Mặc Ngưng Sơ vừa quay đầu, thấy một nam tử ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn nàng, đưa qua bàn tay trắng nõn lại thon dài, một đôi mắt phượng hẹp dài, khuôn mặt tuấn tú như hoa lê, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười lập tức như gió nhẹ chạm vào mặt… Vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì!
"Tiểu cô nương, nàng là bằng hữu của vị điện hạ nào? Cũng không biết là chư hầu Quận chúa nhà nào?" Thanh âm của hắn ôn hòa, ánh mắt không dời Mặc Ngưng Sơ, liếc mắt thấy trên bàn nàng đã hết đồ ăn, nụ cười không khỏi càng sâu hơn, vẫy tay gọi người sau lưng, nói: "Đi chuẩn bị một phần thức ăn nhỏ nữa."
Mặc Ngưng Sơ lúng túng rút trừu khóe miệng: "Không cần… Ta… "
Nhưng khi người hầu mà hắn phân phó đứng dậy đi qua người nàng, nàng liền giật mình.
Người hầu mặc áo trắng vải thô, tướng mạo bình thường, lúc hắn đi lại, gió thổi ống tay áo hắn lên, trong một khắc kia, Mặc Ngưng Sơ dường như ngửi được mùi hương hoa đào quen thuộc như có như không, nhưng cũng liền biến mất trong tích tắc.
Nàng hơi ngạc nhiên, lập tức ngẩng đầu nhìn bóng lưng đi xa của người nọ, như muốn nhìn được gì đấy.
"Cửu ca, đây chính là Ngưng phi nương nương của bệ hạ, ngài đến gần như vậy, sẽ bị bệ hạ ghen ghét đấy." Đột nhiên, cách đó không xa cũng vang lên một tiếng cười hài hước, kéo lại suy nghĩ của Mặc Ngưng Sơ, mà chủ nhân của tiếng nói vừa rồi là Thập nhị vương gia của Xuyên Hạ hoàng triều, Nạp Lan Luật.
Mặc Ngưng Sơ biết hắn, lúc điều tra việc chôn kiếm ở Dã thành, Tri huyện Cửu phẩm ở Diêm thành - người cuối cùng mà vu sư gặp vốn là người Mặc gia nhưng đã tách ra từ lâu, nhưng vị Tri huyện kia qua lại nhiều nhất cũng không phải Mặc gia, mà là vị Thập nhị vương gia này, bởi vì thiên kim nhà Tri huyện gả cho hắn làm thϊế͙p͙, chỉ là sau khi xảy ra sự kiện Diêm thành, Tri huyện tự vẫn chết, mà vị thiên kim Tri huyện này không hiểu sao bỗng nổi điên trong vương phủ, không lâu sau thì chết.
Vậy thì Cửu ca trong miệng Nạp Lan Luật chính là Cửu vương gia của Xuyên Hạ hoàng triều, Nạp Lan Ngôn.
Người này bí hiểm, nàng từng một lần muốn âm thầm điều tra hắn, nhưng một tháng nay, nàng ngay cả tướng mạo hắn cũng chưa gặp qua.
Mà lúc nãy suýt nữa thì bị hắn đùa cợt, thân phận mình đặc biệt như thế, hắn làm sao có thể không biết.
Nạp Lan Ngôn lại hết sức tự nhiên, hơi nghiêng đầu cười tao nhã lễ độ, "Thì ra là Ngưng phi nương nương, trách không được dung mạo tuyệt sắc như thế, bệ hạ thật có mắt nhìn, ngay cả thần đệ gặp cũng thấy tim đập nhanh, nhưng đáng tiếc a đáng tiếc, nếu có cơ hội, có thể đưa lên sính lễ, đi quý phủ cầu hôn."
Thật là khẩu phật tâm xà.
Mặc Ngưng Sơ thầm mắng trong lòng, vừa ngồi xuống, trên bàn đã đặt một đĩa điểm tâm tinh xảo, chính là hoa quế cao lâu ngày không gặp, còn có nước mật đào đựng trong bình thạch anh, óng ánh trong suốt, bên trong còn có trái đào được cắt thành miếng nhỏ - đây là đồ uống nàng thích nhất từ trước đến nay.
Nàng giật mình, quay đầu lại nhìn hắn.
Vẫn là người hầu cũ lúc nãy, hắn yên lặng đem điểm tâm bỏ vào trong đĩa nhỏ của nàng, lại rót nước mật đào rót vào chén ngọc của nàng, dùng động tác vô cùng quen thuộc, lấy ra một miếng đào nhỏ bỏ vào trong chén ngọc.
Cuối cùng, hắn cũng không liếc nhìn nàng một cái, sau khi làm xong tất cả, hắn yên lặng gật đầu rút tay về, lui trở về sau lưng Cửu vương gia, ngồi yên tĩnh.
.........................
.........
Thời gian đó, nàng còn nhỏ, kiễng chân cũng chỉ đến dưới vai hắn.
Mùa xuân qua, cả vườn hoa đào biến thành rừng đào, cây nào cây nấy trĩu nặng quả.
