Tôi gọi một cốc Guiness và chọn cho mình một chỗ ngồi phía nhìn ra biển, cạnh cây đèn cột tỏa hơi ấm. Bia lạnh và ướt. Tôi khẽ rùng mình, xoay chiếc cốc thủy tinh trang trí trắng đục với ngọn nến rọi mờ từ phía trong. Tôi thường không uống bia.
Người lai và tôi hẹn lần đầu ở sân vận động bóng chày. Đó là một sân vận động khổng lồ nằm chính giữa trung tâm thành phố và chứa được sáu mươi ngàn người. Mỗi lần có những trận đấu của đội thành phố nhà, sân kín người, đường tắc khắp trung tâm.
Tôi mặc quần sáu túi, hai túi đằng trước, hai túi đằng sau, hai túi ở đầu gối, áo ngắn tay bó sát, tóc buộc cao, đội mũ lưỡi trai, đi giầy thể thao, hòa vào dòng người hối hả tuôn tới cổng sân vận động, lây không khí ngùn ngụt háo hức trước một trận đấu. Qua những trang email, anh xem chừng là một người viết hay, thông minh, quan sát kỹ và hiểu biết tường tận về các thú vui, các trò thể thao, những món ăn ngon, những phong cảnh đẹp trong vùng, thích chơi golf, bóng chày, softball, racquet ball, football. Là con của một ông bố Đức và một bà mẹ Đài Loan, anh viết cho tôi rằng có lẽ tất cả các cả các bà mẹ châu Á đều nghĩ rằng trên đời này chỉ có hai nghề, một là luật sư, hai là bác si hay nha sĩ. Anh chiều ý mẹ theo học ngành nha sĩ, được hai năm thì bỏ đi làm về máy tính vì anh thích ngành này hơn. Mẹ anh khóc lóc và vẫn tiếp tục nài nỉ anh quay lại trường học, còn bố thì ủng hộ việc anh ta theo đuổi điều mình muốn và thích hợp với khả năng. Có lẽ công cuộc lớn lên và sự dạy dỗ mà anh nhận được từ bố mẹ là một cuộc giằng co không ngừng nghỉ giữa hai nền văn hóa trong cùng một mái nhà.
Người lai chờ tôi trước cửa sân vận động khi trời bắt đầu tối. Anh 29 tuổi, cao khoảng 1,68m, mặc một bộ đồ đen tuyền, tóc đen và quăn, chải gôm cứng, da ngăm ngăm, khuôn mặt dài, mắt một mí, bàn tay to và ngón tay ngắn. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao anh lại không trả lời câu hỏi về cân nặng trên mạng. Bộ đồ đen không giấu được thân hình khoảng 100 kg. Tôi nhẩm tính riêng tay anh cũng to gấp đôi chân tôi rồi, còn cổ thì ở đâu nhỉ. Nhưng vì chơi thể thao nhiều nên trông thân hình anh cũng khá khỏe mạnh và rám nắng.
Cảm giác đầu tiên của tôi là đó không phải là người mà tôi tìm kiếm, nhưng anh hay cười, giọng nói khá ấm áp, nhẹ nhàng, và liên tục đổ lên tôi những lời tán tụng làm tôi thấy vui tai, mặc dù cũng hơi ngờ ngợ. Tôi có thể thừa duyên dáng nhưng chắc chắn không phải một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành làm cho anh thấy lòng rộn rã như cánh bướm đập ngay khi mới nhìn thấy, như là anh miêu tả. Tôi thầm nghĩ thôi cứ chờ xem anh còn có những bài tán tụng nào khác.
