Tầm mắt của cô chắm chú bỏ dỡ đến động tác kết thúc của hắn.
Quay đầu lại cười ngốc "Ta làm Quý phi xinh đẹp kia bị thương, hoàng đế bệ hạ nhất định rất giận" Ánh mắt nhìn chằm chằm vào băng vải cực kỳ xinh đẹp quấn quanh tay "Lân Xuyên, chàng nói xem, hắn sẽ ném ta vào lãnh cung không?"
Nạp Lan Lân giật mình, chợt nhíu mày "Bây giờ nàng biết sợ rồi hả? Lúc nàng lao ra sao không nghĩ?"
Mặc Ngưng Sơ cười hì hì "Hiện tại sợ... Hơn nữa còn rất sợ đó." Ánh mắt dừng lại trên người hắn, lại một lần nữa nhanh chóng dời đi.
Rốt cuộc hắn phát hiện nàng kỳ lạ, cau mày nhìn nàng chằm chằm, giọng nói cất cao không tự chủ "Quả đào ngốc nàng đang nghĩ cái gì?"
"Chỉ là bởi vì lúc làm không suy nghĩ, mới có thể nhanh chóng lao ra thôi." Mặc Ngưng Sơ mím môi, vẫn hồn nhiên như trước, lưng nàng quá nhiều gánh vác, gãi gãi đầu "Thật xin lỗi, ta đã dùng miễn tử kim bài của chàng."
.... Cái đó vốn là của nàng.
Nạp Lan Lân bị mắc kẹt lời nói trong cổ họng, tay hắn xoa xoa tóc nàng, khẩu khí hòa hoãn "Không sao, ta sẽ giải thích cho hoàng đế bệ hạ, nàng không cần lo lắng, nàng không có sao, chỉ cần an tâm dưỡng thương trong này, ta sẽ thường xuyên đến thăm nàng."
"Lân Xuyên, chàng thật có bản lĩnh." Mặc Ngưng Sơ cúi đầu thì thào "Chuyện gì cũng có thể giải quyết, chuyện gì cũng không làm khó chàng, chàng giống như thần vậy, vẫy vẫy tay, thiên hoàng lão tử đều sợ chàng... Lân Xuyên, có lúc ta nghĩ, thật ra chàng là ai, có phải thần tiên trên trời hay không, mọi lúc mọi nơi đều xuất hiện trước mặt ta, cứu ta trong cảnh nguy nan..."
Hiếm khi nào miệng của quả đào lại nói nhưng lời tốt như vậy.
Nhưng Nạp Lan Lân không cao hứng nổi, hắn càng nhíu mày sâu hơn, tay nắm eo nàng, muốn kéo thân hình mỏng manh kia vào trong lòng "Kết quả của nàng như thế nào?"
"Lân Xuyên, mà ta suy nghĩ, rõ ràng chàng có bản lĩnh lớn như vậy, vì sao không tìm thấy ta ở Hoa Điền Bắc? Rõ ràng ở nơi của Thiên Tử, còn có thể phá hư cung điện của người khác, nhưng lại có thể bình yên vô sự? Rõ ràng chàng có thể tùy ý ra vào tường cung cao cao này, rõ ràng chàng lợi hại như vậy trước mặt hoàng đế, nhưng vì sao cố tình muốn để ta ở lại chỗ này?"
"Có lúc, ta thật sự rất muốn biết... Lân Xuyên, thật ra ngươi coi ta là gì?"
Mặc Ngưng Sơ dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn hắn.
Yên tĩnh, trong veo, mang theo dáng vẻ làm người ta thương tiếc "Kỳ thật, có phải ta không quan trọng phải không? Thật ra có phải vẫn là chàng hay không? Lúc chàng cần ta, có thể tìm được ta bất cứ lúc nào, mà lúc ta muốn gặp chàng... Ta lại không tìm thấy chàng."
Giọng nói của nàng mất tự nhiên "Chàng có thể nói với ta hay không, chàng vẫn là Lân Xuyên kia sao?"
"......."
Trong phòng ấm áp vô cùng yên lặng, ngón tay Nạp Lan Lân để ở bên eo nàng, hơi cứng ngắc.
Chàng là Lân Xuyên kia sao?
Nam nhân mang theo nàng cùng nhau bỏ trốn sao?
Mạnh mẽ, tự phụ, còn có thể tự do ra vào hoàng cung... ngự y sao?
Nàng mở to mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn.
Ánh nến lay động chiếu vào mặt hắn, lóe ra không rõ.
Sau một khắc, yên tĩnh đột nhiên bị một giọng vịt đực the thé phá vỡ, mạnh mẽ làm cho mắt nàng lay động, cùng với âm trên miệng hắn, đem lời nói còn dang dỡ bao phủ lan tỏa trong sự trầm trọng --
"Thái hậu giá lâm!!!"