Tôi đọc truyện Tây Thi thích nhất là đoạn kết, Phạm Lãi khi tìm lại được Tây Thi liền bỏ chốn vương quyền, đưa nàng lên thuyền cùng nhau đi ngao du sơn thủy, sống cuộc đời tự do, tận hưởng vẻ đẹp của đất trời và tình yêu thắm thiết. Đối với tôi, đó chính là hoan lạc của cuộc đời, nắm tay người yêu mến cùng khám phá những chân trời mới lạ và hưởng thụ hương hoa mà thế gian mang lại.
Và tôi đã cùng anh bắt đầu cuộc ngao du bất tận, khởi nguồn một cuộc hành trình mới lạ và kỳ thú. Xách va li lên đường với lòng rộn rã, tôi bỗng hiểu ra rằng trong thế giới này có rất nhiều thế giới, bởi mỗi đôi lứa tạo ra một thế giới riêng, một cuộc hành trình riêng, không giống bất cứ ai và chưa từng tồn tại trước đó, và chỉ người trong cuộc mới chứng kiến sự sinh ra, lớn lên, và phát triển kỳ diệu của nó, mới cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ mà nó mang lại.
Tay nắm tay, tôi đã cùng anh tới ngắm tuyết rơi và nhảy múa ở lễ hội trên núi “Con gấu lớn”, nếm rượu ở thung lũng Napa; đuổi hải âu trên bãi biển California, đi dưới trời mưa ở thành phố Ann Arbor, ngồi bên bờ biển xem ca nhạc ở đảo Catalina, ăn cháo trai giữa đông đúc nhộn nhịp thành phố cảng Boston, lạc vào cõi hoang sơ ở Maine, gào lên cổ vũ trong đấu trường đua ngựa Del Mar, đi qua con đường có cối xay gió ngắm cây cọ ở sa mạc Palm Spring, nhảy tàu điện ngoạn cảnh thành phố San Fansisco, cưỡi la xuống đáy Grand Canyon..
Đó là những tháng ngày sung sướng và êm đềm khiến tôi tin rằng có thiên đường trên mặt đất. Thấm thoắt đã gần hai năm. Thời gian trôi qua qua lúc nào chính tôi cũng không hề biết....