Sân vận động đã tràn ngập người, chúng tôi rơi vào giữa bể sáu mươi nghìn người hò reo rộn rã, may mắn tìm được một chỗ ngồi phía cánh phải của khán đài, ngập trong hàng dãy người. Phía trước mặt, đằng sau người đứng lên ngồi xuống liên tục đi mua đồ ăn, bia, coke, tìm chỗ ngồi, chờ nhau. Sân vận động tròn đèn sáng choang, có một chú hề cải trang làm gấu đi vòng quanh khán đài diễn trò vui với khán giả. Màn hình TV rộng treo cao bốn phía, đèn nhấp nháy. Vòng quanh sân là các bảng quảng cáo lớn của các công ty trong thành phố.
Cánh sau của sân là cả một dãy hàng ăn. Anh đứng lên đi ra rồi mang vào cho tôi một chiếc bánh kẹp xúc xích, và một cốc coca cola. Chúng tôi ngồi cạnh nhau ăn xúc xích, uống coca cola, chờ tới giờ trận đấu bắt đầu. Khi tôi ăn hết mấy gói đồ, anh lại đi ra và đem về hai cốc kem vanilla. Tôi hăm hở tấn công sang món kem, vừa ăn kem vừa chảy, rớt đầy tay dính nhớp. Anh cầm chai bia mỉm cười nhìn tôi. Tôi tò mò nhận thấy những chai bia trong sân vận động đều làm bằng nhựa.
Khi tôi ăn xong món kem no nê phấn khởi thì cũng là lúc trận đấu bắt đầu. Đội bóng chày hai bên đã dàn hàng dưới sân. Đây là giờ phút người điều hành yêu cầu cả sân vận động đứng lên cùng hát quốc ca. Tôi chưa bao giờ nghĩ đây là bài quốc ca của tôi nhưng những giai điệu hùng tráng của nó vẫn làm lòng tôi lay động. Cả sân hàng chục nghìn người đặt tay lên ngực lắng nghe những lời hát cháy lên lòng kiêu hãnh tự hào về đất nước “ khi chúng ta sống ở đây, chúng ta biết rằng chúng ta là những người tự do”, về lòng biết ơn sâu sắc với “ những người đã ngã xuống, để chúng ta có tự do ngày hôm nay”. Dân tộc nào cũng có niềm tự hào riêng. Chúng ta sẽ chẳng còn gì nếu chúng ta đánh mất lòng tự hào dân tộc.
Bài quốc ca kết thúc sau ba phút, cả sân vận động ngồi xuống và trận đấu bắt đầu. Tôi thấy thật vui vì có mặt trong trận đấu quan trọng này, giữa những tiếng hò reo nhức óc, giữa khung cảnh người rầm rập đi lại. Tôi nhìn sang anh đang nhấm nháp bia, nghĩ rằng tôi có một buổi tối vui vẻ, nhưng không nghĩ rằng sẽ gặp lại người này.
Trận đấu tan thì đêm đã khuya. Anh nhất định đề nghị bám theo xe đưa tôi về nhà. Đêm hôm đó trăng sáng, khi về tới nhà, anh hỏi tôi có muốn đi bộ trên bờ biển không. Chúng tôi đi dọc bờ biển dưới ánh trăng tới khi mỏi thì ngồi xuống ghế đá. Tôi nhắm mắt lại nghe tiếng sóng biển ì ì trong đầu và thấy mình như tan thành từng mảng âm thanh chấp chới trong tiếng vỗ ì ầm, nhẹ bỗng và hoàn toàn giải thoát. Khi nhắm mắt lại, biển như biến thành một thế giới khác với những âm thanh bí ẩn lạ lùng mà tôi chưa bao giờ nghe thấy khi mở mắt ra.
Người lai đi với tôi tới cửa nhà. Tôi đi ngủ lòng không xao động, tôi nghĩ anh là một người rất thực tế, nhanh nhẹn, nhưng hình như có một cái gì đó khoa trương, trống rỗng và không thật, che dấu một cái gì như là thiếu tự tin, và nông cạn. Tôi cảm thấy con người này thật xa lạ với tôi.
