Anh ta vừa mới bước ra khỏi phòng và khép cánh cửa lại sau lưng, cô thư kí đã hộc tốc chạy lại bàn tôi, mắt mở to, miệng tròn vo và gào lên như thế. Đó là một cô gái trẻ, tóc vàng, mắt xanh, có bộ ngực vĩ đại luôn đi giầy hoặc guốc rất cao.
Tôi chưa kịp nói gì thì thoáng cái quanh tôi đã có thêm hai cô đồng nghiệp nữa vừa chạy từ hai cubical bên cạnh sang, một cô mắt to, tóc đen người Mê hi cô và một cô cao lớn, thân hình rực lửa, tóc quăn, người Ý.
Cô người Mê hi cô hỏi thẳng:
- Có phải anh ấy thích cậu không?
Cô người Ý thì khẳng định:
- Chắc chắn là anh ấy thích cậu rồi.
Cô thư kí mở to mắt:
- Tên anh ấy là gì?
Tôi nghĩ thầm ngán ngẩm: “Thật là có tiếng mà không có miếng. Chuyện chưa có gì mà sắp sửa bị đồn thổi lên rồi.” Và tôi ra sức phân bua:
- Câu ấy tên là Williams. Tớ mới gặp vài lần khi đi học hệ thống máy tính mới. Bộ phận bên ấy mới chuyển sang tòa nhà bên này nên cậu ấy gặp tớ chào hỏi thôi.
Mấy cô gái nhìn tôi lắc đầu không tin. Chắc phải có chuyện gì đây. Anh ta trẻ và xinh trai thế cơ mà, ai mà chẳng nhìn thấy, chả nhẽ tôi không thấy.
Tất nhiên là tôi thấy cậu ấy xinh trai. Tôi thấy từ ngay lần gặp đầu tiên trong buổi học mà cậu là trợ giảng. Đó là một chàng trai trẻ, da trắng, rất cao, khoảng 1.95 m, rất gầy, dáng người cân đối. Có lẽ anh gây chú ý vì đôi mắt rất to, xanh da trời, rất sáng và trong, lông mày rợp, trông càng to hơn trên khuôn mặt gầy. Khi anh cười, mắt nheo lại, thấy niềm vui rợp trong ánh mắt lấp lánh xanh trong không đaý như một hồ thu ngày nắng.
Chàng xinh trai cũng có ý săn đón, luôn tìm cách nhìn vào mắt tôi hoặc tìm cách hỏi thăm. Tôi cũng chú ý tới anh vì đôi mắt mỗi lần nhìn vào là giật mình vì…đẹp quá. Nhưng tôi cảm thấy những cuộc nói chuyện thường hay gượng gạo thế nào. Thái độ của chàng đồng nghiệp này luôn có cái gì đó vội vàng và khuếch đại, dấu hiệu của một săn đón thiếu chân thành hoặc là che dấu một sự ngượng ngùng thiếu kinh nghiệm. Có thể vì cậu ta trẻ, có thể vì xuất thân là kỹ sư ( tôi rất nghi ngờ khả năng tán tỉnh của mấy anh kỹ sư). Có lẽ vì những lý do này hoặc vì chúng tôi làm ở hai toà nhà khác nhau, chẳng mấy khi gặp nên công cuộc làm quen của chúng tôi chẳng đi đến đâu.
Nhưng chả hiểu trời xui đất khiến thế nào, toàn bộ phòng của cậu ta chuyển sang toà nhà của chúng tôi hai năm vi toà nhà bên kia đang sửa sang lại. Chàng đẹp trai bây giờ ngồi cách tôi có mấy cubical, đến tiếng cười tôi còn nghe thấy. Và ngày đầu tiên chuyển sang, việc đầu tiên chàng làm là đi tìm chỗ tôi ngồi để chào hỏi, có lẽ cũng là chuyện bình thường. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chép miệng. Tôi đâu có ý định tán tỉnh gì trước. Đấy là cậu ta tự dẫn xác tới nộp mạng thôi.
Từ hôm ấy một tuần vài tuần chàng trẻ tuổi hiên ngang đi qua cubical của cô thư ký, cô người Mêhicô và cô người Ý, bỏ lại sau lưng những ánh mắt tròn vo dò la để tiến thẳng tới cubical của tôi khi thì nhờ tìm chỗ gửi thư, khi giúp cài đặt một chương trình máy tính, khi hỏi về mấy con số trong bản tổng kết, khi chả có cớ gì nữa thì chàng vẫn dõng dạc đứng ở cubical của tôi chuyện phiếm.
