Từng câu nói của hắn đều khiến Cẩm Trúc không thể nói nên lời.
Cẩm Trúc khẽ run, gió lạnh thổi qua khiến toàn thân lão không thể kìm nỗi lạnh run.
Lời nói của Lân Xuyên rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo uy nghiêm trầm trọng. Cẩm Trúc đương nhiên hiểu rõ ý trong lời nói đó, mà hắn cũng biết hôm nay chạy không thoát, những nơi có thể trốn đều bị vị đại nhân này chỉ đích danh từng cái, trong giọng nói đó uy hϊế͙p͙ rất rõ ràng.
Đã không thể trốn được nữa.
Mười năm trước Cẩm Trúc Quân vốn là một du sĩ cực cao, nổi tiếng về việc buôn bán tin tức tình báo, người muốn xin lão hỗ trợ không ít, nhưng năm năm trước, lão đột nhiên rửa tay gác kiếm rồi biến mất, hầu như biết càng nhiều việc thì càng nguy hiểm, nghe đồn là lão chọc đến người không thể trêu chọc, bởi vậy phải quy ẩn giang hồ.
Mà nguyên do này, chỉ có mình lão biết rõ.
Cẩm Trúc thở dài một tiếng, lạy Lân Xuyên một cái "Thật sự tiểu nhân biết không nhiều, chuyện năm đó ta đã thề không nói cho người khác nghe, nếu vi phạm lời thề, sẽ gặp cảnh đầu lìa khỏi cổ, chết không có chổ chôn."
Ngẩng đầu, thoáng nhìn qua biểu tình "hiện tại có thể cho ngươi chết cực kỳ thảm" của Lân Xuyên, không khỏi nuốt nước miếng, rất nhanh bổ sung thêm "Nhưng tiểu nhân lại sợ chuyện quan trọng như vậy lại vì chính mình mà biến mất, nên lại lập lời thề ghi chép lại một phần..."
Dứt lời liền chạy vào trong nhà, mở khóa ba tầng mật đạo, mở ống khóa ra, hai tay bưng cái gì bên trong đó, rưng rưng chậm chạp chạy đến đưa trước mặt Lân Xuyên "Công, công tử mời xem qua..."
Thật sự bất lực a....
Đôi mắt Lân Xuyên bỡn cợt nheo lại, mở ra phong thư trắng, thong thả nhìn chữ viết trong đó.
Trầm mặc thật lâu, thậm chí Cẩm Trúc cũng không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình trên gương mặt tuấn mỹ kia, yên lặng quỷ dị làm cho người ta bất an không ngừng, gió thổi qua, khiến cho người ta sởn gai ốc.
Ngừng một chút, Lân Xuyên đột nhiên nở nụ cười, nói ra một câu không liên quan gì đến phong thư "Cẩm Trúc, nơi này của ngươi có nhiều bảo bối thú vị, ta muốn lấy một kiện đồ, có được không?"
Cẩm Trúc sửng sốt, nhìn qua ngón tay thon dài kia, miệng giật giật "Công, công tử xin cứ tự nhiên..."
Gương mặt nửa bên giật giật, nửa bên xấu hổ, cái thứ đó ở Lê Sơn này cực kỳ phổ biến... Hắn muốn làm cái gì? Bộ dáng của mình thật có hình tượng như vậy sao? Công tử đang vui đùa với hắn sao? Vì sao truyện cười này lại khiến cho người ta kinh hồn táng đảm vậy chứ?
________________________
Bóng đêm chậm rãi hạ xuống, khi Lân Xuyên làm xong tất cả mọi chuyện, Tiểu cô nương hồng nhạt kia đã ngủ thϊế͙p͙ đi, dựa vào tảng đá lớn, lông mi rủ xuống, bị gió thổi lung lay.
Hắn cúi người, ôm nàng vào trong lòng, Cẩm Trúc nhắm mắt đi theo sau hai người, muốn nói lại thôi.
"Còn muốn nói gì?"
"Công tử, người xem thư, chẳng lẽ không có gì nghi vấn sao?"
"Tại sao phải có?"
Cẩm Trúc có chút xấu hổ sờ sờ đầu, nghĩ nghĩ, cuối cùng lại nói "Đó là.... Công tử thông minh như vậy, thấy việc nhỏ này đã liền hiểu được. Nhưng ta còn muốn nói với ngài một chuyện.... Vị cô nương này, sau này nhất định sẽ tuyệt sắc khuynh thành, hồng nhan họa thủy, xin công tử suy nghĩ kỹ."
Lân Xuyên thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, không nói gì cả, xoay ngươi vượt qua cầu gỗ đi về phía trước.
Môi hắn mỉm cười bí ẩn trong sương mù, Cẩm Trúc không thấy rõ, cũng nhìn không hiểu. Thân lão bây giờ còn khó bảo toàn, hơi đâu mà đi nghiên cứu vị đại gia này muốn cái gì. Tốt nhất nên trở lại dọn dẹp một chút, đi đến trấn nhỏ xa xôi ở Nam Cương, vĩnh viễn không trở lại.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, Cẩm Trúc trấn an hoa cỏ của mình, muốn thừa lúc đem trốn đi, đột nhiên trước mắt hạ xuống một đôi giày đen, lão ngẩng đầu cảnh giác, thấy một gương mặt hiện ra, phút chốc giật mình, lập tức cười cầu huề nói "Chủ nhân, sao người lại đến đây... Đều đã tiến hành theo ngươi phân phó... Ta không có..." Lời còn chưa nói hết đã thấy một tia sáng lạnh bỗng nhiên vạch xuống.
Thần hình thấp bé kia vô thanh vô thức rơi vào trong bụi cỏ.
Tiếng chim kêu lên bi thương, loài hoa đang nở rất xinh đẹp nhưng lại im lặng cô tịch.
Bầu trời dường như rơi xuống một vì sao, Mặc Ngưng Sơ tỉnh lại trong lòng Lân Xuyên, đôi mắt buồn ngủ nhìn thế giới trong sương, có chút tỉnh táo “Dã Sâm Sơn đại thúc đâu?"
"Ở trong lòng ngươi."
Mặc Ngưng Sơ sững sờ xem xét trong áo, một củ sâm núi to lớn lại sáng bóng đang cắm ở đai lưng nàng, còn vừa mới được nhổ ra, rễ còn mang theo một chút bùn đất... Vì thế, nàng khó hiểu.
Đại gia làm ơn, hơn nửa đêm rồi, người cũng không cần phải nói chuyện cười nhạt nhẽo như thế...
Đường dài mênh mang, Mặc Ngưng Sơ tự biết mình trốn không thoát, cũng chẳng muốn vùng vẫy, ở trong lòng Lân Xuyên tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.
Trong mơ lại thấy một khung cảnh, hoa đào tao nhã, lạc anh rực rỡ, mà ở phía cuối là một nam tử đứng dưới ánh trăng, cao lớn vững chắc, hắn đứng đưa lưng về phía nàng, yên lặng cao quý.
Nàng nhìn rất lâu, cũng không nhìn rõ gương mặt của hắn. Nhưng hắn lại như một hạt giống trong vận mệnh trùng sinh lúc ban đầu của nàng, luôn luôn xóa không mất, quên không được...