Người lai gọi điện cho tôi ngày hôm sau. Tôi nghe điện thoại kêu, tự tranh luận với bản thân xem là có nên nhấc máy hay không. Cuối cùng thì tôi nhấc máy. Điều làm tôi bất ngờ là giọng nói của anh qua điện thoại. Đó là một giọng nói rất ấm, hài hước, ngọt ngào. Tôi không nhớ là chúng tôi nói gì nhưng có cảm giác vui vẻ dễ chịu sau cuộc trò chuyện với anh. Anh kể rằng ở một mình trong một ngôi nhà lớn với một con chó và năm cái Tivi, bố mẹ ở ngôi nhà trên đồi, nhìn xuống giám sát. Nghe giọng cười qua điện thoại, tôi có thể nghe rõ như lòng mình hình như có chuyển biến như sờ được. Người lai có một cái gì khá ấm áp đời thường, có lẽ vì anh lớn lên từ một gia đình bình thường không đổ vỡ. Sự quan tâm nhẹ nhàng của anh làm tôi cảm động, khiến lòng nhen nhóm một chút tình cảm nào đó. Những tin nhắn làm lòng tôi ấm lại như một làn hương vương vấn trong lòng. Hình như có một điều gì đó ở anh hấp dẫn tôi. Từ trước tới nay, tôi vốn trung thành đến bướng bỉnh với những cảm giác đầu tiên của tôi về một người. Nhưng đây là lần đầu tiên, tôi cảm thấy rằng mình có thể thay đổi.
Người lai tiếp tục gọi điện cho tôi những ngày tiếp theo, mời tôi đi ăn. Một ngày cuối tuần, anh mời tôi tới nhà. Anh sẽ làm đồ ăn Ý, món thịt bê và gà nước xốt Ý marsala. Buổi tối, anh đến đón tôi với một bộ đồ chải chuốt và một bó hoa trên tay và xe Lexus. Có lẽ đúng là anh có một cuộc sống khá giả như là anh vẫn nói với tôi. Ngồi trên chiếc xe êm như ru, tôi nghĩ của cải không phải là mục đích của tôi lúc này nhưng dù sao tiện nghi cũng thật dễ chịu, khiến tôi thấy việc giao du với anh cũng không đến nỗi nào. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao nhiều người con gái bị mua đi bởi cám dỗ vật chất, hiểu thế nào là bán linh hồn để mua lấy tiện nghi.
Anh ở trong một biệt thự đồ sộ hai tầng nhìn xuống dải thung lũng chạy dài xa tít tầm mắt. Tôi ngạc nhiên vì anh còn rất trẻ để có thể mua một ngôi nhà lớn như thế này. Người lai nói với tôi rằng bố mẹ có giúp một phần. Anh có một công việc tốt mà anh yêu thích. Đó là một người đàn ông thỏa mãn với cuộc sống.
Đó là một tòa nhà lớn, nhà hai tầng, phòng khách và phòng ăn ở tầng một, với bốn phòng ngủ ở tầng hai, mỗi phòng để một T.V đồ sộ. Tôi đếm thấy tổng cộng có 5 cái TV, và cười hỏi anh ở một mình làm sao có thể xem hết từng đấy Tivi. Anh nói thích sưu tầm Tivi. Tôi cảm thấy sâu thẳm trong lòng, người lai có điều gì rất bất an, thiếu tự tin. Vì thế anh phải sở hữu và phô trương tất cả những đồ vật chất có thể sờ được, gọi tên được để có thêm một chút cảm giác nào đó an toàn về bản thân, như một sự thay thế cho sự trống rỗng trong linh hồn.
Phòng ngủ chính nối với phòng tắm riêng, tôi liếc qua thấy có 10 lọ nước hoa xếp hàng dài trên bồn lát granite, giường King size, Tivi đồ sộ, một bức tranh hoa quả choáng cả bức tường. Phòng khách là cả một hệ thống là cả một hệ thống đồ điện với ti vi có thể điều khiển từ máy tính. Sa lông vải lớn và rộng, rèm cửa tối màu và dầy, bàn ăn dài. Thấy tôi lạ lẫm tò mò nhìn quanh, anh cười bảo:
- Những đồ đạc trong nhà đều do mẹ anh cho và trang trí. Anh chỉ có đóng góp hệ thống tivi và tủ rượu mà anh tự đóng.
