Mặc Ngưng Sơ còn chưa mở miệng, cung nữ kia đã bước tới, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt hoài nghi "Ngươi là người cung nào?"
Khóe miệng Mặc Ngưng Sơ kéo lên, tướng mạo đã trở thành vô cùng đáng thương, khom người hành lễ nói "Tiểu nhân là tiểu cung nữ ở Ngự Thiện Phòng, tiểu chủ ở Ngưng Lộ Cung đã đói bụng, nên tiểu nhân phải mang ít điểm tâm từ Ngự Thiện Phòng đến, ngài biết đó, hôm nay đang có đại yến, những thức ăn này cũng là do hội yến chuẩn bị, phải len lén lấy ra, tiểu nhân vì chuyện này thiếu chút đã mất cái mạng nhỏ, tiểu nhân mạng khổ, xin tỷ tỷ tha cho tiểu nhân, vừa rồi tiểu nhân đi gấp, nhất thời quên mất quy củ này, tiểu nhân thật đáng chết."
"Ngưng Lộ Cung?" Cung nữ kia hϊế͙p͙ mắt, sau đó nghe nàng tủi thân lên án Ngưng Lộ Cung, sắc mặt cũng ôn hòa dị thường.
Ngưng Lộ Cung xưa nay chính là kẻ thù của Nhu Tuyết Điện, không, chính là kẻ địch của tất cả cung phi, bây giờ nghe ngay cả tiểu cung nữ của Ngự Thiện Phòng cũng bất mãn, thì mỉm cười, thái độ cũng khá hơn nhiều "Ngươi cũng là kẻ hiểu chuyện, sau này đừng gấp như vậy, muốn gấp cũng phải mở mắt chó của ngươi xem đến cùng là đi qua tòa điện nào, nếu không cẩn thận mất mạng, cũng do tự mình chuốc lấy."
Mặc Ngưng Sơ lại liên tục gật đầu.
Đang định mượn cớ rời khỏi, thì cửa của Nhu Tuyết Điện lại mở ra, kẻ ló đầu ra chính là cung nữ thân cận bên cạnh Phong Nhu Tuyết, nàng híp mắt, nhìn thấy phía ngoài "Cuối cùng là chuyện gì mà ồn ào như vậy? Quấy rối nương nương không thể chuyên tâm luyện múa?"
Người cung nữ bên cạnh lập tức chỉ vào Mặc Ngưng Sơ nói "Ta chưa kịp hái hoa cho nương nương, đã thấy tiểu cung nữ này chạy vội vàng từ Ngự Thiện Phòng đến đây, vô cùng vô lễ, ta liền cản nàng ta lại, bây giờ đã không có chuyện gì rồi." Dừng lại một chút, đôi mắt lại trừng Mặc Ngưng Sơ "Ngươi đã quấy rầy Quý Phi nương nương, còn không tạ tội?"
Mặc Ngưng Sơ vội vàng cúi đầu khom lưng, giơ cái khay điểm tâm lúc ẩn lúc hiện.
Cung nữ ở phía trong cũng nheo mắt, nhìn nàng "Sáng sớm ngươi đã bưng điểm tâm, là muốn đi đâu?"
Cũng là người bên cạnh lên tiếng trước "Tiện nhân này mang đồ cho tiểu chủ Ngưng Lộ Cung, còn nghe nói là lấy trộm từ điểm tâm chuẩn bị cho yến hội."
Cảm giác có tầm mắt lạnh lẽo bắn về phía mình, Mặc Ngưng Sơ ủ rũ, vội vàng nói thêm một câu "Tiểu chủ tại Ngưng Lộ Cung không nói đạo lý, tiểu nhân cũng không có cách nào, tiểu nhân thống hận nhất là người điêu ngoa như vậy, tôn kính nhất là người hiền lương thục đức như Quý phi nương nương."
Thu Nguyệt núp trong bóng tối, mặt đầy vạch đen, bây giờ công phu Tiểu chủ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ càng ngày càng lợi hại, cho dù nơi đây là thâm cung ngư long hỗn tạp, nàng cũng có thể sống vô cùng tốt.
Chẳng qua là nếu để bệ hạ nhìn thấy được bộ dáng như vậy, chắc là mình phải chết hơn một lần.
Đệ nhất cao thủ ảnh vệ phải đi theo một chủ tử như vậy, cũng không biết là nên vui vẻ hay lo lắng.
Người Nhu Tuyết Điện nheo mắt nhìn nàng một hồi, đi vào nói thầm hai câu, cửa lại bỗng mở ra, tỳ nữ kia lạnh lùng vẫy tay với Mặc Ngưng Sơ "Nương nương muốn gặp ngươi, đó là phúc phận của ngươi, mau vào thôi."
"Nhưng tiểu nhân còn phải đem cái này đưa cho..."
