Trước khi đến Hoa Điền Bắc, thuyền cập vào một cảng ven sông, bổ sung thêm lương thực và nước uống.
Thuyền lui tới cảng không hề thiếu. Nhưng thuyền hoa đẹp đẽ quý giá như của Lân Xuyên thì lại không nhiều lắm, hấp dẫn nhiều người chú ý.
Nhưng người lui tới Hà Sơn này đa số là thương nhân, rất ít người rãnh rỗi buôn chuyện. Đừng nói tới trên boong thuyền, hai hán tử hung mãnh một trái một phải nghiêm chỉnh tuần tra, bên hông lại giắt đao oai hùng, làm cho người ta sợ. Mà trên thuyền lại có không khí hắc ám khiến cho không ai dám đến gần. Nhưng có một người cố chấp đối với mọi chuyện đẹp đẽ lại vô cùng yêu thích
-- Vì thế Mặc Ngưng Sơ bị trói tại mép thuyền làm sủng vật phơi nắng kia, nhìn con thuyền từ từ đến gần thuyền mình. Lúc nhìn thấy một nam nhân đứng đầu thuyền kia, gương mặt tối sầm lại. Vào thời điểm đặc biệt này mà gặp phải cố nhân, làm cho tâm tình băn khoăn khó tả.
-- Công tử Tịch Cái người từng vì nàng phổ ra một khúc Vô Danh mà thề muốn cưới người phổ khúc nhạc đó làm vợ, nói cho cùng, hắn coi như là Lão sư của nàng nửa tháng. Đáng lẽ là phải tôn trọng hắn, nhưng ở thời điểm đặc biệt này, nàng không thể nho nhã lễ độ nói với hắn: Tiên sinh, ta đang bỏ trốn, người lên đường vui vẻ, sau này gặp lại.....
Mặc Ngưng Sơ rối rắm rụt rịch, bởi vì dây thừng quá ngắn, hoàn toàn không thể kiếm chổ ẩn nấp, đành phải vùi đầu vào đầu gối, tận lựng không để cho người ta thấy mình. Vừa mới cải trang xong, thì âm thanh trong trẻo kia đã vang lên.
"Tại hạ Sương Tịch, muốn lên thuyền gặp gỡ chủ thuyền, xin hỏi có thuận tiện không?"
Còn chưa nói xong, đã bị môn thần trên sàn tàu cắt ngang "Gia chủ ta không gặp khách, mời về."
Nhưng kẻ cố chấp chẳng dễ dàng buông tha, tiếng nói của hắn trong trẻo, hữu lễ nói "Thuyền này tinh xảo độc đáo, làm cho người khác thán phục, tại hạ cũng không có ác ý, chỉ là muốn gặp chủ thuyền nói vài câu. Hai vị, xin hồi báo dùm, nói là có Công tử Tịch muốn lên thuyền bái phỏng, chắc chắn không làm mất thời gian của chủ tử các ngài quá nhiều..."
Hắn đem cả danh hào của chính mình nói ra, công tử Tịch nổi tiếng tài nghệ khắp nước, các hoàng tộc đều tranh nhau mời hắn làm quý nhân, chỉ cần có chút biết về cầm kỳ thi họa, đều không có xa lạ với hắn.
Mà hắn, đối với mọi việc xinh đẹp đều có tính cố chấp điên cuồng theo đuổi. Giờ phút này thấy thuyền hoa tuyệt luân như vậy, trong lòng hắn khó nén được tình cảm mãnh liệt, thật không muốn bỏ qua.
Nhưng mà hai hán tử nào có để ý đến hắn, chỉ lạnh lùng lặp lại "Gia chủ của ta không tiếp khách, mời về."
Công tử Tịch bị ngộp, trong lòng phiền muộn, nhưng không muốn dễ dàng buông tha như vậy. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, thoàng nhìn thấy một nam tử nghỉ ngơi ở trên ban công thuyền, y phục hoa gấm, tỏa sáng như tiên, hình dáng thanh mảnh, dung nhan hoàn mỹ khiến cho người khác khó thở, hắn ngây người, gương mặt lại càng đẹp hơn, nói gì cũng không thể chấp nhận bỏ qua được "Vị công tử kia, xin cho ta họa một bức cho ngươi, có được không?"
Lân Xuyên vốn như đi vào cõi thần tiên, cuối cùng cũng nghe được động tĩnh, đôi mắt đen thẳm cau mày lại, nhìn nam nhân vội vàng muốn nhảy vào thuyền mình, giọng nói có chút bất mãn "..... Thường Tự..."
Thường Tự lập tức lau mồ hôi lạnh đi xuống lầu đuổi khách. Mà ngươi bị trói ở góc không ai chú ý tới, Mặc Ngưng Sơ cười đến đau bụng, theo nàng biết, Công tử Tịch rất khó mà từ bỏ, còn có yêu thích lớn nhất, đó là thấy người đẹp lập tức muốn vẽ tranh, nàng rất thích nhìn bộ dáng Lân Xuyên khó chịu, còn bị một nam nhân nhào vào. Tuy là thế lực đại ác của Lân Xuyên rất lớn, nhưng công tử Tịch cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt.
Từ lâu đã nghe nói hắn bị công chúa Mỗ quốc nhìn trúng, âm thầm phái người bảo vệ an toàn cho hắn. Lân Xuyên muốn tách khỏi hắn, chỉ sợ là không dễ dàng như vậy.