Nguyệt Thược uy hiếp người xong, cũng không có để trong lòng ngủ thiếp đi.
Hương Liên hết sức kích động.
Mà Hương Điệp sững sờ một hồi, trong lòng không cam lòng bị một tiểu nha đầu hù dọa. Nhưng suy đi, tính lại nàng ta xác thực không phải là đối thủ của hai người, cuối cùng do dự đến do dự đi, tức giận đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, Hương Điệp mặt đầy tiều tụy cố ý rửa mặt, mặc quần áo, ăn điểm tâm làm ra động tĩnh rung trời vang lên, Hương Liên và Nguyệt Thược cũng không để ý đến nàng ta. Nguyệt Thược tiếp tục ngủ, Hương Liên từ trong phòng bếp mang một chút điểm tâm cho mình và Nguyệt Thược, ăn xong đi làm sớm.
Nguyệt Thược chậm một chút mới đứng lên, bởi vì không cần đi chính phòng hầu hạ, cho nên không cần dậy quá sớm.
Dựa theo Lý Diệu Quỳnh phân phó, nàng đi phòng bếp hoặc phòng may vá tìm việc làm. Ở hậu trạch, đây là chê bai hết sức nghiêm trọng.
Vô luận là công việc gì, trừ phi lên làm quản sự lớn nhỏ, nếu không thì phải tìm cách dựa vào chủ tử. Chỉ có trở thành nha hoàn thân cận, mới có thể được gả cho quản sự trong phủ, quay đầu thì lập tức là nương tử quản sự, nhịn chừng hai năm thì được chủ quản một phòng. Dưới tình huống như vậy, một ma ma hay nha hoàn không được sai khiến cụ thể bắt đi phòng bếp hay phòng may vá hỗ trợ làm việc vặt, sẽ bị người xem thường.
Kiếp trước Nguyệt Thược đi hỗ trợ phòng may vá, bởi vì nàng thích yên tĩnh, ngồi được lâu, cho nên chọn nơi này. Có điều một đời này, Nguyệt Thược chuẩn bị đi cả hai nơi xem một chút.
Trong chính viện, Lý Diệu Quỳnh tùy tiện dùng điểm tâm, hỏi Vương mụ mụ, "Tứ gia hôm nay không có ở trong phủ sao?"
Vương mụ mụ nói: "Nghe nói sáng sớm đã đi ra ngoài."
Lý Diệu Quỳnh nghe vậy lười biếng, không có chút sức lực nào để thìa xuống.
Vương mụ mụ thấy thế gấp rút khuyên nàng, "Ngài xem ngài gần đây rất gầy, cũng không thể như thế, dù không có khẩu vị, cũng phải ăn xong tổ yến đi."
Lý Diệu Quỳnh nói: "Thừa dịp hôm nay Tứ gia không có ở đây, mụ mụ ngươi phái người đi thỉnh Mã Tiên Cô đến."
Nghe vậy, Vương mụ mụ không khỏi do dự, "Tiểu thư, Tứ gia không thích ngài gọi Mã Tiên Cô..."
Lý Diệu Quỳnh mắt phượng liếc bà ta một cái, nói: "Chính hắn ra ngoài chơi vui vẻ, chỉ sợ không đến tối sẽ không trở về. Dù ta gọi Mã Tiên Cô đến đây hắn có thể làm khó dễ được ta sao."
Vương mụ mụ cười làm lành, khuyên: "Vì cái này ầm ĩ qua bao nhiêu lần cần gì chứ, ta xem vẫn là nên uống thuốc của lang trung đi. Ngài chính là quá nhàn rỗi mới cân nhắc những ý niệm này trong đầu, không bằng gọi bọn nha hoàn đánh bài với ngài, hoặc là mời Bình thư nữ tiên sinh nói hát từ, hoặc là trực tiếp thỉnh gánh hát đến náo nhiệt một chút. Nếu những thứ này đều không thích, cũng có thể đi chính phòng Vịnh Thọ Đường thỉnh cái an, xem một chút, đùa giỡn với Đông ca, Xảo tỷ, Bảo tỷ."
Lý Diệu Quỳnh càng nghe sắc mặt càng trầm, dùng sức vỗ bàn một cái, "Lâm lang trung kia chính là một tên lang băm, khai thuốc khai đến ba năm, uống thuốc hay là ăn cơm. Ta nhàn rỗi không biết cân nhắc, ngươi không phải là không biết rõ những phòng kia sau lưng nói ta như thế nào, ta cười nhiều với Đông ca nhi một cái bên kia cũng tỏ thái độ, ngươi còn nói ta thân cận hơn với ca nhi tỷ muội bên kia, kia là đem mặt mình để dưới đáy giầy mời người giẫm."