Anh chỉ kệ rượu gỗ màu tối, cao khoảng hơn đầu người, phần trên treo ly rượu như kiểu trong nhà hàng, phần dưới là các ngăn gỗ nhỏ để vừa mỗi chai rượu nằm, phần giữa là một ngăn để các loại đồ pha cocktail.
Anh vừa bước lại phía tủ rượu, lấy một chai rượu đỏ để lên bàn vừa nói:
- Đồ ăn Ý không thể thiếu rượu.
Chú chó to và cao có lẽ gần bằng nửa người bị nhốt trong cũi ve vẩy đuôi và ngước mắt nhìn theo. Tôi nói trước rằng rất sợ chó nên chú ta bị nhốt trong cũi từ trước khi khách tới.
Anh thò tay vào trong cũi, vuốt vuốt đầu chú, rồi chỉ cái cửa nhỏ vừa lỗ chó chui ra sân sau nói:
- Anh làm cửa kia để chú ấy chui ra chui vào.
Xem ra anh chàng có vẻ thích làm những đồ vật cụ thể có thể nhìn thấy được, chứ không phải là người tư duy trừu tượng. Vì tôi nhìn quanh nhà không thấy một quyển sách nào. Anh là người ưa thực hành hơn là đọc sách.
Chúng tôi ngồi xuống bàn ăn. Chàng chủ nhà thắp một ngọn nến nhỏ, rót rượu ra hai chiếc ly pha lê, màu rượu đỏ sóng sánh trong ánh nến, đổ dầu ôliu & dấm ăn ra đĩa, màu đen mỡ chảy trên nền đĩa trắng và giải thích:
- Đây là loại dấm cao cấp, trộn với dầu oil, chấm với bánh mì khai vị rất ngon.
Tôi nếm thử, thấy mềm trên lưỡi, vị chua hòa lẫn với bánh mì nóng và thơm.
Thịt bê đã được làm sạch và khử hết vì khuẩn, to bằng bàn tay cắt mỏng như giấy xếp vòng tròn trên đĩa, khi ăn chấm với loại nước giấm đặc biệt, cảm thấy vị ngọt và tươi của thịt bò hòa vào giấm để lại một vị mạnh trên đầu lưỡi, nhấp thêm một chút rượu làm nóng lên, tôi thấy anh quả thật tinh tế trong cách ăn uống. Món tiếp theo là món ăn yêu thích của tôi, gà nấu với dầu Ý “marsala”. Chảo nóng xào tỏi, bơ, và nấm, sau đó cho ức gà vào, rồi đổ dầu marsala, ăn thơm mùi tỏi, ngậy vị bơ, ngọt thịt gà ngấm marsala, màu hơi ngả nâu vàng, và nấm ngấm vi ngọt của nước gà, vị bơ và tỏi, ăn ngậy ngậy và thơm.
Tôi vẫn thấy là cả ngôi nhà và ông chủ đều toát lên một vẻ gì phô trương, nông cạn, vật chất, thiếu một chiều sâu tinh tế của nghệ thuật và trí thức, nhưng ngồi đây dưới ánh đèn nếm đồ ăn Ý, hớp vị rượu hòa nóng trên đầu lưỡi, tôi không thể không thừa nhận mình đang như chìm dần vào cảm giác thoải mái của sự dễ chịu, của tiện nghi, của vị thức ăn tỏa vào các giác quan. Một thế giới khác, nơi có sự quyến rũ của những tiện nghi vật chất hình như nhen nhúm và lớn lên trong tôi.
