“Chuyện như thế này ta cùng cha nương đã sớm ngờ tới, cho nên mới không hoảng sợ. Trong nhà cho tới giờ không ai cho rằng Mộ Dun Kinh Diễm có thể bình thản như vậy cưới vợ thành thân, nếu không phải giấu diếm khắp nơi thì ngày hôm nay tới thưởng thân chỉ sợ không phải hai người, mà là hai mươi một trăm cũng nên…” Mộ Dung Tả Ý cười đến vân đạm phong thanh.
“Vậy mọi người còn muốn cử hành cái hôn lễ này làm gì?” Tư Diệc Hành chẳng hiểu gì cả.
“Vốn chỉ là chút hình thức thôi, vậy nên chưa từng chuẩn bị quá kĩ… Có điều lúc ta mang ngươi về, lại thành rất nghiêm túc chuẩn bị.” Mộ Dung Tả Ý nở nụ cười rất có thâm ý, kéo tay Tư Diệc Hành đang cảm thấy bối rối đi ra ngoài.
Mộ Dung Lãng mỉm cười đứng lên, hay tay áp lại, ý bảo mọi người yên lặng, sau đó cao giọng nói “Chư vị, hôm nay xảy ra việc ngoài ý muốn, xem ra hôn sự của Kinh Diễm hôm nay không thể thành. Có điều, nếu tất cả mọi người đã tới, không thể để mọi người về không. Thỉnh chư vị ngồi vào vị trí, tiếp tục dự lễ.”
Dự lễ, còn dự lễ của ai nữa?
Mọi người cực kỳ buồn bực, cũng không hỏi gì, chỉ ngồi vào chỗ của mình chờ xem tiếp.
Lúc này, Mộ Dung Tả Ý kéo tay Tư Diệc Hành đi vào sảnh. Mộ Dung Lãng gật đầu với Mộ Dung Tả Ý, sau đó nhìn bốn phía xung quanh, lớn tiếng tuyên bố “Hiện tại, thỉnh chư vị tham gia hôn lễ của tiểu nhi Tả Ý cùng Tư Diệc Hành.”
Hôn lễ của hắn và Mộ Dung Tả Ý? Thật hả?
Tư Diệc Hành không tin nổi vào tai mình. Thế nhưng, rõ ràng là thật, hắn nghe tiếng Mộ Dũng Lãng vang trong không gian rõ mồn một “Tư Diệc Hành đã giải tán Xích vân cung, ân oán giang hồ trước đây từ nay kết thúc. Hôm nay hắn đã vào Mộ Dung gia, từ nay về sau chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều là việc của Mộ Dung gia. Chư vị có gì bất mãn, xin hãy để sau, hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu nhi, nếu ai có ý định sinh sự, chớ trách Mộ Dung Lãng vô lễ.”
Trong đại sảnh lặng im như tờ, tất cả mọi người đều há hốc mồm, không biết phải phản ứng thế nào. Mộ Dung thế gia lại ngang nhiên nghênh thú một nam nhân nhập môn đã không nói thì thôi, hơn nữa nam nhân này lại là Tư Diệc Hành.
Thế nhưng Mộ Dung Lãng đã nói đến mức như thế, bọn họ lại đang ở Mộ Dung sơn trang, có muốn sinh sự thật cũng không dám.
Tư Diệc Hành hoàn toàn choáng váng để mặc cho người ta điều khiển, bái thiên địa, phụng trà… Rốt cục hoàn thành tất cả lễ tiết rườm ra, cuối cùng, hắn và Mộ Dung Tả ý bị đưa vào động phòng.
Vào động phòng, thần chí khôn ngoan của Tư Diệc Hành hồi phục được kha khá, túm lấy Mộ Dung Tả Ý cấp bách hỏi “Ngươi rốt cuộc đang làm trò gì?”
“Ngươi kỳ thực không cần cưới ta, như vậy sẽ gây cho ngươi rất nhiều phiền phức, hơn nữa, sẽ làm cho Mộ Dung gia bị người ta chế nhạo… Ta chỉ muốn ngươi yêu ta là được rồi, danh phận gì ta không hề quan tâm.” Tư Diệc Hành nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Không vui sao?” Mộ Dung Tả ý xoa xoa gương mặt hắn, ôn nhu hỏi.