Vương mụ mụ gấp rút an ủi Lý Diệu Quỳnh nói: "Không thích đi lão phu nhân vậy thì không đi, chỉ là không thể thỉnh Mã Tiên Cô, nếu Tứ gia trở lại phát hiện được thì các ngài lại sẽ nháo một hồi, cần gì chứ."
Lý Diệu Quỳnh làm sao không hiểu được Bùi Hành chán ghét đạo sĩ cô bà, chỉ là từ trước đến giờ Bùi Hành đều nhân nhượng nàng, nàng không phải nhịn Bùi Hành. Hơn nữa chuyện hôm qua Bùi Hành và nàng gây gổ còn chưa nói đến, hắn còn làm chuyện thật có lỗi với nàng, nên nàng càng không sợ, giọng điệu càng thêm cứng rắn phân phó, "Cho ngươi đi thì ngươi đi, ngươi nếu là không chịu đi, ta để cho Thải Bạch đi. Ta cũng không tin trong nhà này ta còn không sai sử được người."
*****
Bùi gia ngoại trừ lão phu nhân có phòng bếp nhỏ riêng biệt, trong viện dùng chung một phòng bếp lớn.
Bùi gia quy củ chính là chủ tử có thể gọi thức ăn, chỉ cần món ăn vật liệu phòng bếp có hơn nữa không vượt qua sáu món ăn thì công trung (quỹ chung) sẽ xuất tiền. Về phần tổ yến các loại nguyên liệu nấu ăn quý giá, thì sẽ ghi lại tên người dùng trong trương mục hoặc là chủ tử tự mình phân phó người bên cạnh mua xong đưa đến phòng bếp.
Bùi phủ tứ đại đồng đường, phòng bếp phục vụ lão phu nhân và mười mấy chủ tử, nên có đến sáu, bảy bếp trưởng trong phòng bếp.
Quản phòng bếp Hứa mụ mụ là người của đại phu nhân Bùi phủ, bà ta an bài Nguyệt Thược đi theo làm trợ thủ cho một người hơn 40 tuổi, khuôn mặt trắng nõn là Lý nữ đầu bếp.
Có điều Nguyệt Thược dù sao cũng là nhị đẳng nha hoàn bên cạnh chủ tử, Lý nữ đầu bếp cũng không dám bắt nàng làm việc gì bẩn hay mệt mỏi, thương tay thương chân. Người bên cạnh chủ tử, người người thân kiều tay nộn, nếu như trở về tay bị thương sẽ trách bà ta. Bởi vậy Lý nữ đầu bếp giống như dỗ hài tử chỉ để Nguyệt Thược hầm canh cách thủy, việc này không dầu mỡ lại không mệt nhọc, chỉ phải chú ý đừng để phỏng tay là tốt rồi.
Mà bản thân Lý nữ đầu bếp phải xem mười cái bếp lò, rất nhanh không thể quan tâm Nguyệt Thược, vội vàng đi làm công việc của mình.
Nguyệt Thược chỉ là cần một cái bia đỡ đạn mà thôi, cũng không có thực hầm canh cách thủy Lý nữ đầu bếp làm, nàng đi tìm đủ loại nguyên liệu nấu ăn, vì Bùi Hành làm canh cá trắm cỏ bí đao dưỡng sinh.
Bùi Hành mấy ngày trước đây vừa uống rượu vừa đi săn, ăn đồ nướng, về nhà còn gây gổ với Lý Diệu Quỳnh, cơn tức áp chế ở trên người, cộng thêm gió thu lạnh thổi nhập vào người, thanh âm đã có chút khàn khàn.
Đời trước, ở nơi Bùi Hành nhậm quan, một người họ Tôn cùng tuổi thỉnh hắn đến nhà ăn cơm, có một món canh trên bàn ăn được Bùi Hành thầm khen. Chỉ tiếc người nấu ăn không phải là nữ đầu bếp, mà là lão mẫu thân của bạn hắn, muốn xin người hay phái người đến học tay nghề cũng khó có khả năng. Bởi vì tài nấu nướng của nhà này là đời đời tương truyền, không truyền cho ngoại nhân.
Càng về sau, người này vẫn làm quan bình thường, ngược lại là tay nghề của mẫu thân hắn lại bị truyền đi vô cùng kì diệu. Bao nhiêu người muốn học một chiêu hai thức, nhưng không được vào cửa. Bởi vì Tôn lão phu nhân kia vì tay nghề trân quý nên có chút kiêu căng, đừng nói không chịu dạy người, còn vì khoe khoang thân phận quan gia phu nhân nên cực ít chính mình xuống bếp. Người bên ngoài muốn nếm hay thưởng thức cũng không dễ dàng.
Nguyệt Thược lúc ấy không có việc gì, đem tay nghề của Tôn lão phu nhân học một lần, hiện thời thử xem có thể làm được hay không, dù sao nàng chỉ là xem qua nhớ kỹ vật liệu và trình tự, nhưng chưa bao giờ thực động thủ làm qua.
