Tôi nhận ra là không chỉ có chúng tôi ở trên núi cao lúc 5 sáng với cái rét cắt da cắt thịt này, nhìn xung quanh thấy lờ mờ hàng trăm bóng người với những cái đầu đen đen cùng tiếng rì rầm trò chuyện, tiếng xuýt xoa kêu rét, cô gái đứng bên cạnh thấy quấn cả chiếc chăn quanh người.
Khi ánh mắt bắt đầu quen với cảnh vật, mặt trời chưa nhìn thấy nhưng trời bắt đầu lờ mờ sáng, tôi bỗng choáng ngợp khi nhận ra rằng tôi và anh như đang đứng trong một chòi đá trên đỉnh của một tháp núi chót vót,nhìn ra bốn phía mênh mông đều dưới tầm mắt, thấy biển mây tối màu tầng tầng như sóng lớn phủ kín phía mặt đất và mình đứng cao hơn mây, phía trên mây vẫn là bầu trời màu xanh tối.
Xa tít khi biển mây chạm vào chân trời, một đường sáng mảnh mai màu da cam vòng ôm lấy biển mây, bắt đầu lớn dần lên, chuyển màu đậm hơn khiến vùng trời từ từ thắp sáng đổi sang màu da cam phơn phớt nhạt. Và rồi một khối sáng lóa mắt viền vàng hé dần lên phía cuối biển mây, thắp đỏ rực một vùng trời
Nhìn không chớp mắt như bị thôi miên vào khối sáng bừng đang tiến dần lên cao, thắp sáng cả thế gian, tôi lặng đi trong một cuộc giao tiếp riêng tư thần thánh, chạm vào ngôi sao số mệnh của tôi và cảm thấy ngón tay của vũ trụ lướt làn mây qua khuôn mặt.
Tôi nhìn sang anh, và nhận ra anh không nhìn mặt trời, mà nhìn tôi đắm đuối và lúng túng, dường như đang cố nói lên lời.
Một linh cảm từ đâu dội về. Ngực tôi bỗng như nghẹn lại, hơi thở gấp gáp, mắt mờ sương và như hun hút khói. Tôi trải qua một cảm giác lạ thường, dù đoán được điều gì đang tới, nhưng lại như có làn sóng ngập lên trái tim khiến tôi như rối loạn.
Tôi như sờ được sự run rẩy của người con trai trước mặt, khuôn mặt cố gắng để bình tĩnh nhưng những cơ mặt vẫn giật giật. Anh như cố mãi không nói lên lời.
- Anh.. Em..
Tôi sững sờ nhìn anh, tôi ước gì có thể giúp anh, nhưng chính tôi cũng run run, chỉ biết nhìn anh, cả khuôn người dướn lên phía trước, hàng triệu tế bào căng lên chờ đợi, như đã chờ đời hàng thế kỉ.
Và người con trai ấy quì xuống trên đỉnh núi.
- Em có bằng lòng làm vợ anh không?
Không gì có thể chuẩn bị cho giây phút ấy, dù bạn tưởng rằng bạn đã chuẩn bị tinh thần, giây phút người bạn yêu bất ngờ hỏi bạn: “Em có bằng lòng làm vợ anh không?”.
Tôi chưa kịp nói gì đã vỡ òa trong cảm xúc, nghẹn ngào không nói nổi. Nước mắt chảy đầm đìa trên má, tôi chỉ biết nắm lấy hai tay anh, cố cất lời lên bởi ánh mắt anh vẫn chờ đợi:
- Có, em bằng lòng.
Anh tìm bàn tay tôi, ngọng nghịu xỏ chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út.
Anh đứng lên, cả hai cùng vừa cười vừa khóc, ôm nhau trong nước mắt. Mặt trời lên vừa tầm tỏa hồng giữa nụ hôn đầu tiên của một ngày mới. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trong tay tôi bừng lên hàng triệu tia nắng nhỏ.
Bây giờ chúng tôi mới nhận ra là xung quanh rất đông người, và tất cả cùng nhìn chúng tôi cười hết cỡ, như muốn chia sẻ hạnh phúc với hai kẻ điên rồ lạnh cóng ôm nhau khóc.
Hình như có một vài người ra dấu hỏi tôi có muốn họ chụp giùm ảnh kỉ niệm không.
Tôi bên anh ngạo nghễ nhìn thế gian phía giới, thấy một luồng khí tràn ngập lòng ngực như muốn đứng giữa đỉnh núi và gào lên: “ AAAA, tôi vừa mới đính hôn!”.