Chàng rõ ràng là tìm cách săn đón, còn tôi mỗi lần nhìn vào ánh mắt chàng cười thì cũng thấy hơi hồi hộp. Viễn cảnh một cuộc phiêu lưu với anh chàng trẻ tuổi mắt xanh không phải là không hấp dẫn.
Nhưng tôi nghĩ lòng dạ đàn ông chả biết thế nào, đặc biệt đây là bối cảnh công ty và chàng ta lại là đồng nghiệp nên càng phải cẩn trọng. Vì thế, tôi đem chuyện này hỏi những cố vấn “chuyên nghiệp” trong gia đình. May mắn thay một trong những họ hàng phía thông gia của gia đình là một cô gái Mỹ trẻ lấy chồng gặp ở cơ quan nên rất thông tỏ những chuyện đại loại thế này. Cô ta bảo rằng hãy chờ chàng mời đi ăn trưa. Sau đó, nếu ăn trưa thành công thì chàng sẽ mời đi ăn tối. ( Ăn tối xong thành công thì đi đâu thì chưa biết(!).
Tôi chờ mãi chẳng thấy chàng mời đi ăn trưa nên lại đi hỏi tiếp thì được cố vấn là thế khi nào thấy chàng đi ăn trưa thì ra đi cùng cũng được. Nghe thì cũng đơn giản nhưng tôi cứ thấy ngại thế nào nên không làm theo. Cái chuyện ai mời ai trước này thật rắc rối nhiêu khê. Tôi nhất quyết không chịu xuống nước. Tôi nghĩ có bao nhiêu đèn xanh tôi đã bật sáng choang cả rồi. Mắt chàng to và sáng thế cơ mà, chắc chắn là nhìn thấy. Nếu chàng không mời thì thôi vậy.
Có lẽ tình trạng lửng lơ này vẫn còn kéo dài nếu không có một buổi trưa tôi đi ra ngoài mua đồ ăn một mình, gặp người đẹp trai đi cùng với đám bạn cùng phòng. Khi nhìn thấy tôi ở bên kia đường, chàng lập tức rời khỏi đám bạn, sang đường và đi theo tôi. Thế là cả hai chúng tôi coi như tình cờ gặp nhau và cùng đi ăn trưa ở một tiệm ăn Tàu trong siêu thị.
Chàng trẻ tuổi vốn rất cao nên bình thường muốn nhìn mặt tôi phải nhìn từ xa đâm ra chỉ thấy loáng thoáng khuôn mặt và ánh mắt, lai gần thì chỉ thấy thắt lưng, ngửa mặt lên cố ngó thì rất là mỏi cổ. Khi ngồi đối diện nhau bên bàn ăn, tôi mới có cơ hội nhìn kỹ và giật mình phát hiện ra chàng thực sự cực kỳ đẹp trai. Khuôn mặt nhìn xa tưởng thư sinh, nhưng nhìn gần thì vuông vắn, cương nghị, mắt xanh biếc sáng rực rỡ trên làn da rám nắng ( sau này tôi mới biết chàng chơi lướt sóng nên mới có màu da như thế), cười nheo mắt, lông mi rợp xuống khiến mắt như càng xanh. Dáng mặt còn rất trẻ, thanh thoát, đầy sức sống, làn râu phủ quanh cằm và má nao nao gợi một vẻ đẹp phong trần rất đàn ông. (Đến đây tôi nghĩ, cô thư ký tóc vàng quả có con mắt tinh đời).
Tôi nhìn bàn tay cầm thực đơn của chàng và càng ngạc nhiên về những phát hiện mới lạ. Đó là một bàn tay với những ngón dài, rám nắng, thanh mảnh, xương xương, nhưng cổ tay lớn, rắn chắc, đeo một chiếc đồng hồ mặt to, màu xanh thẫm, dây rộng bản bằng kim loại, chạm trổ kỳ công. Có thể vì sự tương phản giữa lông tay dài, mềm, rậm, làm nền cho đồng hồ rắn rỏi mà cổ tay chàng bất ngờ gợi lên một vẻ đàn ông vô cùng mãnh liệt khiến tôi buột miệng hỏi…về chiếc đồng hồ:
- Ồ, đó là một chiếc đồng hồ tuyệt đẹp. Cậu mua nó ở đâu vậy?
