Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 6: Ôm ngang lên

Lý Diệu Quỳnh trong lòng âm thầm kêu khổ, miệng cảm thấy chát, sớm biết thì hôm nay nên nghe theo Vương mụ mụ, hà tất bất chấp nguy hiểm mời người đến nhà, lần sau đi dâng hương trong miếu gặp mặt không phải bớt phiền toái hơn sao.

"Hành lang (!), ngươi đừng vội phát hỏa, trước hãy nghe ta nói..." Nàng vừa nói, một bên nháy mắt ra dấu ám hiệu Mã Tiên Cô rời đi. Mã Tiên Cô thức thời thu thập đồ liền chuồn mất.

Bùi Hành thấy Mã Tiên Cô rời đi cũng không ngăn trở, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Diệu Quỳnh, cũng không có kiên nhẫn nghe nàng ta nói tiếp, cười lạnh cắt lời, nói: "Còn muốn nói cái gì, ngươi ngày đó đáp ứng ta như thế nào, nói sẽ cẩn thận không tin những cô bà giả danh lừa bịp này, ta còn tưởng ngươi thực biết rõ sai rồi. Lúc này mới bao lâu, ngươi lại mời người trở lại, ngươi là ghét bỏ lần trước không có hại chết ta, lần này chuẩn bị mua thêm vài thang thuốc cho ta uống, triệt để độc chết ta mới tốt có phải hay không."

Lý Diệu Quỳnh nước mắt dâng lên, mắt to sáng rõ lay động, "Ngươi đây là oan chết ta, ta làm sao cam lòng độc chết ngươi, lần trước ta cho ngươi uống thuốc kia làm ngươi bệnh nặng một hồi, là ta không đúng, là ta nấu chung thuốc tương khắc với nguyên liệu nấu ăn, không có dựa theo đúng nước dùng của Mã Tiên Cô, không phải là thuốc của Mã Tiên Cô có vấn đề. Ngươi có thành kiến quá sâu với Mã Tiên Cô, phàm là ra ngoài hỏi thăm một chút thì sẽ biết được trong Kỳ Châu thành, ít nhiều hộ nhân gia đều dùng thuốc của Mã Tiên Cô, tam biểu tỷ năm nay sinh một đứa con trai, toàn bộ là nhờ vào Mã Tiên Cô. Mà lúc này tiên cô lại có thuốc mới tính chất ôn hòa, Hành lang, cầu xin ngươi lại thử một lần nữa đi."

Bùi Hành cắn răng, cười lạnh không thôi nói: "Rất tốt, lại mua tân dược, có phải là định chuẩn bị đem thuốc lén lút bỏ vào trong súp cho ta ăn? Ngươi nghĩ rằng ta không biết rõ lang trung kia nói như thế nào? Hắn nói ngươi thuở nhỏ không chú ý bảo dưỡng để thân thể bị hàn, có một ít bệnh bất lợi với con nối dòng, khai thuốc cho ngươi, bảo ngươi uống liên tục trong ba năm. Nhưng là ngươi thì sao? Ngươi ghét bỏ uống thuốc đắng, không chịu nổi uống một lần là uống ba năm, nên chuyển sang tin lời của Mã cô bà, còn kéo ta cùng uống thuốc không rõ lai lịch này."

Lý Diệu Quỳnh nước mắt lưng tròng, bình thường Bùi Hành đối với nàng ta ngôn ngữ nhu hòa, săn sóc ôn tồn, dù là lần trước uống thuốc này không thích ứng cũng chỉ đem vứt bỏ thuốc của nàng, không cho gặp lại Mã Tiên Cô. Nhưng hôm nay hắn xác thực trắng trợn đem tầng giấy cửa sổ đâm phá, chọc ra hiện thực máu chảy đầm đìa. Trong ngực nàng ta vừa ủy khuất vừa chột dạ, cuối cùng cơn tức trào ra.

"Đúng, lang trung nói ta không dễ dàng sinh, phải uống thuốc để điều trị thân thể, mở cho ta một phương thuốc ba năm. Nhưng là ngươi có biết hay không lang trung nói dù uống thuốc đủ ba năm, cũng chỉ là có hi vọng hoài thai, thật sự có thể có con hay không thì rất khó nói. Vì lời này ngươi kêu ta như cái ấm sắc thuốc uống thuốc của lang băm lừa tiền kia, ngươi có đau lòng ta không. Lại nói ta chưa thử qua sao, ta thử qua. Đầu nửa tháng Vương mụ mụ nấu thuốc cho ta, ta uống đúng ba cữ, kết quả dạ dày hàn buồn nôn..."

Lý Diệu Quỳnh nước mắt đổ rào rào rớt xuống, thanh âm phát run, "Ngươi vì sao không thông cảm cho ta, mỗi lần lão phu nhân vừa thấy ta liền hỏi ta có tin tức hay không, sắc mặt mơ hồ không tốt, đại tẩu, Tam tẩu trong tối ngoài sáng dùng lời nói đâm ta, chẳng lẽ ta không muốn sinh sao, ta thấy nhà người ta đều là trai gái song toàn, trong lòng ta đè nén bao nhiêu. Nhưng ở Bùi gia các ngươi, ai thông cảm cho ủy khuất của ta."

