Mặc Ngưng Sơ muốn há mồm bảo nữ nhân òm sòm này cút ra ngoài, nhưng há miệng, cổ họng lại khô khốc, khàn khàn đau đớn.
Nàng thật bị bệnh nặng, cả đầu óc cũng hồ đồ theo.
Trước khi nhắm mắt lại ngủ, ý nghĩ đã không rõ ràng, những đầu mối và lời nói quấn lại với nhau, khiến cho nàng vô cùng sợ. Người quan trọng bên cạnh thay đổi từng bước từng bước, dần dần thế giới xa lạ đột nhiên khiến nàng sợ hãi, nàng trốn tránh quá nhiều năm, cho tới bây giờ phải đối mặt, mới phát hiện ra mình căn bản không cách nào tiếp nhận.
Lông mi của nàng run rẩy, lại nhắm hai mắt lại.
Mặc Liên Thành mím môi nhìn tiểu muội trên giường, chân mày lại dần dần nhíu lại.
Sức khỏe tiểu muội như vậy cũng không được, những đại phu mời tới mấy ngày qua đều là lũ vô dụng, sáng sớm đại ca đã vào hoàng cung cầu xin bệ hạ cho ngự y xuất cung chữa trị thay tiểu muội, nhưng bây giờ cũng không có tin tức, có lẽ Hồ y này có chút bản lãnh, cuối cùng mím môi gật đầu một cái.
Phong Nhược Lan mừng rỡ, vội vàng bảo nha hoàn cận thân mời Hồ y đi vào, mà Hồ y là nam nhân, theo lễ phép, không thể gặp mặt, Phong Nhược Lan liền tự thân tự lực thả màn tơ xuống cho Mặc Ngưng Sơ, tiến hành chẩn mạch cách màn.
Tiểu Mỹ ở một bên nhìn chằm chằm, cảm thấy nữ nhân này thật cổ quái, Hồ y này thật cổ quái, mặc dù nói không ra, nhưng có thể cảm thấy bọn họ không có đơn giản như vậy.
Nụ cười của Phong Nhược Lan không thay đổi, biết Tiểu Mỹ chằm chằm nhìn nàng, ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Ai nha, nha hoàn cận thân của Ngưng Sơ muội muội vẫn đáng yêu thế, nếu không có nhớ lầm, là Tiểu Mỹ cô nương à?" Nàng quay đổi, ở địa phương Mặc Liên Thành không thấy được, nụ cười thay đổi lạnh như băng và khinh bỉ: "Hồ Nhân đại phu ta mang tới cũng giúp ngươi xem chút, trị bệnh câm của ngươi?"
Lời nói của nàng mang theo gai, nàng đang cười nhạo Tiểu Mỹ là một người câm.
Mặc Ngưng Sơ giận mở mắt ra trừng nàng, muốn giùng giằng từ trên giường ngồi dậy, nhưng Phong Nhược Lan đã đỡ nàng trước một bước, nhấc lên tấm màn, khóe môi nhếch cười: "Ngưng Sơ muội muội muốn ngồi dậy sao? Cũng tốt, mấy người các ngươi đứng ngốc ở đó làm cái gì?"
Chỉ nghe một tiếng kêu, ba nha hoàn lập tức xông tới, đều là người Phong Nhược Lan mang tới, họ kính cẩn nghe theo, nhún nhường, ân cần phục vụ, Mặc Liên Thành cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nha hoàn trong mắt hắn tựa hồ đều giống nhau, không phân rõ diện mạo. Tiểu Mỹ quá mập, hơn nữa còn là người câm, hành động chậm chạp, rốt cuộc không bén nhạy bằng những tiểu nha hoàn này.
Không gian trong bình phong vốn cũng không lớn, mấy tiểu nha hoàn vừa để đệm dựa cho Mặc Ngưng Sơ, vừa đắp chăn cho Mặc Ngưng Sơ, trong lúc không để lại dấu vết, Tiểu Mỹ đã bị đè ép mấy cái, thiếu chút nữa liền bị gạt lui ra khỏi bình phong, không vào được bên trong.
"Ngưng Sơ muội muội, đừng sợ, chỉ là bắt mạch, không đau." Phong Nhược Lan vẫn cười khanh khách, sức lực trên tay ngược lại rất là lớn, nắm cổ tay Mặc Ngưng Sơ, lôi ra khỏi màn tơ, đặt ở trên nệm êm Hồ y chuẩn bị.
Mặc Ngưng Sơ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nhưng cổ họng căn bản nói không ra lời, trên người cơ hồ cũng không có hơi sức, hư mềm mệt mỏi, muốn cự tuyệt với ca ca, nhưng Phong Nhược Lan lại bảo tiểu nha hoàn của nàng chắn lại tầm mắt, còn cách một tầng màn tơ, Mặc Liên Thành căn bản không nhìn rõ nét mặt của nàng.
