâu*, hận không thể vì Mộc Lâm thủ thân như ngọc, sở dĩ đến với Hạ Lưu nàng… sợ rằng chỉ là vì tiếp tục ngụy trang thành một Phong Yến ham mê mỹ sắc cho Phong Húc xem mà thôi.
Hạ Lưu ra hiệu cho thị nữ lui ra, bản thân thì ghé sát vào người hắn, cơ thể mềm nhũn phải nhờ vào Phong Yến để đứng vững, mười tay nhỏ khẽ động, nhanh chóng tháo đai lưng hắn ra.
Quả nhiên phản ứng của Phong Yến thật giống như dự đoán của Hạ Lưu, hắn nhanh chóng đẩy nàng ra, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
Aiz! Đúng là khi nữ chính xuất hiện, nam phụ phong lưu thành tánh cũng sẽ trở thành một nam nhân tốt mà thôi.
Hạ Lưu rất ăn ý lộ ra vẻ mặt không biết làm sao, hoang mang nắm đai lưng nhìn hắn.
Phong Yến ngồi xuống ghế, rót một ly trà uống cạn rồi mới ngẩng đầu nhìn Hạ Lưu, lạnh nhạt nói: ”Hạ lương viện, người đã từng là hoa khôi Di Hồng viện, vậy cũng biết mô phỏng âm thanh khi hoan ái ở trên giường đi?”
Hạ Lưu sắc mặt tái nhợt, bàn tay trở nên vô lực làm rơi mảnh đai lưng xuống đất, “Điện hạ, thần thiếp…”
Phong Yến híp mắt, cổ họng hừ lạnh một tiếng, “Nếu ngươi nghe lời, Hạ lương viện vẫn là lương viện, nếu ngươi không muốn, tự nhiên sẽ có người khác nghe lời.”
Hạ Lưu cuối đầu, lệ trong mắt dâng lên, nhưng rồi vẫn gian nan nhịn xuống, quay người, thổi tắt nến.
Trong phòng một mảng tối đen.
Một lát sau, trong phòng truyền ra âm thanh của nữ tử vì sung sướng mà rên rỉ, các cung nhân gác đêm bên ngoài phòng nghe được cũng phải xấu hổ đến mặt đỏ tim đập.
Vẻ mặt Hạ Lưu không chút thay đổi ngồi yên trên giường, tập trung làm việc của mình. Phong Yến ngồi phía bên kia, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
[A! không tệ. Kĩ năng này mà cô cũng sử dụng được tới mức tốt nhất.] Âm thanh hệ thống quân tự nhiên vang lên, Hạ Lưu cũng không để ý đến lão, chuyên tâm luyện tập kĩ xảo.
Bất quá, trong lòng Hạ Lưu đã hung hăng băm Phong Yến thành ngàn mảnh, nam phụ này và nam chính đều bị tâm thần giống nhau, không hổ là người một nhà!
Ngày hôm sau Hạ Lưu thức dậy cũng đã không thấy Phong Yến ở đây.
Khi nàng đang ăn dùng bữa sáng, bọn nô tỳ từ ngoài cửa vội vã bước vào, trên tay bưng vô số khay gỗ, kéo hết tấm vải xuống, xuất hiện trước mặt Hạ Lưu là vô số trang sức ngọc quý lóe mắt.
Trên mặt Hạ Lưu cũng không có biểu tình gì, chỉ để Họa Ảnh ghi lại rồi đem nhập hết vào kho.
Buổi tối, Phong Yến vẫn lại tới, tiếp tục tình huống giống như tối hôm qua.
Rồi ngày thứ ba…
Đến ngày thứ tư…
Liên tiếp mười ba ngày, Phong Yến đều đến Lưu Vân các của Hạ Lưu nghỉ ngơi, mỗi ngày càng ban thưởng thêm nhiều châu báu. Có vô số trân bảo mà nữ tử trong hậu cung truy cầu xa vời thì ở nơi này đều có thể tùy ý thấy được.
Buổi sáng ngồi trước bàn trang điểm, Hạ Lưu vươn bàn tay cầm lên chuỗi hạt San Hô đỏ rực, hơi nhướn mi: “Chuỗi huyết châu này làm cũng thật đẹp!”
“Không bằng hôm nay dùng chuỗi huyết châu này làm trang sức đi, làn da nương nương trắng như vậy, đeo lên chắc chắn rất hợp.”
Hạ Lưu ừ một tiếng, nhìn bản thân trong gương xinh đẹp vạn phần, thật sự là đối lập với hình tượng của Liễu Mộc Lâm.
Thật khí thế dẫn theo Họa Ảnh đi đến đình hồ, đúng như dự đoán, từ phía xa kia có thể nhìn thấy một mảng màu trắng đầy điềm xấu, hôm nay Liễu Mộc Lâm cũng đến đây cho cá ăn, xem vào thật có cảm giác xuất trần.