Trong rừng đào, quả đào vừa lớn vừa ngọt, nàng liền thường xuyên nghĩ muốn hái xuống mang cho hắn, nhưng cây đào quá cao, thân thể nhỏ gầy của nàng căn bản không với tới, vì vậy tìm một sợi dây đến, buộc thành một vòng, buộc một nút vào cành cây, muốn mượn lực leo lên, kết quả cành cây bị gãy, cả người nàng ngã từ trên cây xuống, bị thương khắp người.
Lúc hắn chạy đến, nàng đang ngồi một mình khóc lớn dưới gốc đào, vừa mắng quả đào thật đáng ghét, vừa muốn tìm cách khác để leo lên, kết quả bị hắn mắng cho một trận, bắt nàng không được như thế nữa, nếu không hắn sẽ không gặp lại nàng nữa.
Nàng càng thêm uất ức, kêu to chỉ muốn làm nước mật đào cho hắn, mắng hắn lòng lang dạ sói, không biết tốt xấu.
Hắn yên lặng để nàng mắng, không nói lời nào đưa nàng ra rừng đào.
Nàng vì thế khóc cả buổi tối.
Nhưng đến ngày thứ hai, hắn kêu người mang đến một bình nước mật đào, một đĩa hoa quế cao.
Nàng không để ý đau đớn khắp người, khập khễnh chạy vào rừng đào, khi đó hắn đứng dưới tán cây, dùng ống tao áo ôm những trái đào to.
Nàng cười hắn trông như người trồng cây, thế nhưng hắn lại than thở, dẫn nàng đến ngồi trên băng đá.
"Sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, muội muốn ăn cái gì, ta đều có thể cho muội."
Hắn định xem qua vết thương cho nàng, nhưng lại nghĩ đến nam nữ có khác, liền tay áo nàng cũng không dám chạm, chỉ lấy một đống thuốc chữa thương cho nàng, dặn dò nàng về nhà sớm, kêu Tiểu Mỹ bôi thuốc cho nàng.
Nàng muốn trêu chọc hắn, liền cố ý làm bộ như tức giận, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay tuyết trắng đưa đến trước mặt hắn, mắng to: “Huynh xem, là huynh hại ta bị thương, huynh còn không bôi thuốc cho ta!”
Lỗ tai hắn bỗng đỏ ửng, xoay tầm mắt không nhìn nàng.
Nàng nhất quyết không tha, cuối cùng hắn chỉ chạm vào ngón tay của nàng, cổ liền nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi, mà hắn vẫn cứng ngắc như thế, lúc bôi thuốc, lại hơi run rẩy: "Vậy được rồi, chỉ bôi cánh tay… "
"Nhưng chân cũng bị thương!"
Hắn đành phải cắn chặt môi hơn, dùng bàn tay nóng rực, cách một tầng vải vóc quần áo xoa bóp mắt cá chân cho nàng.
Động tác của hắn vô cùng êm ái, nàng lập tức nhếch môi cười hắc hắc, nụ cười vô cùng rực rỡ, khiến ánh mắt hắn choáng váng.
"Tiểu Ngưng Sơ, muội lớn lên nhất định sẽ rất đẹp." Khi trời chiều đến, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ngón tay nóng bỏng cơ hồ muốn thiêu đốt nàng: "Nếu có thể, ta thật sự muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy."
.....................
Mặc Ngưng Sơ nhìn chén nước mật đào mà run sợ một lúc, cho đến khi nhìn thấy tờ giấy nho nhỏ ở dưới đấy đĩa mới chợt tỉnh, lấy lại tinh thần. Nàng nheo mắt, nhìn về phía Cửu vương gia, nhưng không thấy bóng dáng người kia đâu, hắn có lẽ đã rời đi, người hầu sau lưng Cửu vương gia đã biến thành một tiểu cung nữ xinh đẹp.
Cửu vương gia nghĩ nàng đang nhìn hắn, liền cười một tiếng, nụ cười khiến cho da đầu Mặc Ngưng Sơ tê dại, quay đầu không nhìn hắn nữa.
Hoàng tộc chào hỏi, nói chuyện cách một lớp tầng lụa mỏng, Thập nhị vương gia chỉ nói đôi câu, cũng mím môi ngồi ở chỗ mình trêu chọc cô gái bên cạnh, cười khẽ nhìn vũ cơ trên sàn nhảy.
Mà trên đài cao, bệ hạ tôn quý rũ mắt xuống, cũng không nhìn về phía nàng, chỉ chậm rì rì hưởng thụ thức ăn nhóm cung phi đưa lên, thần thái lười biếng, như một con sư tử đang nằm an nhàn.
Cúi đầu xuống. Mặc Ngưng Sơ hít sâu một hơi, trong bóng tối nhẹ nhàng mở tờ giấy ra, khi ánh mắt chạm đến chữ viết, lại làm cho nàng sửng sốt một trận.