- Tớ mua ở một cửa hiệu ở Sydney khi đi học sáu tháng chương trình trao đổi sinh viên. Tớ có nhiều kỉ niệm đẹp với Sydney bởi bắt đầu học lướt sóng lần đầu tiên ở đó.
Trong tôi như hiện lên hình ảnh chàng trẻ tuổi mặc đồ lướt sóng màu đen, cưỡi mình trên những con sóng ở đại dương mênh mông trong buổi chiều hoàng hôn đỏ. Khi anh bay trên đỉnh sóng lấp lánh hoàng hôn ấy, lòng anh mơ ước điều gì, anh liệu có nhớ thương ai? Nhìn thẳng vào đôi mắt xanh mênh mông đối diện, tôi thấy lòng bối rối. Trời, nếu chàng cứ nhìn tôi cười tươi với ánh mắt đầy nắng mặt trời thế này, tôi đến chết mất thôi.
Chàng đẹp trai hỏi
- Cuối tuần này, cậu có kế hoạch gì không?
- Tớ định đi mua một bộ bàn máy vi tính mới.
- Ồ, vậy chắc là cậu cần người khuân hộ bàn nhỉ.
Williams nhoẻn cười dễ thương. Tôi ngần ngừ vì trong lòng chưa rõ là có muốn cho anh biết chỗ ở của tôi không. Chàng lập tức lấy bút ra, ghi số điện thoại vào tờ giấy nhỏ, đưa cho tôi rồi nói:
- Đây là số điện thoại của tớ, nếu cần, cậu cứ gọi. Cuối tuần này tớ cũng không có kế hoạch đi đâu.
- Cám ơn cậu.
-Ồ, không có gì đâu. Mình cũng ở gần chỗ cậu mà.
Cô gái bồi bàn đã đem ra món cơm rang Tàu, tôi nhai cơm mà thấy lòng chao đảo. Chàng bắt đầu dò hỏi:
- Bạn tốt nghiệp lâu chưa?
- À, cũng vài năm rồi.
- Vậy hả?
Chàng có vẻ suy nghĩ như nhẩm tính cái gì. Tôi nhận ra ngay là chàng đang tính tuổi. Chắc ngại không dám hỏi thẳng nên cứ vòng vo. Tôi thấy mình giấu một nụ cười thoáng qua môi. Thường thì nhìn tôi người ta thường đoán là đang đi học hoặc mới ra trường. Nên chàng giật mình khi thấy rằng tuổi tôi có thể nhiều hơn là chàng tưởng tượng lúc ban đầu. À, tôi còn có rất nhiều thứ ở quãng đời trước mà chàng sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng ra được. Chàng sẽ cảm thấy thế nào khi biết được nhỉ? Và xem chừng, tuổi tác là một điều quan trọng với chàng trai này. Tự nhiên, tôi có ý muốn kéo dài thời gian lửng lơ đoán định, vì có một cảm giác nào đó bảo tôi rằng, chàng sẽ rút lui nhanh nếu biết tuổi thực của tôi, vì rất có thể, sẽ không trẻ hơn chàng. Mà tôi lại chưa sẵn sàng để chàng ra đi vì còn rất tò mò muốn biết rồi những cuộc tán tỉnh này sẽ đi tới đâu, và muốn chàng hiểu thêm về tôi trước khi quyết định vội vàng.
Thứ bẩy, tôi ngồi viết đi viết lại vào một cuốn sổ nhỏ chính xác những gì sẽ nói khi gọi điện cho chàng trẻ tuổi đẹp trai. Không hiểu sao, tôi thấy rất hồi hộp trước khi gọi điện và muốn biết chắc rằng mình sẽ không nói hớ một lời nào.
Tôi đã quá lo xa, chàng vui vẻ đến ngay sau khi được gọi. Kê bàn xong, chúng tôi chả có chuyện gì khác làm nên ra biển dạo. Đó là một thứ bẩy nắng chói chang rực rỡ, gió biển thổi mát rượi. Tôi ngước nhìn vào mắt chàng, thấy màu mắt xanh hơn tất cả những màu xanh kia cộng lại, màu nắng lung linh trong đó rực rỡ hơn màu của mặt trời. Tôi cứ nghĩ nếu tôi kiễng chân lên và hôn vào làn môi gợi cảm và mềm của chàng đẹp trai, chạm vào má làn râu mới cạo thì sẽ thế nào nhỉ, chuyện gì sẽ xảy ra.? Chàng nhìn tôi, chạm tay vào tóc tôi và nói:
- Tớ rất thích màu tóc nâu đỏ của cậu. Nhìn xem, nó lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
sáng mặt trời.