Ăn xong, chúng tôi ngồi trên đi văng xem phim nhưng chẳng xem được đoạn phim nào. Anh vuốt tóc tôi và cúi xuống hôn lên gáy, rồi hôn dần lên tai làm tôi rùng mình. Tôi và anh đắm chìm trong những nụ hôn khám phá vẫn còn mùi rượu. Tôi còn nhớ sa lông rất êm, và tôi cảm thấy rất dễ chịu trong vòng tay chàng chủ nhà.
Tôi đã từng nghĩ rằng thể xác và linh hồn là hai thứ khác nhau. Người nào trong trái tim tôi và người chạm vào thân thể tôi có thể không là một. Nếu tôi may mắn, thì hai người này là một. Nếu tôi không may mắn, hai người này khác nhau, tôi vẫn có thể có niềm vui thể xác với một người mà tôi không có tình âu yếm. Tôi thật chưa bao giờ sai lầm hơn thế.
Khi tôi ngủ dậy sáng hôm sau và nhìn rõ anh buổi sáng trong ánh bình minh, tôi thấy lòng đột nhiên trống rỗng, xa lạ, ê chề, và tràn ngập một cảm giác gì giống như là sự hủy diệt chán chường kinh khủng phải tránh xa.. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác hủy diệt kinh hoàng này, và cùng với sự ghê sợ là một nỗi ngạc nhiên cùng cực đổ ập lên bởi một sự thật lóe sáng trước mắt. Giống như là tôi sẽ tiêu diệt dần những tình cảm trong sáng trong linh hồn bằng việc chung chạ với những người đàn ông mà trái tim tôi không gắn bó và trân trọng, lòng tôi không có tình thương mến, và linh hồn chúng tôi hoàn toàn xa lạ với nhau. Tôi chợt hiểu ra rằng đối với riêng tôi thể xác không thể đem tặng nếu thiếu một tình cảm bắt rễ từ trái tim. Tôi chợt nghi ngờ những đoạn phim mà tôi xem khi người con gái qua đêm với đàn ông và hôm sau quên ngay người đàn ông đó mà không hề hấn gì trong lòng. Thể xác là riêng tư, thiêng liêng và gắn chặt với linh hồn. Tôi đã hiểu ra sự thật đó bằng sự ghê sợ chính bản thân mình buổi sáng hôm ấy tỉnh dậy nhìn tia sáng luồn qua rèm cửa và bên cạnh một người đàn ông xa lạ với lòng tôi.
Hình như anh cũng cảm nhận được rằng có một cái gì đó lạ lùng diễn ra. Ngày hôm sau, anh tìm cớ thoái thác đến chơi như đã hẹn. Và tôi thấy vô cùng nhẹ nhõm vì anh không đến. Tôi không nghĩ là có thể đối mặt anh một lần nữa mà che giấu nổi cái cảm giác kinh khủng kia cứ dâng lên trong ánh mắt. Từ đáy lòng, tôi biết rằng câu chuyện này đã kết thúc. Điều đáng ngạc nhiên là anh lặn mất tăm 8 tháng, sau đó liên tục gọi điện để lại tin nhắn. Tôi không bao giờ trả lời và nghĩ tới việc đổi số điện thoại.
Những gì diễn ra trong lòng anh sau buổi sáng hôm ấy tôi không biết được. Có thể tận đáy lòng, chúng tôi đều ngượng ngùng vì thứ tình cảm chúng tôi dành cho nhau tới lúc đó thực ra mới chỉ là hời hợt nhưng đã vội vàng dễ dãi với những thỏa mãn thể xác. Có lẽ cả hai cũng chỉ lợi dụng lẫn nhau. Thỏa mãn thể xác trong chốc lát qua mau không để lại dấu vết gì nữa. Nhưng sự chán chường về tinh thần thì cứ dai dẳng hủy diệt mãi. Đó là anh và tôi chưa đi đến tận cùng.