Mặt trời đã ngự ở trên cao, đêm tối đã thay bằng ánh sáng tươi nguyên của một ngày mới. Dựa vào cánh tay anh, nhìn ra biển ánh sáng, một niềm tin bắt rễ trong tôi, rằng không gì trên đời này chúng tôi không thể cùng nhau đạt được, rằng từ đây cuộc đời chỉ có đẹp đẽ hơn, tươi sáng hơn, như buổi bình minh đang tỏa ngời trước mắt.
Sau này, bạn bè có hỏi tôi rằng tôi đính hôn ngày nào, tôi sẽ trả lời rằng, đó là ngày đầu mùa hè mây về với núi, mặt trời tỏa ánh sáng trinh nguyên, ngày sóng vui tươi vỗ ngập bờ, hoa hè sặc sỡ đường lên núi, trái chín mọng trên cây, chim ca ríu rít, cơn mưa rực rỡ bầu trời, trái đất rộn rã, trẻ con ngấm ngầm sung sướng vì sắp được nghỉ học, thế giới ngập tràn năng lượng, và lòng người ca hát vì đến mùa nghỉ ngơi.
Và họ hỏi ảnh ngày đính hôn. Có chứ, hình ảnh chúng tôi đã in dấu trong đôi mắt của mặt trời, có gió mây làm chứng, có trong trí nhớ của cơn mưa, đã thì thầm với lòng cát mịn, đã lưu lại trong sự vĩnh cửu của đất trời nơi đỉnh núi cao lồng lộng.
Thoắt cái đã đến ngày chúng tôi phải tạm biệt Hawaii trong luyến tiếc. Đảo yêu ơi, ta sẽ không bao giờ quên mi. Sân bay có một chàng ca sĩ đội mũ rơm, mặc áo hoa đứng đàn hát điệu nhạc Hawaii tiễn chào quí khách. Hé nhìn qua cửa sổ máy bay, thấy mây tầng tầng lớp lớp cuộn lên như những đợt sóng lớn, khiến tôi như sống lại cảm giác của buổi sáng trên đỉnh núi.
- Anh ạ, em muốn gọi điên báo tin cho bố mẹ em biết.
- Anh nói rồi.
- Anh nói hồi nào?
- Trước khi đi Hawaii, anh gọi điện hỏi bố mẹ em có đồng ý gả em cho anh không. Phong tục ở đây là bao giờ cũng phải được sự đồng ý của bố của cô dâu trước khi ngỏ lời cầu hôn.
Tôi tròn mắt nhìn anh, rồi hôn anh lên hai má. Một lúc sau, không ngồi yên được, tôi lại hỏi:
- Anh nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?
- Anh lo về tương lai. Mục đích của anh sẽ là lo một cuộc sống đầy đủ cho em. Đợt này về mình nên bắt đầu đi tìm nhà. Có một căn bên bờ biển mà anh nghĩ là em sẽ rất thích. Ồ, mà mà em nghĩ gì mà cười tươi vậy?
Tôi mỉm cười mà mắt cay cay.
- Em ấy à? Em đang hình dung chiếc váy cưới mà em sẽ mặc. Anh ơi, có lẽ em cần vài bộ váy cưới vì đám cưới sẽ diễn ra ở hai nơi, ở Mỹ và Việt Nam. Nghĩa là phải có đồ mặc khi ăn hỏi, khi tiệc cưới Ồ, có lẽ phải có cả lễ ăn hỏi ở Việt Nam nữa. Tất nhiên hoa hồng đỏ sẽ là chủ đạo. À, em phải chọn màu….
Tôi cứ tiếp tục như thế, cho đến khi quay sang đã thấy anh ngủ gà gật. Tôi khẽ hôn lên trán anh, miệng không ngừng mỉm cười, mắt mơ màng. “Tất nhiên, đám cưới sẽ toàn hoa hồng và bên bờ biển. A, tôi phải suy nghĩ về màu váy phù dâu, làm thế nào để phù hợp với màu chủ đạo của đám cưới.. Màu rượu, phải rồi, màu rượu sẽ phù hợp với màu hoa hồng đỏ. Chiếc váy cưới sẽ màu trắng, nhưng phải trắng ngà chứ không trắng xóa, có thêu hoa nổi màu trắng, đuôi dài và thân bồng bềnh như sóng để phù hợp với bờ biển…A, tất nhiên tiệc sẽ có