Để Họa Ảnh đứng ở đằng kia chờ, Hạ Lưu từ tốn đi tới, hơi khuỵu gối hành lễ: “Gặp qua thái tử phi.”
Đôi mắt Liễu Mộc Lâm vẫn không chuyển, chăm chú xem cá lội, tư thái lạnh lùng thanh nhã, hơn nữa còn có hào quang nữ chính, cũng không trách Phong Yến và Phong Húc sẽ coi trọng nàng.
Chung quy nhưng gì khó có được thì càng trân quý. Liễu Mộc Lâm như vậy mới khơi gợi lên dục vọng chinh phục của nam tử.
Quan sát Liễu Mộc Lâm một chút, Hạ Lưu mới cười nói: “Thái tử phi thật nhàn hạ, cá cũng chỉ là cá, có gì đáng xem chứ, không bằng người đến thăm thái tử?”
Nhắc đến Phong Yến, Liễu Mộc Lâm mới ngẩng đầu, nhìn Hạ Lưu, đáy mắt không dấu được chán ghét: “Không rảnh.”
Hạ Lưu che miệng cười, đôi mắt hiện lên một tầng băng lãnh: “Bây giờ trong mắt thái tử phi chỉ có mình Nhiếp chính vương, làm sao còn tâm tư quan tâm đến thái tử điện hạ.”
Bị Hạ Lưu trực tiếp chọc thủng tâm tư, vẻ mặt lạnh lùng của Liễu Mộc Lâm hơi giãn ra, nàng nói: “Ta với Nhiếp chính vương trong sạch, ngươi nghĩ xấu xa như thế nào cũng không liên quan đến ta.”
Nghe vậy, Hạ Lưu khinh bỉ nhìn Liễu mộc Lâm, cười lạnh nói: “Theo bối phận, Nhiếp chính vương là tam thúc của điện hạ. Về tình cảm, Nhiếp chính vương luôn tìm mọi cách làm khó dễ điện hạ, dù đã đăng cơ nhiều năm nhưng điện hạ vẫn chỉ là một thái tử không có thực quyền. Lại nói về nghĩa, ngài là đại biểu cho Thiên Hành đến đây hòa thân cùng thái tử, chẳng lẽ ngài muốn bất chấp tất cả cấu kết với Nhiếp chính vương?”
Hạ Lưu trực tiếp nói lời này, căn bản là không sai, Liễu Mộc Lâm nghe xong liền im lặng một lúc lâu, một câu đều không thể phản bác.
“Thái tử phi cũng biết thái tử đã vì ngài làm không biết bao nhiêu việc đi… ” Trong mắt Hạ Lưu phảng phất nỗi oán hận, giống như tiết hận, lại giống như vì nghĩ cho thái tử mà kể ra tâm ý của ngài với Liễu Mộc Lâm.
Tâm tình Liễu Mộc Lâm chấn động, theo như lời Hạ Lưu nói, nàng biết được Phong Yến đã trải qua bao nhiêu đau khổ… cũng cho nàng biết một mặt khác của Phong Húc!
Sau khi nhập cung, nàng chỉ biết Phong Yến luôn là bộ dáng ti bỉ, tâm thường, mà Nhiếp chính vương thì bất đồng, hắn ôn nhu lễ độ, tác phong nhanh nhẹn, chỉ là…
Những lời này của Hạ Lưu làm tan vỡ nhận thức của nàng trước giờ!
Hạ Lưu thầm thở dài, lập trường của vị nữ chính này thật không kiên định, chỉ cần một chút tin đồn là có thể ảnh hưởng đến nàng.
Vốn dĩ Liễu Mộc Lâm đối với Phong Húc rất có hảo cảm, nhưng khi Hạ Lưu nói ra những lời này liền khiến nàng ta đè ép độ hảo cảm đó xuống.
Thành công châm ngòi ly gián tình cảm giữ nam nữ chính, Hạ Lưu rất vui vẻ xoay người bước đi.
“Nương nương…” Họa Ảnh dè dặt nhìn thoáng qua Liễu Mộc Lâm trong đình, do dự không biết có nên mở miệng hay không.
“Ta chỉ muốn nói thái tử phi không bận việc gì thì có thể quan tâm đến thái tử một chút mà thôi.” Hạ Lưu nhìn thoáng qua Họa Ảnh, buồn bã cười: “Tâm điện hạ luôn hướng về thái tử phi… ta mặc dù ghen tị, nhưng lại càng không muốn điện hạ khổ sở.”
Họa Ảnh đau lòng nhìn chủ tử, tiến lên đỡ nàng tiếp tục đi về phía trước.