Hồ y chẩn mạch, thần sắc nặng nề, Mặc Liên Thành lập tức cau mày hỏi: "Như thế nào?"
Hồ Nhân lắc đầu một cái, sau đó lấy ra mấy cây ngân châm, huyên thuyên nói liên tiếp tiếng Hồ với Mặc Liên Thành, Mặc Liên Thành nghe không hiểu, Phong Nhược Lan lập tức đứng dậy dịch: "Đại phu đang nói, Ngưng Sơ muội muội bệnh rất nặng, có khí nén xông vào ngũ tạng lục phủ, cho nên mới có thể không tốt được, nếu cứ tiếp tục vậy, sợ rằng....." Nàng nhíu lông mày lá liễu, còn đáng thương hơn Mặc Ngưng Sơ: "Sợ rằng, bệnh thời kỳ chót, không có thuốc nào cứu được."
Sắc mặt Mặc Liên Thành trắng xanh xanh mét, Phong Nhược Lan lại nói: "Hồ y biết châm pháp, có thể châm từ cánh tay, đả thông huyết mạch, chỉ là phương pháp như vậy sẽ phải vén tay áo của Ngưng Sơ muội muội lên, không biết có mạo phạm Ngưng Sơ muội muội không?"
Mặc Liên Thành nặng nề thở ra một hơi, chỉ cảm thấy trán có gân xanh giựt giựt: "Làm phiền."
Phong Nhược Lan nở nụ cười, xoay người liền muốn đi giúp Mặc Ngưng Sơ vén tay áo.
Mặc Ngưng Sơ lập tức rụt về phía sau, nhưng Phong Nhược Lan sao chịu buông tha, nắm cổ tay Mặc Ngưng Sơ dần dần dùng lực, thanh âm vẫn ôn hòa: "Ngoan, Ngưng Sơ muội muội, nghe lời, Hồ y người ta nói, chỉ cần ghim một châm trên cổ tay, loại trừ khí ứ bên trong cơ thể muội, muội sẽ lập tức khỏe."
Mặc Ngưng Sơ cơ hồ cười lạnh.
Hồ y?
Mới vừa rồi nam nhân kia nói ra một đống lộn xộn lung tung, một chữ nàng cũng nghe không hiểu, ngôn ngữ phía Bắc Trường Thành thật ra thì tương tự với tiếng Tạng, sự khác biệt cũng không lớn, nàng học hết sức nhanh chóng. Khi ở Lê thành nàng từng có mấy bằng hữu đến từ phía Bắc Trường Thành, mà bây giờ, lời Hồ y này nói ra lại không có quy luật chút nào, rõ ràng chỉ là thuận miệng nói lung tung, muốn nhìn cổ tay? Rõ ràng có dụng ý khác! Phong Nhược Lan dùng sức giữ chặt nàng, nắm tay áo của nàng liền muốn kéo lên trên ——
Ánh mắt Mặc Ngưng Sơ sâu lạnh, hàm răng hung hăng cắn chặt, mượn đau đớn răng môi đụng nhau, khiến thân thể giật một cái, nâng tay trái vẫn nắm cái hộp nhỏ ném vào mặt Phong Nhược Lan, hộp ngọc đụng vào trán nữ nhân kia, khiến nàng lập tức đau thét chói tai mà buông lỏng tay ra, mà nắp hộp bởi vì bị đụng mở, chu sa bên trong rơi xuống như tiên nữ rải hoa, khiến cả phòng đỏ ửng.
Mặc Liên Thành cả kinh, liền vội vàng tiến lên xem, làm như không thấy Phong Nhược Lan đang khóc, trực tiếp vén màn che, lúc này mới phát hiện ra ánh mắt tức giận như thú nhỏ của Mặc Ngưng Sơ, lập tức kinh sợ.
Mà đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một hồi xôn xao, tiếng bước chân chỉnh tề chạy thẳng tới tiểu các, gã sai vặt lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, thở không ra hơi báo cáo với Mặc Liên Thành: "Nhị, Nhị gia..... Rất nhiều..... Rất nhiều..... Người....."
—— Khi nói chuyện, đội ngũ sắp hàng chỉnh tề đã đứng ở cửa, đây rõ ràng là một đội Ngự Lâm Quân hoàng thành chỉnh tề, một đội thật dài, khí thế nghiêm nghị, khiến cho gã sai vặt đi qua sợ hãi không dám cử động.
Người cầm đầu là một công công mập, tay hắn cầm một quyển lụa màu vàng sáng đi tới, bước vào cửa phòng, giơ quyển lụa qua đỉnh đầu, nghiêng nhìn người bên trong phòng, sau đó dùng một giọng nói õn ẽn như vịt đực lớn tiếng nói: "Thánh chỉ đến!!! Thiên kim Tể Tướng Mặc phủ Mặc Ngưng Sơ tiếp chỉ!!"