- Cám ơn cậu.
- Căn nhà của cậu thật xinh xắn, nếu làm BBQ ngoài trời ở vườn sau thì thật hay.
- Ồ, hay là tuần tới cậuqua đây, bọn mình nướng đồ ăn, mình sẽ rủ thêm một vài người bạn nữa.
- Ừ, hay đấy.
Rồi chàng lại trở về chủ để chàng thắc mắc nhất.
- Bạn có em không?
- Có. Tớ là lớn nhất trong gia đình.
- Vậy thì cũng giống tớ
- Vậy hả?
- Ừm… Em bạn bao nhiêu tuổi?
A ha, lại câu hỏi cũ. Có bao nhiêu cách để hỏi tuổi một cô gái trừ câu hỏi: “Em bao nhiêu tuổi?”
- Em mình 20, đang học đại học.
Khuôn mày chàng nhíu lại, phán đoán. A ha, chàng lại trở về điểm xuất phát vì vẫn không thể đoán ra là tôi bao nhiêu tuổi. Tôi thầm nghĩ: “Đã đến lúc phải giúp chàng thôi”. Tôi nói:
- Rất cám ơn cậu đã tới giúp tớ. Ngày mai, tớ muốn mời cậu đi ăn trưa ở một cửa hàng Thái. Cậu có rảnh không?
- Mình rảnh, vậy là hẹn mai nhé.
Rồi cuối cùng ngày mai cũng tới. Chúng tôi ngồi ở một tiệm Thái có món cari vừa cay chảy nước mắt vừa ngon và món súp tôm thơm vị mùi tàu và cay vị ớt nướng. Chàng đẹp trai lần này thẳng thắn hỏi tôi bao nhiêu tuổi, học ở đâu ra. Lần này thì tôi cũng thẳng thắn trả lời. Mặc dù cay chảy nước mắt, tôi vẫn nhìn ra nỗi thất vọng trong ánh mắt ấy. Có lẽ chàng từng nghĩ rằng tôi kém tuổi. Sự thực thì tôi hơn chàng một tuổi và học cao hơn một bằng.
Tuần sau chàng trẻ tuổi không tới như là đã hẹn, và cũng không báo lại. Tôi ra biển ngồi một mình nhìn làn nước trong và biếc soi rõ từng viên đá nhỏ. Đàn chim đậu trên mái của lều nghỉ bên bờ vụt bay vù lên khi tôi ném một viên sỏi về phía chúng. Tôi cảm thấy ngỡ ngàng, bực bội vì cách xử sự này sau tất cả thời gian mà tôi đã dành cho chàng. Nhưng tại sao tôi không thấy ngạc nhiên. Có lẽ từ khi bắt đầu câu chuyện, tôi đã không tin tưởng lắm vào ý định của anh bạn đồng nghiệp này.
Hai tuần sau, Williams sang chỗ ngồi của tôi để xin lỗi vì đã lỡ hẹn, bởi bị ốm tuần đó. Chàng nói có thể chúng tôi sẽ gặp nhau vào dịp khác. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp, nghe những lời giải thích vớ vẩn vo ve bên tai, lòng thầm nghĩ: "Anh thật là hèn nhát".
Tôi tránh gặp chàng trẻ tuổi đẹp trai một thời gian để lòng được trở lại bình thường. Tôi cứ nghĩ rằng mọi chuyện dừng lại ở đó. Tôi chẳng hơi đâu nuôi dưỡng những cảm giác bực bội lâu dài. Chàng quả thực là còn trẻ.
Nhưng bữa tiệc công ty đã làm tôi phát hiện ra một điều mới.
Bữa tiệc được tổ chức ở một khách sạn lớn của thành phố, nằm trên một hòn đảo nhỏ hướng ra đại dương, xây giống như lâu đài kiểu Victoria, bên ngoài mái vòm cong như cung điện, bên trong là sàn gỗ và mái là những thanh gỗ lớn khít cạnh nhau màu lim. Phòng tiệc rộng và cao đủ chứa cả nghìn người.