Mặc Ngưng Sơ lại muốn lấy cớ, không ngờ tỳ nữ bên cạnh đẩy nàng một cái thẳng vào hướng cửa "Mè nheo cái gì, cận thận nương nương loạn côn đánh chết ngươi."
Cho nên Mặc Ngưng Sơ cúi đầu lệ rơi đầy mặt bước vào, nàng không muốn lãng phí thì giờ, nàng còn chưa trang điểm, nếu đến trễ đại yến ngắm hoa, Đại ác ma sẽ nổi giận, cho dù dùng sắc đẹp giải quyết, đoán chừng ba ngày cũng không xuống giường được. Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy kinh khủng lắm rồi, nàng cúi đầu, đi nhanh như chớp, chỉ mong các nàng có thể nhanh chóng thả nàng ra.
Chủ nào gió nấy. Vừa vào cửa, cơn gió mang mùi hương bay tới, lần trước là tới cứu người đánh người, cũng không nhìn kỹ cảnh trí ở đây, hôm nay có thể nhìn kỹ một chút, Nhu Tuyết Điện hoa mỹ sang trọng như vậy, cũng kiêu ngạo như chủ nhân của nó.
Mà trong điện, mấy nữ tử trẻ đang mặc áo gấm đủ màu, búi tóc buông xõa xinh đẹp, hình như đang cố gắng luyện tập lần cuối, mà Phong Nhu Tuyết đứng đầu tiên, ống tay áo uốn lượn đắc tiền hơn nhưng cô gái khác rất nhiều, hoa Mẫu Đơn nở rộ dưới góc áo của nàng, những tơ lụa đủ màu quấn vào nhau thành đám mây, đẹp không sao tả xiết.
Mà xung quanh còn có mấy người ôm đàn tỳ bà và sáo trúc, diễn tấu ca khúc mà nàng đã phổ cho công tử Tịch - U Liên Phú chi khúc.
Thấy nàng đi vào, tất cả đều ngưng lại, nhìn thẳng nàng.
Mặt Phong Nhu Tuyết lạnh nhạt, mama bên cạnh dâng lên trà nóng, nàng ngồi vào tháp quý phi, cao cao tại thượng nhìn Mặc Ngưng Sơ "Ngươi tên là gì?"
Mặc Ngưng Sơ lập tức làm lễ "Hồi nương nương, nô tỳ tên là Tiểu Đào Tử."
"Tiểu Đào Tử, những điểm tâm này, ngươi phải đưa đến Ngưng Lộ cung, cho tiểu chủ Ngưng Sơ sao?"
"Dạ!"
Phong Nhu Tuyết nheo mắt nhìn nhưng điểm tâm mỹ vị kia, đột nhiên cười, sau đó nhẹ nhàng dặn dò mama bên cạnh mấy câu, mama kia đi vào phòng, sau đó trở ra, cầm theo một bình sứ, đến gần chổ Mặc Ngưng Sơ, sau đó nhanh chóng đổ một lớp bột trong bình sứ ra.
Phấn cũng trong suốt, giống như phấn mài thạch tín, rắc vào điểm tâm, giống như một lớp áo đường, không nhìn ra sơ hở chút nào.
Mặc Ngưng Sơ sững sờ trong phút chốc, nhưng nhìn thấy hai mắt lạnh như băng của Phong Nhu Tuyết, vội vàng cúi đầu nói "Tiểu, tiểu nhân không nhìn thấy gì cả."
"Sao ta phải tin tưởng ngươi?" Ngón tay Phong Nhu Tuyết quấn lấy lọn tóc đen, khóe môi mấp máy, dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
Mặc Ngưng Sơ vội vàng nói "Lòng của tiểu nhân, có nhật nguyệt chứng giám, tiểu nhân sùng bái nương nương vô cùng, sao tiểu nhân có thể dám lừa gạt nương nương?"
Phong Nhu Tuyết từ từ nhìn nành, rồi sau đó nhẹ nhàng liếc người bên cạnh, lập tức có rất nhiều tỳ nữa đi lên, chế trụ miệng mũi của Mặc Ngưng Sơ, Thu Nguyệt ở chỗ tối bỗng híp mắt lại, lại bị Mặc Ngưng Sơ khoa chân múa tay ngăn lại, tiếp theo, một viên thuốc đã bị nhét vào miệng của nàng, cung nữ thô lỗ trút nước vào, cho đến khi nàng nuốt viên thuốc xuống thì thôi.
"Tiểu Đào Tử... Thuốc này gọi là Tiêu Dao Tán, sau 6 canh giờ mớt phát huy tác dụng, nếu ngươi hoàn thành tốt, Bổn cung sẽ ban cho ngươi thuốc giải, nếu làm không tốt..." Phong Nhu Tuyết mím môi nhìn nàng "Hậu quả tự mình sẽ biết."
_________________