Vui chứ, sao lại không vui, thứ Mộ Dung Tả Ý cho hắn, chính là mơ ước tha thiết nhất của hắn. Cùng Mộ Dung Tả Ý được trời đất chứng giám, kết tóc se duyên, từ nay suốt đời bầu bạn… Thế nhưng, hắn biết đây là chuyện thế tục không cho phép, mà Mộ Dung thế gia tham gia vào võ lâm, sao có thể làm ra loại sự tình bị người ta nhục mạ chế nhạo này? Vậy nên, hắn chưa bao giờ cho là giấc mơ này sẽ thành hiện thực, cũng bởi vậy đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Thế nhưng ngày hôm nay, Mộ Dung Tả Ý đột nhiên cho hắn kinh hỉ như vậy, Tư Diệc Hành hầu như cho rằng mình đang ở trong mộng.
Mộ Dung Tả Ý nở nụ cười, ôm lấy Tư Diệc Hành, vô số cái hôn khẽ rơi lên hai gò má.
“Ta đã đồng ý với Tùng Kinh và Di Hòa sẽ bảo vệ ngươi… Ngươi vì ta giải tán Xích vân cung, ta không có thứ gì có thể đền bù lại cho ngươi, đành phải đem Mộ Dung thế gia cho ngươi… Ngươi yên tâm, đừng thấy dáng vẻ đám người giang hồ hình như cực kỳ kích động, bọn họ tự biết phân rõ nặng nhẹ. Xích vân cũng đã không còn là mối uy hiếp, ngươi lại cùng ta, bọn họ tự dưng đi tìm phiền toái làm gì? Dù là có muốn tìm phiền toái, cũng không sao, ngươi cùng ta, còn có thể sợ phiền phức gì?”
(anh làm như anh giỏi lắm ý ‘________’- võ công kém thấy mồ!)
Mộ Dung Tả Ý an ủi Tư Diệc Hành, hắn biết Tư Diệc Hành kỳ thực vẫn còn mơ hồ bất an. Trước sau Tư Diệc Hành vẫn lo lắng sẽ mất hắn, vẫn đối với phần ái tình này có âu lo. Hắn không muốn người này có một chút lo lắng không vui nào, cho nên mới cố ý tặng một thứ có thể bảo chứng khiến Tư Diệc Hành an tâm.
Tư Diệc Hành cảm động ngước nhìn Mộ Dung Tả Ý, đột nhiên tiến sát tới, hôn lên môi Mộ Dung Tả Ý.
“Thế còn Kinh Diễm thì sao, ngươi mặc kệ hắn? Hai người kia có khi nào sẽ làm hắn bị thương không?”
Bởi vì có liên quan đến Mộ Dung Tả Ý, Tư Diệc Hành tự nhiên cũng lo lắng cho Mộ Dung Kinh Diễm. Hơn nữa giờ hắn đã là người nhà của Mộ Dung Kinh Diễm rồi a, quan tâm là đương nhiên.
‘Ngươi nhà’. Nghĩ tới từ này, Tư Diệc Hành không nhịn được tràn đầy ôn nhu cùng thư thái. Chuyện cùng Mộ Dung Tả Ý thành thân quả thực gây cho hắn một cảm giác được hòa nhập cùng an toàn, hoàn toàn tiêu trừ sự ngăn cách với nơi bị coi như xa lạ này, hắn đương nhiên coi mình là một thành viên của Mộ Dung gia.
“Không cần lo lắng. Trên thế giới này, chỉ có người khác bị Kinh Diễm phụ bạc, không có chuyện hắn bị người khác khi dễ… Người có thể hại Kinh Diễm còn chưa sinh ra cũng nên. Ngươi nha, chỉ cần lo lắng cho ta là đủ rồi.” Tay Mộ Dung Tả Ý bắt đầu không có quy củ, trượt vào trong y phục Tư Diệc Hành, trên da thịt trơn nhẵn của hắn xoa qua xoa lại.
“Thế nhưng…” Trên mặt Tư Diệc Hành nhiễm chút hồng. Sự vuốt ve của Mộ Dung Tả Ý khiến thanh âm hắn hơi có chút bất ổn.
“Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ngươi lại cứ nghĩ đến nam nhân khác, xem ra là ta chưa làm hết trách nhiệm.” Mộ Dung Tả Ý đem tay tham nhập vào hạ thân Tư Diệc Hành, tại chỗ vật nhỏ còn mềm mại nhéo nhẹ một cái.
Thỏa mãn khi nghe được tiếng thở dốc nho nhỏ của Tư Diệc Hành, lại xoa nhẹ bộ vị đã cứng lên trong tay, Mộ Dung Tả ý ôm lấy Tư Diệc Hành bước lên long phượng hỉ sảng đỏ thẫm.
Tiện tay đem la trướng đỏ rực hạ xuống, Mộ Dung Tả Ý áp lên thân thể mềm dẻo mảnh khảnh bên dưới. Sau lúc cúi đầu kinh hô, tiếp theo vang lên, chính là thanh âm đương nhiên phát sinh vào đêm động phòng…
– Hoàn kết –