Tuy là không nhớ nổi, nhưng mà, chuyện mình không bị ăn làm cho Mặc Ngưng Sơ rất vui vẻ.
Kéo cánh tay Tiểu Mỹ, sau đó nghiêng đầu nghĩ cách: "Phải làm sao đề đối phó hắn?"
Đây là sông lớn, cho dù mình biết bơi, sợ là thể trọng của Tiểu Mỹ cũng không thể bơi được. Khẳng định là Lân Xuyên muốn dùng Tiểu Mỹ để uy hϊế͙p͙ mà. Đáng ghét, không biết xấu hổ.
Lúc nàng đang thầm oán, đột nhiên cửa mở ra.
Thường Tự bưng một mâm rau xanh và cháo trắng đến, gật đầu với Mặc Ngưng Sơ. "Buổi tối vất vả rồi. Đây là thức ăn mà gia phân phó mang đến." Mặc Ngưng Sơ bĩu môi, cảm thấy mình cũng đang đói bụng, muốn kêu Tiểu Mỹ bưng lại, không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt ngang ngược của Tiểu Mỹ, chính là đang nhìn chằm chằm Thường Tự. Mắt nàng sáng lên, khoa tay múa chân nói với Tiểu Mỹ: Tiểu Mỹ, ngươi cảm thấy người này sao?
Tiểu Mỹ đang dùng ánh mắt cảnh giác cao độ nhìn động tác của Thường Tự, khí thế đối địch đang ngun ngút lại bị Mặc Ngưng Sơ gọi lại. Có chút lăn tăn-- Người này sao? Ban đầu ngăn cản nàng đi vào phòng cứu người, bây giờ còn ngược đãi tiểu thư chỉ cho ăn cháo trắng -- Thật sự không được tốt lắm. Tiểu Mỹ lắc đầu khẳng định.
Mặc Ngưng Sơ lại khoa tay múa chân: Ngươi nói ngươi không biết?
Dừng một chút: Uhm, không biết cũng là chuyện rất bình thường.
Tiểu Mỹ bối rối, muốn lấy tay nói để vãn hồi lại cái đề tài sai lầm này. Mặc Ngưng Sơ híp mắt nhìn Thường Tự, hắn đang bày đồ ăn lên bàn, tuy là người luyện võ, nhưng cử chỉ lại tinh tế tao nhã, bộ dáng của nam nhân này thật là không tệ, thấy rõ bắp thịt căng cứng dưới lớp vải quần áo, lại thêm chính khí trên trán, rõ ràng không phải là một nam ham ăn biếng làm.
Tuy người chủ phúc hắc đáng ghét, nhưng xem ra hắn lại trung thành hết mực. Nhưng rơi vào tình yêu bị ngăn cấm chủ tớ, ngược luyến tình thâm như vậy vô cùng vất vả. Hiện giờ hai người đang chiến tranh lạnh, thừa cơ hội này có thể chen vào.
Thường Tự bày đồ ăn xong, lại cuối đầu xuống, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Mặc Ngưng Sơ tỏa sáng, cảm thấy da đầu run lên, tay chân lạnh ngắt, nhanh chóng lao ra khỏi phòng, chạy mất dép. Cửa gỗ Lê Hoa bị đóng ầm lại, loáng thoáng nghe được tiếng khóa cửa.
Lúc trong phòng trở về yên tĩnh, Mặc Ngưng Sơ quay đầu cười hì hì nói "..... Tiểu Mỹ à..."
Người... Người muốn làm gì? Tiểu Mỹ run rẩy rụt lùi về phía sau.
"Đi, quyến rũ người kia." Nàng chọc chọc vào tiểu tỳ nữ kiêm bảo tiêu bên cạnh - Tiểu Mỹ cô nương: "Tiến lên, nhào vào hắn, đè hắn, bám hắn, cua hắn. Sau đó để cho chủ của hắn vỗ ngực tức tối."
Tiểu Mỹ lắc mạnh đầu kinh hãi, muốn khua tay múa chân giải thích, lại bị Mặc Ngưng Sơ nghiêm mặt ngăn cản: Tiểu Mỹ, ta hiểu ngươi, ngươi thẹn thùng không nói nên lời, tiểu thư ta nhất định giúp ngươi. Tuy là nam nhân này yêu thích long dương chi hảo*, nhưng khi uốn nắn hắn lại, cũng là một cực phẩm. Tiểu thư không để ngươi chịu oan khuất đâu. (Long dương chi hảo: yêu thích đàn ông)
".........." Tiểu Mỹ lệ rơi đầy mặt