"Nhưng ai là phu quân của ngươi?"
Phía bên này, Mặc Ngưng Sơ đau đầu nhức óc, trong đầu nhanh chóng sưu tầm xem ai là phu quân của nữ nhân trước mặt, nhưng nàng bị nhốt ở trên núi nhiều năm như vậy, đến tột cùng người nào thành hôn, người nào cưới người nào, nàng hoàn toàn không biết! Nhiều người như vậy, nàng làm sao rõ?
"Ngươi đừng nói là ngươi không biết phu quân ta là ai!!" Trà Nghiền xoay người sờ sờ chiếc túi, sau đó chọn ra mấy khối đá, rồi nói: "Ngươi ra chiêu!"
Trên trán Mặc Ngưng Sơ đầy vạch đen, không ngờ lại đầy đủ giấy và bút mực như thế, Trà Nghiền chọn trước một khối đá lớn, trải lên giấy Tuyên Thành, cầm bút lông lên chỉ vào một cây đại thụ đối diện nói: "Người nào vẽ giống nhất, người đó thắng!!" Dừng một chút, trên mặt hiện lên tia cảnh giác: "Ngươi, không cho phép ngươi nhìn lén ta!!"
Đối với cuộc tỷ thí kỳ quái này, Mặc Ngưng Sơ không thể làm gì khác hơn là chấp nhận, chọn một vị trí khá xa, vì an nguy của bọn nhỏ, nàng cũng chỉ có thể dùng toàn bộ những gì mình có, tỉ mỉ chà mực nước, vẽ những khối lớn nhỏ, di chuyển bút xinh đẹp, cành lá dùng một chút nước điều hòa, màu sắc sâu cạn không đồng nhất, tầng tầng lớp lớp, từng mảnh từng mảnh cây lá rũ xuống, tươi tốt, xanh um
Chỉ một giây sau, toàn bộ gốc cây đại thụ với cành lá rậm rạp đã hiện lên khỏi tờ giấy trắng
"Thật là đẹp....." Phát ra tiếng than thở, hẳn là Trà Nghiền đứng sau nhìn lén nàng.
Trên tay nàng nắm chặt tờ giấy vẽ, nhìn từ trên xuống, có một gốc cây xiêu vẹo, có thể nói là quá mức sứt sẹo, Mặc Ngưng Sơ trầm ngâm suy đoán hồi lâu, rốt cuộc mới thấy rõ đó là cây, chỉ là..... quá mức trừu tượng, sợ rằng Picasso tái thế, sẽ trở thành bằng hữu tri âm với nàng
"Đây chỉ là trận tỷ thí đầu tiên!!" Trà Nghiền hốt hoảng đem bức tranh của mình vò thành một cục "Lần này, coi như ngươi thắng!!"
Thắng quá mức nhẹ nhàng, trong lòng Mặc Ngưng Sơ có chút thấp thỏm: "không..... là tiểu thư Trà Nghiền quá khen.....".
"Ta mới không cần ngươi nịnh hót!" Trà Nghiền không chút cảm kích, lại sờ vào trong túi tìm ra một vật khác, đưa tới trước mặt Mặc Ngưng Sơ: "Kế tiếp, chúng ta so tài với cái này!!"
Sẽ là cái gì? Mặc Ngưng Sơ cúi đầu xem xét, đó là một cây đàn cổ.
Xét thấy mới vừa thi thư họa, Mặc Ngưng Sơ cũng đoán được tài đánh đàn của Trà Nghiềm, nên lúc khảy đàn, để khó khăn giảm thấp xuống, nàng chọn một đoạn đơn giản nhất, nhưng tay cứ rơi chầm chậm, đoạn nhạc Thanh Dương uyển chuyển vang lên trên không gian rộng rãi, đêm khuya không người, ánh trăng như hoa, mỗi một âm thanh cũng lôi cuốn đến khung cảnh nở hoa, muôn hoa xinh đẹp. Đến lúc khảy đàn xong, Trà Nghiền đã sớm bị tiếng đàn làm si mê
Lấy lại tinh thần, nàng hiển nhiên nhớ tới thân phận của đối phương, hốt hoảng thu thập khuôn mặt sùng bái và hâm mộ của mình, tạo cho mình khuôn mặt động viên, hướng về phía Mặc Ngưng Sơ nói: "Ta, ta sẽ không thua ngươi!!"
Dứt lời cúi đầu cầm lấy đàn cổ, dùng hai tay phủ lên đàn ——
"Chi —— két....."
Dây đàn lập tức phát ra âm thanh não nùng, con chim đậu trước cửa bị âm thanh ấy làm cho hoảng sợ nên bay đi, nhưng Mặc Ngưng Sơ lại thấy cô nương quật cường này đã được xem là ổn nhất rồi, ngón tay nổ lực tạo ra âm thanh trên dây đàn, cố gắng điều khiển, thật là càng xem càng quen thuộc.
Trong lòng Mặc Ngưng Sơ không ngừng bấm ngón tay suy đoán, một lúc sau lập tức hiểu ra.
Nàng đã biết là ai, làm sao lại có người đàn một bài hát như thế? Lại có người nào thích vẽ tranh và đánh đàn?
Trà Nghiền, thì ra là vì hắn.....