Bùi Hành nghe lời hoang đường oán giận này, không khỏi tức mà nở nụ cười, "Cho nên ngươi liền nói ta uống cái loại thuốc sinh con không biết rõ này? Ngươi không thể sinh, ta giúp ngươi ở trước mặt lão thái thái nói tốt, lão phu nhân muốn thưởng người, ta cản không cần. Bà bà ngươi là thân cô cô của ngươi, chưa từng bắt ngươi lập quy củ, đối đãi với ngươi so với đối đãi ta đứa con trai này còn tốt hơn. Bùi gia chúng ta, dù trong phòng ta một cái thiếp cũng không có. Dù như vậy Bùi gia chúng ta vẫn còn ủy khuất ngươi sao Lý nhị tiểu thư?"

Lý Diệu Quỳnh nước mắt rơi xuống, thương tâm ô ô khóc lên, "Ta là thật không có biện pháp, tất cả mọi người nói Mã Tiên Cô linh đan diệu dược hữu hiệu, rất nhiều nhà đều thử qua, ngươi vì sao lại không chịu thử một lần..."

Bùi Hành từ trên cao nhìn xuống, rõ ràng đầy ngập tức giận, nghe tiếng khóc Lý Diệu Quỳnh nũng nịu ủy khuất, hắn lại không có biện pháp tiếp tục phát tác, cảm giác kia phảng phất là hừng hực lửa giận bị một chậu nước đắng dập tắt, khói dầy đặc sặc tràn ra lồng ngực của hắn, không chỗ có thể phát tiết.

Hắn bước đi qua lại thong thả vài bước, chỉ thấy ở cửa Thải Bạch đỡ Vương mụ mụ rón ra rón rén tiến vào, Vương mụ mụ thấy Lý Diệu Quỳnh khóc, động trời đập đất nhào lên ôm lấy Lý Diệu Quỳnh gào thét, "Tiểu thư đáng thương của ta, cũng là tôn thất nữ tử quý trọng, như châu như bảo lớn lên trong khuê phòng làm sao chịu qua ủy khuất. Năm đó Bùi gia đến cầu hôn nói thật dễ nghe, lão gia phu nhân tin là thật, cho rằng đem ngài gả cho nhà cô thái thái cũng sẽ không bị ủy khuất, ai biết người ta nói dễ nghe..." Thải Bạch cũng đi lên gạt lệ, còn quỳ xuống dập đầu với Bùi Hành, "Cầu xin Tứ gia bớt giận, nãi nãi có cái gì không phải, cầu xin người xem ở tình cảm phu thê, nể tình thân thích, đừng so đo."

Lý Diệu Quỳnh thấy hai người giúp nàng nói chuyện, cảm thấy có chỗ dựa vững chắc, ngược lại khóc càng thêm oan ức thảm thiết, "Còn có cái gì tình cảm phu thê, tâm hắn hiện thời cũng không ở nơi ta, chỉ hỏi chuyện hắn tối hôm qua làm, có đuối lý hay không, có đúng hay không với ta. Ta hôm nay chẳng qua là vì con nối dòng xin thuốc, hắn liền phát hỏa như vậy. Bà vú, tâm ý này của ta thật đau!"

Một phòng ba nữ nhân khóc lóc với hắn, Bùi Hành còn có thể nói cái gì, hắn bước đi thong thả vài bước, nói: "Ta thật sự là váng đầu mới cùng một gánh hát nữ nhân so đo, sớm biết không có cách nào nói lý với ngươi, thì không nên trông cậy vào ngươi."

Hắn không muốn nán lại một khắc, bước lớn rời đi, chỉ để lại đằng sau ba nữ nhân khóc sướt mướt, náo nhiệt.

Mà từ dãy nhà sau, ở góc tường cửa nhỏ Phương Ngọc Dung mang theo nha hoàn Châu nhi lặng lẽ lui ra, lúc đi vào khúc quanh hành lang, khóe miệng không nhịn được giơ lên, trong đôi mắt đẹp mang theo sung sướng.

Nha hoàn của nàng Châu nhi hưng phấn khuôn mặt ửng đỏ, "Tiểu thư, Tứ gia tứ nãi nãi thực cãi nhau rồi, lúc này Tứ gia khẳng định rất tức giận, ngài vừa vặn đi qua khuyên giải Tứ gia, để cho Tứ gia biết rõ một mảnh tâm của ngài."

Phương Ngọc Dung ngón tay quấn quanh đùa nghịch một lọn tóc, thong thả ung dung nói: "Ngốc tử, ta mới vừa đi thư phòng lộ ra Lý tỷ tỷ gặp Mã Tiên Cô, hiện tại lại đi khuyên hắn, biểu ca thông minh như vậy chẳng lẽ không biết ta dùng kế vặt gì sao? Lại nói hắn hiện thời nổi nóng, tùy tiện đi lên ngược lại không tốt."