Tôi chợt nhận ra rằng đang chơi với lửa trong công cuộc hẹn hò với những người đàn ông lạ này. Nếu không xác định rõ ràng ranh giới của những gì cần bảo vệ trong lòng thì mỗi lần hẹn hò sẽ giống như một lần tôi đem từng mảnh tâm hồn tôi đi bán, cho đến một ngày tôi sẽ không còn gì nữa.
Tôi không uống được bia nhưng cần một cái gì đó để quên chuyện này nên bước vào quán rượu bên bờ biển. Tôi cần uống trôi đi cái cảm giác khó chịu kinh khủng cứ ứ lên ở cổ. Bia Guiness rất đắng, tôi uống không quen, chỉ được nửa cốc là thấy choáng váng, nhưng vẫn tiếp tục uống. Biển lặng lờ trước mặt với ánh trăng loáng sáng. Giống như là liêu trai…
Người bồi bàn đem ra một cốc mai tai và nói rằng người đàn ông ngồi phía đối diện gửi cho tôi. Tôi ngước lên thấy anh giơ cốc rượu lên chào. Đó là một người con trai trẻ tuổi, khoảng hai mươi mấy, giống như tất cả những người chàng trai đi lại trên quãng phố biển này, trẻ, tóc vàng, da trắng, mắt xanh, thân hình dẻo dai hừng hừng đầy sức sống, khoác cặp sách, trượt ba tanh, chạy, đạp xe, đi bộ, la cà các quán bar, ngồi dài ở các quán cà phê, tiệc tùng đến gần sáng, sống quãng đời trẻ tuổi vô lo nghĩ, trái tim luôn hứng khởi với niềm vui và niềm tin tưởng rằng tuổi thanh xuân là bất tận.
Tôi nhìn anh và uống hết cốc mai tai mà anh gửi. Tôi bước lại gần, gấp $6 để vào túi áo ngực của anh, khẽ lướt tay trên tấm ngực rắn chắc rồi bước khỏi quán rượu, thấy tay nóng lên, đầu nóng hơn nữa, cảm thấy ánh mắt đang nhìn phía sau lưng tôi, thân hình liêu xiêu vì chất rượu đang ngấm dần. Nếu tôi đem anh về nhà đêm nay, có lẽ sẽ có một buổi tối vui vẻ, nhưng tối mai tôi sẽ phải quay lại quán rượu để uống trôi cái cảm giác trống rỗng sáng hôm sau tỉnh dậy với một người đàn ông xa lạ ở trên giường.
Rất có thể một ngày kia tôi sẽ hôn một chú ếch gặp ở quán rượu và biến chàng thành hoàng tử. Rất có thể một ngày kia tôi sẽ học cách sống cho một phút giây này và không cần biết đến phút giây sau. Rất có thể tôi sẽ rèn luyện được cách uống rượu mà không say. Mọi điều đều có thể, chỉ có điều những điều đó sẽ không diễn ra vào buổi tối hôm nay.
Vì tôi đã say rồi, tôi đã say rồi. Ừ, thì tôi đã quên cái điều muốn quên. Ừ, thì tôi đã uống trôi đi cái điều không muốn nhớ. Chẳng phải đó là điều tôi muốn khi một mình bước chân vào quán rượu này hay sao? Chẳng phải tất cả chúng ta đều có lúc mượn đến hơi men và ước rằng tất cả những vấn đề rắc rối mà chúng ta phải đối mặt sẽ biến mất sau vài ly rượu? Chẳng phải cái cảm giác thả lỏng lâng lâng như rơi tự do tìm được trong ly rượu sẽ như một nàng tiên êm ái vuốt ve, làm cho ta hạnh phúc trong chốc lát và đem đến ảo tưởng rằng chỉ cần quên đi, chỉ cần chìm vào một giấc ngủ say, khi tỉnh dậy mọi sự sẽ bình yên như những điều không vui chưa từng xảy ra, như cái cảm giác trống rỗng cô đơn này chưa từng tới thăm ta không báo trước. Chẳng phải thế sao? Chẳng phải tôi đã say rồi?