Ban đêm, Hạ Lưu âm thầm đốt mê hương do hệ thống quân cấp cho, thành công mê ngủ Họa Ảnh.
Sau đó đi đến tẩm cung của Phong Húc.
Bên ngoài thị vệ rất nhiều, muốn gặp mặt Phong Húc là không có khả năng, nhưng nếu không chủ động đi xoát hảo cảm, phỏng chừng đợi đến mười năm sau cũng chưa chắc đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hạ Lưu nghĩ nghĩ, trong nguyên tác khi Phong Húc đưa tiểu Hạ Lưu mới mười tuổi về phủ, lúc đó hắn đã từng rất dịu dàng đối đãi với nàng, thậm chí ban đêm nàng gặp ác mộng, hắn còn thổi khúc nhạc để an ủi.
Cũng chính lúc đó… nữ hài tử này một lòng theo hắn.
Hạ Lưu tùy tay ngắt lấy một phiến lá trúc bên cạnh, thổi lên ca khúc quen thuộc trong kí ức.
Thị vệ nghe được, định hướng nàng chạy tới thì trong phòng đã vọng ra âm thanh: “Không sao, lui ra.”
Nàng lặng lẽ đứng trong rừng trúc cạnh tẩm cung, cách đó không xa là cửa lớn tẩm cung đang từ từ mở ra, người kia ung dung, chậm rãi bước đến dưới ánh trăng đêm.
Dù Hạ Lưu đã thấy qua vô số nam tử nhưng người giống trích tiên tựa như Phong Húc thì thật hiếm có.
Tựa hồ sớm biết nàng sẽ đến, trên mặt hắn không có một tia kinh ngạc tuy rằng đây là lần đầu nàng đến khi không có mệnh lệnh của hắn. Bắt đầu cái ngày từ Phong Húc đưa Hạ Lưu đến thanh lâu, nàng và hắn liền không còn thân cận như lúc ở trong vương phủ.
Hạ Lưu không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn Phong Húc.
Phong Húc lại mỉm cười, dịu dàng nói: “A Lưu, đã lâu như vậy, ngươi vẫn còn nhớ rõ khúc nhạc này?”
Hạ Lưu nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc trả lời: “Những gì liên quan đến vương gia, A Lưu đều ghi khắc trong tim.”
[Chúc mừng cô thu được 1 điểm hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 26.]
Phong Húc cười khẽ, xoa xoa đầu nàng, khích lệ nói: “Phía Thái tử, ngươi làm tốt lắm.”
Hạ Lưu có chút quẫn bách nhìn hắn, ngập ngừng nửa ngày vẫn chưa mở miệng, cuối cùng vẫn quỳ xuống: ”A Lưu không dám lừa gạt vương gia.”
“Tại sao lại quỳ xuống?” Phong Húc thở dài, đứng trước mặt Hạ Lưu, vẫn như trước không có ngăn cản.
“Thái tử… vẫn chưa chạm vào A Lưu.”
Nàng cúi đầu, nói hết toàn bộ chuyện về thái tử cho Phong Húc, hắn nghe xong, im lặng một lúc lâu.
Khóe môi khẽ cong, tựa hồ như cảm thán: “Hắn đối với thái tử phi đúng là để ý…”
Sau đó lại cúi đầu nhìn Hạ Lưu khen ngợi: “A Lưu làm rất khá.”
Trong ánh mắt Hạ Lưu lộ rõ vẻ sung sướng, mím môi cười nhìn Phong Húc, hoàn toàn không còn bộ dáng phong lưu trước mặt người khác nữa.
Nhìn dáng vẻ ngốc ngốc này của nàng, Phong Húc cười nói: “Nếu để cung nhân nhìn thấy bộ dáng ngươi như vầy, họ chắc chắn sẽ nhận không ra.”
Hạ Lưu nhìn kĩ Phong Húc, trong mắt thủy chung chỉ có bóng dáng hắn.
“Cái bọn họ nhìn thấy chỉ là một Hạ Lưu giả. Chỉ có ở trước mặt Vương gia, A Lưu mới chân chính là A Lưu.”
Nghe Hạ Lưu trực tiếp bày tỏ, thâm trầm như Phong Húc cũng lập tức ngẩn ra.
“Nha đầu ngốc.”
Phong Húc khóe miệng mang ý cười, đưa tay sờ sờ đầu Hạ Lưu, cứ như vậy mà lẳng lặng ngắm nàng dưới tàng trúc xanh. Hạ Lưu ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự tín nhiệm cùng ỷ lại.
Sương mù phảng phất dưới ánh trăng, phân không rõ đâu là thật, đâu là họa*?
[Chúc mừng cô thu được 2 điểm hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 28.]