Khẽ mỉm cười, nàng nói: "Lúc này nên đi chỗ của dì, Lý tỷ tỷ quen khoe mẽ ở trước mặt bà, nhìn xem lúc này nàng làm sao có thể lấp liếm qua."

*****

Nguyệt Thược từ trong phòng may vá ra liền thủ ở trên núi giả. Tứ gia nếu là từ sân nhỏ Lý Diệu Quỳnh đi ra, nàng xa xa có thể chứng kiến.

Kiếp trước nàng là người ngây ngốc chân chất, nhát gan lại thẹn thùng, nhưng là nàng như vậy, mới có thể âm thầm khuấy đảo, trú nhập nội tâm kiên định lãnh khốc của Bùi tứ gia. Như vậy kiếp này nàng muốn tái diễn một phen để cho Bùi Tứ gia thích chuyện của nàng. Chỉ là lúc này đây nàng sẽ không vì chủ tớ trung nghĩa mà đẩy ra người nam nhân này, không chỉ sẽ không đẩy ra, nàng còn muốn sít sao quấn quanh hắn như tơ vậy.

Nàng nhìn chăm chú vào phía trước, đợi gần nửa canh giờ mới nhìn thấy bóng dáng Bùi Tứ gia. Nguyệt Thược vội vàng rời xuống hòn non bộ hướng đến cửa tròn, mà Bùi Hành cũng đang hướng về phương hướng của nàng đi tới, cứ như vậy một người có tâm, một người vô tình, hai người va chạm nhau, Nguyệt Thược ngã xuống một bên. Mà Bùi Hành cao lớn nên yên ổn, đứng thẳng tắp.

Nguyệt Thược "A" không nhịn được kêu đau, nàng rõ ràng nghe được chân mình kêu răng rắc một tiếng.

Bùi Hành đụng ngã người, nhìn cũng không nhìn một cái cứ tiếp tục sải bước đi lên phía trước, thoáng cái đã không còn bóng người.

Nguyệt Thược phục hồi tinh thần lại làm ra một bộ thử đứng lên, chỉ là vừa hoạt động liền đau tan lòng nát dạ, còn đau hơn so với thương thế kiếp trước. Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ quay lại, nàng vội vàng giống như kiếp trước cúi đầu ôm lấy bản thân ô ô khóc lên.

"Khóc thành như vậy, chân trật khớp rồi?"

Đỉnh đầu truyền đến lạnh nhạt hỏi thăm, giống như kiếp trước Bùi Hành trở lại.

Nguyệt Thược ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn nam nhân cao lớn nhíu lại lông mày anh khí đang xem nàng. Bùi Hành vốn là đi xa, nhưng là tai thính mắt tinh, hắn xa xa còn có thể nghe được tiếng khóc của tiểu nha đầu, đáng thương giống như tiểu động vật bị thương, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh đôi chân kia bước thế nhưng tự mình quay lại.

Nguyệt Thược hít mũi một cái, cầm tay áo lau mắt và mũi, "Tứ gia."

Hắn mặt lạnh ngồi xổm xuống xem chân nàng, hỏi nàng: "Còn đi được không?"

"Rất đau, động một chút đều đau." Đôi mắt Nguyệt Thược đẫm lệ mông lung.

Bùi Hành trầm mặc một chút, nói: "Ta gọi lang trung trị thương xem cho ngươi một chút." Nói xong, hắn cúi người một tay ôm lấy Nguyệt Thược bế lên.

"A", Nguyệt Thược kinh kêu một tiếng, người đã treo trên bầu trời.

Bùi Hành điêm lượng (cân đo) một hồi, chỉ cảm thấy tiểu nha hoàn trong tay thực nhẹ, rõ ràng đêm hôm đó cảm giác sờ rất có thịt. Ánh mắt vừa động, đã rơi vào trước ngực hắn, một đôi tay nhỏ trắng noãn nắm chặt vạt áo của hắn, khớp xương trắng bệch. Dời xa hơn ra ngoài một chút, hắn nhìn qua một đôi ánh mắt phảng phất như biết nói. Con mắt thiếu nữ trong suốt mở thật to, ở trong đó bao hàm e ngại, khẩn cầu, ngượng ngùng.

Không rõ chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn không dấu vết hơi động. Nhưng cảm giác kia chợt lóe lên, như đốm lửa chợt lóe rồi lại tắt, ngay cả bản thân của hắn cũng không có thật sự chú ý tới.

Bùi Hành cười lạnh với tiểu nha đầu trong lòng một tiếng, "Sợ ta lại làm ngã ngươi?" Hắn nâng Nguyệt Thược lên làm bộ muốn vứt xuống.

"Tứ gia..." Nguyệt Thược sợ hãi kêu nhắm mắt lại, một bộ thực tin tưởng sẽ bị vứt ra ngoài, sắc mặt trắng bệch.

Khóe miệng nam nhân hơi giương, phảng phất được sợ hãi của nàng chọc cho vui vẻ. Nhưng lúc nàng chăm chú nhìn lại, dung nhan anh tuấn của nam nhân đã khôi phục được vẻ mặt âm trầm, khiến cho nàng tưởng rằng vừa rồi nhìn nhầm.