"Đừng làm chuyện nguy hiểm, nếu như muội chỉ là muốn Mặc gia không có chuyện gì, ta có thể giúp muội… Hôm nay muội rất đẹp, ta rất thích."
Trí nhớ tràn về như nước thủy triều, Mặc Ngưng Sơ siết chặt tờ giấy, cẩn thận xé nát trong tay áo, cho đến khi nát vụn như lông tơ, mới ngưng động tác của mình, môi cắn chặt đến tái nhợt, trong lòng thở dài, khi nàng đã buông tay, tâm lặng như nước, hoàn toàn đi ra thế giới của hắn, thế nhưng hắn lại quyết định muốn nàng quay trở về ngay khi nàng vừa muốn chấm dứt mối tình đơn phương hèn mọn này… Sao phải vậy chứ?
Đột nhiên, âm nhạc ngừng.
Lại biến đổi thành một đoạn nhạc du dương, chỉ thấy mười thiếu nữ dáng như cành liễu đang cầm nhạc khí bằng ti trúc nối đuôi nhau lên đài, xen lẫn với nhạc công vừa rồi, phối hợp nhịp nhàng, tiếng cầm vừa vang lên, lập tức giống như sóng nhỏ nổi lên khắp trời, ánh nước dập dờn, mà một khắc sau, mấy thiếu nữ che khăn lụa chậm rãi bay lên sàn nhảy, váy dài màu xanh lục, ở cuối cùng xuất hiện một bông sen lớn màu đỏ như ngọn lửa, cùng nhau tỏa ra, bên trong cánh hoa sen nở rộ này xuất hiện một nữ tử trong sáng thuần khiết, nhẹ nhàng nhảy múa, mềm mại uyển chuyển tựa như gợn sóng lưu động, trong phút chốc liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tiếng giật mình than thở tràn ngập khắp nơi.
Mà nữ tử đứng ở đầu kia càng thêm sáng rọi một khoảng, y phục gọn gàng, xinh đẹp động lòng người, mặc dù khăn lụa đã che đi một phần gương mặt, nhưng vẫn mơ hồ có thể thấy được dung nhan thanh tú của nàng, lộ ra sóng mắt lưu chuyển, đoạt hồn phách của mọi người.
Nàng khẽ cong chiếc eo xinh đẹp, đứng ở giữa đóa sen, từ từ dâng lên, dưới ánh mặt trời vàng óng, bảo thạch dưới tay áo nàng phản xạ ra những tia sáng óng ánh, giống gợn sóng lăn tăn, nhất cử nhất động, níu thật chặt lấy lòng của người ta, vô cùng hoàn mỹ.
Một khúc du dương, người nhìn mà hoa cả mắt, cho đến khi vũ khúc này chấm dứt, tất cả mọi người vẫn đắm chìm trong bầu không khí chưa thỏa mãn này, còn nữ tử kia chậm rãi quỳ lạy ở trên đài cao, tháo xuống khăn lụa, một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo vô cùng động lòng người, nhẹ nhàng dập đầu một cái, lộ ra dáng vẻ yêu mị: "Kỹ thuật múa của nô tỳ kém cỏi, dùng điệu múa này kính dâng bệ hạ cùng thái hậu nương nương, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Dưới đài lập tức vang lên tiếng than thở không dứt, Mặc Ngưng Sơ cũng nhìn đến mất hồn, nhưng không chú ý đến người đang ngồi trên đài cao kia vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nàng, trong môi lặng lẽ tràn ra mấy tiếng nhỏ: Tiểu Đào tử ngu ngốc, lại còn xem nghiêm túc như vậy.
"Hoàng nhi, Bách Hoa yến hôm nay, ai gia sớm đã nghe nói Quý Phi nương nương tỉ mỉ chuẩn bị một khúc U Liên phú*, vừa xem chỉ thấy như điệu múa của các vị thần, quá đẹp, khó được nàng có cái tâm này, lại đứng đầu cung phi, hiền lương thư tuệ, về lý nên ngợi khen." Ngón tay Thái hậu nương nương khẽ vuốt đầu phượng hoàng trên ghế phượng của bà, nụ cười động lòng người.
(U Liên: hoa sen tĩnh mịch, phú: thể thơ phú hoặc điệu múa)
"À…?"
Nạp Lan Lân vẫn lạnh nhạt rốt cuộc mở miệng nói: “Nếu vậy mẫu hậu nghĩ nên thưởng cho nàng cái gì?"
Thái hậu mím môi cười một tiếng: "Hoàng nhi cũng đã đến độ tuổi như thế, còn chưa có con cháu nối dõi, lòng ai gia như lửa đốt, cũng thẹn với dặn dò của tiên hoàng… Nay ai gia nghĩ, Hoàng tử đầu tiên này cũng nên do Hoàng hậu sinh mới đúng, hoàng nhi lại vừa lúc thiếu một vị Hoàng hậu, nếu không, hôm nay hoàng nhi liền chọn ra Hoàng hậu luôn được không?"
Lời vừa nói ra lập tức dẫn đến một trận hít sâu.
_________________