Đây là đêm tiệc mà các cô gái đều chờ đón vì được diện những bộ váy đẹp nhất, và các chàng trai đều mặc comple. Mỗi người đi dự phần lớn đều mang theo chồng, vợ, bạn gái, hay bạn trai. Tôi tới cùng một người bạn gái và một cậu đồng nghiệp người Mexico. Tâm trạng tôi cực kỳ vui vẻ vì khách sạn tuyệt đẹp, đồ ăn rất ngon, và tất cả mọi người cả sếp lẫn nhân viên uống vài cốc rượu vào đều trở nên cởi mở, lắm lời, hóm hỉnh. Khi đang sằng sặc cười vì câu chuyện của cậu bạn đi cùng. Tôi nhìn thấy Williams khoác tay một cô gái trẻ bước vào Tôi tránh mặt không được nữa rồi, bởi cậu ta đã nhìn thấy và đi về phía tôi.
Thấy Williams với người con gái đó trông rất đẹp đôi lòng tôi tự dưng buồn tê dại. Cảm giác này đến thật bất ngờ. Cô ấy cao gần bằng Williams, xinh xắn, trẻ trung tươi tắn, dựa vào vai, nhìn anh cười, nói với chúng tôi rằng họ không phải là một đôi. Tôi không ngờ hình ảnh đó lại tác động đến tôi mạnh đến vậy Vậy mà tôi cứ nghĩ rằng đã cho chàng trẻ tuổi nghỉ chơi khỏi suy nghĩ từ lâu rồi.
Williams tìm cách gặp tôi trong bữa tiệc, rồi đuổi theo khi tôi ra hành lang khi cậu bạn Mexico đang chụp ảnh cho tôi trước cây thông Noel, cố nhìn vào mắt như là muốn đoán xem phản ứng. Tôi thấy cậu ta hoặc thật trẻ con, hoặc muốn dùng tôi thử nghiệm cảm giác, hoặc có vấn đề gì đó với bản thân. Nhưng nhận ra những điều này cũng không làm đỡ hơn cái cảm giác buồn bã bất ngờ xâm chiếm lòng. Bữa tiệc từ đó mất vui nên tôi thuyết phục mấy người bạn về sớm. Khi bước trong bóng tối ra chỗ để xe, bất ngờ quay người lại, tôi thấy Williams đứng một mình bên cửa sổ phòng tiệc nhìn theo. Đằng sau dáng đứng ấy là ánh đèn đêm hội, trước mặt là bóng đêm tối sẫm. Tôi lên xe của người đồng nghiệp, sập cửa lại và chúng tôi lao vút đi vào đêm tối. A, mà ánh mắt cậu bạn đồng nghiệp Mexico có gì là lạ, cậu ấy rủ tôi đi chơi tiếp ở một tiệm bar cùng với những người đồng nghiệp khác. Tôi từ chối bởi có lẽ không còn chỗ để chứa thêm một cảm xúc nào nữa trong buổi tối này. Dù cậu ấy cũng rất dễ thương. Dễ thương nhất là khi cậu ấy vòng vo tìm cách hỏi số điện thoại của tôi...
Khi về nhà đêm khuya lòng vẫn chưa hết chán, tôi bỗng nhận ra rằng hình như đã có cảm tình với chàng trẻ tuổi nhiều hơn là tôi tưởng. Cảm tình dù ngắn ngủi thoáng qua thì vẫn là tình cảm, vẫn sống ở ngóc ngách nào đó của trái tim dù nhiều khi bản thân ta không ngờ tới.
Bây giờ câu chuyện đã chỉ còn là kỷ niêm, tôi vẫn gặp chàng trẻ tuổi đẹp trai hàng ngày ở cơ quan, thậm chí thỉnh thoảng ngồi ăn cùng ở căng tin, thấy anh săn đón một vài cô gái khác, thấy các cô gái nhiệt tình làm điệu cho anh, thấy rõ là các nàng sẽ thất bại bởi Williams thực ra chưa sẵn sàng hoặc chưa muốn có một mối quan hệ dù anh luôn tỏ một thái độ khiến các cô gái tưởng rằng anh quan tâm tới họ, tưởng rằng chỉ cần dấn lên một chút thôi, họ sẽ gặp anh ở giữa đoạn đường… Lý do gì khiến anh làm thế, thì tôi không biết được, và cũng không có ý định tìm hiểu.
Có một điều tôi biết là đôi mắt chàng trẻ tuổi vẫn rất đẹp nhưng lòng tôi không còn hồi hộp khi nhìn vào mắt chàng. Tôi chỉ thấy còn lại một chút hấp dẫn, một chút chế giễu, một chút thương hại, và lạ thay cả một cảm giác nào đó mềm mại thoáng qua giống như là một nụ hôn gió của một tình bạn dịu dàng