Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 275: Ngoại truyện 21: Mặc Ngưng Sơ đấu với Nạp Lan Lân: Quà tặng tại rừng hoa đào (1)

Mặc Ngưng Sơ khóc không ra nước mắt, trên cả đoạn đường đi, đôi lúc xe ngựa bỗng dừng lại, lảo đảo một cái, khiến cho hai đứa bé ngã vào lòng cô.


Rèm xe được vén lên, lại phát hiện đã mất bóng dáng của xe ngựa Thường Tự,khắp nơi đều trở nên yên tĩnh quỷ dị, nơi này nở ra một đóa hoa đào rực rỡ khác thường, một đóa rồi một đóa hoa nhỏ đón gió mà vươn lên, treo đầy đèn lồng màu đỏ khiến cả rừng đào được ánh đèn dầu tỏa sáng rực, nếu không phải bên cạnh còn có hai đứa bé, thì với Mặc Ngưng Sơ mà nói, nơi này càng giống như một cảnh mộng xinh đẹp.


Một đứa bé năm tuổi dù có thông minh đến thế nào, nhưng vẫn không thể suy nghĩ dài dòng và chín chắn như người lớn, đơn thuần chấp nhất suy nghĩ muốn mẫu thân nhìn quà tặng mà bọn họ đã kỳ công chuẩn bị, tìm một phen cũng không có kết quả, đây cũng chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của tiểu muội và Tam đệ. Một phải một trái kéo tay Mặc Ngưng Sơ, cặp mắt sáng ngời mang theo tâm tình cấp bách dắt nàng xuống xe ngựa, đi về phía rừng sâu.


"Mẫu thân, ngài biết hôm nay là ngày mấy không?" Nạp Lan Cẩn ngửa đầu nói, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ ngây thơ lên, đó là vẻ mặt của một đứa bé chưa trưởng thành, Mặc Ngưng Sơ nghiêm túc suy nghĩ một chút, từ sinh nhật của bọn nhỏ, từ từ loại ra hết, rồi đến các ngày kỷ niệm, rồi đến các loại tết, nhưng vẫn không nghĩ ra hôm nay rốt cuộc là ngày gì.


"Ta là người canh giữ Tiểu Hoa, ngươi phải đáp đúng câu hỏi này, mới có thể đi tiếp!" Đột nhiên, một giọng nói mềm mại từ trong bóng tối truyền ra ngoài, sau đó một người vọt tới chặn trước mặt của Mặc Ngưng Sơ.


Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, thần sắc cũng mềm mại trở lại, cười híp mắt cúi người, nhìn cô gái nhỏ đang dùng chiếc khăn tay màu hồng để che kín mặt: "Xin hỏi."
"Nếu như con của ngươi và trượng phu ngươi cùng nhau rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai trước tiên?"


"Ta sẽ cứu các ngươi." Mặc Ngưng Sơ mỉm cười tiến lên một bước, ôm tiểu nha đầu kia vào trong ngực, dắt tay hai đứa trẻ bên cạnh đi về phía trước: "Bởi vì, phụ thân của các ngươi yêu các ngươi thế, hắn sẽ tình nguyện chết, cũng sẽ không chịu khiến ngươi bị thương dù chỉ một sợi lông tơ đâu, Tiểu Kỳ Kỳ ngu ngốc."


Tiếng cười như chuông bạc vang lên giữa không trung, cũng không có ai sẽ tìm tòi nghiên cứu những chuyện như thế này, giống như chỉ là một tiết mục vui vẻ thoáng qua mà thôi, phía trước mới thật sự là bữa ăn ngọt ngào.


Đó là một gốc cây khổng lồ bị treo một đống tơ lụa lên đó, loáng thoáng có thể phân biệt ra được, chỗ này giống như là võ đài thật lớn đặt dưới một gốc cây khổng lồ. Mà cuối cùng còn dư lại con trai thứ ba Nạp Lan Dạ đang đứng yên lặng bên thân cây, ngón tay dính vào một mảnh tơ lụa, mặt mỉm cười, gương mặt nhỏ như ánh lưu ly hòa tan vào cành đào, Nạp Lan Cẩn và Nạp Lan Du cười vui chạy tới, Nạp Lan Kỳ Kỳ thua trời một vạn không bằng thua bạn một ly, đặt một nụ hôn lên mặt Mặc Ngưng Sơ, để đền bù cho những ngày qua không gặp được mẫu thân, sau đó cũng chả