Nguyệt Thược hầm canh lần thứ nhất không cẩn thận làm sai, lại kiên nhẫn hầm lần thứ hai. Nàng ngơ ngác ngồi ở trên ghế nhỏ, phòng thủ bếp lò chớp mắt một cái chính là nửa canh giờ, người phòng bếp chạy tới một gian phòng khác đi ăn cơm.
Lý nữ đầu bếp rửa tay, sang đây xem canh của nàng, liên thanh khen nói: "Không tệ không tệ, tùy tiện hầm cách thủy đều có hình có dáng." Lại nói với nàng: "Có điều cũng chỉ là hầm canh mà thôi, đừng có để đói mình, nghe Lý thẩm tử, đem lửa này tắt đi, trước cùng ta đi ăn cơm trưa."
Mặc dù có chút đói, nhưng Nguyệt Thược kiên định lắc đầu cự tuyệt, lộ ra má lúm đồng tiền tươi cười, "Cám ơn Lý thẩm tử, ta vẫn chưa đói, ngươi tự mình đi ăn đi, canh sắp hầm xong rồi, tắt lửa rồi uống sẽ không ngon."
Lý nữ đầu bếp lắc đầu, cảm thấy nha đầu kia làm việc có chút ngây ngốc, loại người này phần lớn quyết giữ ý mình không nghe người khuyên, bà ta cũng lười phải nhiều lời, "Vậy một mình ngươi ở chỗ này thì phải chú ý lò lửa, nguyên liệu nấu ăn trong tủ không được loạn lấy dùng, có điều mấy thứ bên ngoài ngươi cứ tùy ý."
Nguyệt Thược ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Biết rồi Lý thẩm tử, ta chỉ hầm canh cách thủy của ta, nhất định không sờ loạn."
Lý nữ đầu bếp nào có không yên tâm, cười cười đi.
Nếu là bà ta chậm trễ một khắc mới rời đi, sẽ nghe thấy được một hương vị cực kỳ thơm đang từ từ từ trong lọ sứ bay ra, thanh đạm lại nồng nặc, quyến rũ tâm phổi người.
Nguyệt Thược rất có kiên nhẫn cùng đợi, thẳng đợi đến canh giờ nhất định mới tắt lửa. Đây là canh đã hầm thành sắc trắng sữa, múc một ít nếm thử, mùi thuỷ sản, vị thanh của bí đao, mùi thuốc toàn bộ hỗn hợp cùng một chỗ, mặc dù Nguyệt Thược không có hưởng qua tay nghề Tôn lão thái, nhưng đây tuyệt đối cũng là một chén canh ngon.
*****
Bùi Hành say rượu ngủ thẳng đến buổi trưa, cho đến khi bị anh em đồng hao Tào Lập Hiên tìm tới cửa kêu dậy.
Kỳ Châu có ba nhà lớn là Bùi, Tào, Lý. Tổ tiên Bùi gia có chiến công, có điều tước vị đã hạ cấp dần, đến thế hệ phụ thân Bùi Hành đã bị giáng xuống gần như không còn gì, ngược lại có một nhánh quyền quý ở kinh sư, tập tước hầu gia, là trọng thần đương chức trong triều. Tào gia nhiều tiền, nhà hắn làm ăn trải rộng phụ cận mấy tỉnh, ở quê nhà Kỳ Châu, càng là có ba tầng làm ăn đều là Tào gia.
Lý gia được liệt vào danh sách không phải bởi vì tiền, mà là vì họ hàng xa với đương triều hoàng tộc Lý thị, có điều hoàng tộc tôn thất Lý thị có hơn mười vạn người, Lý gia hiện thời hưởng một phần danh tiếng này, hưởng dụng ngân lượng vải vóc và mễ lương của nội vụ phủ căn bản không đủ sống qua ngày. May mà cái tên Lý thị đủ mê người, thân sĩ địa phương, gia đình giàu có nguyện ý cưới nữ nhi tôn thất, Lý gia chính là dựa vào đông đảo thân thích thông gia, cũng sinh sống tốt.
Hai người Bùi Hành và Tào Lập Hiên trước khi trở thành anh em đồng hao chính là thân thích, là bạn chơi từ nhỏ, cũng đều cưới Lý gia nữ nhi làm thê tử. Bởi vậy tuy là sau khi lớn lên chí hướng bất đồng, nhưng lui tới vẫn mật thiết.
Tào Lập Hiên và Bùi Hành vóc dáng giống nhau, vóc người trung đẳng, đoan chính, có điều công tử ca thích trắng, nhìn cũng có vài phần tuấn tú. Hắn lúc này khắp người toàn mùi son phấn, một thân áo bào trắng nhiều nếp nhăn, túi mắt sưng vù, sắc mặt vàng vọt, mới vào cửa đã đánh vài cái ngáp.
Bùi Hành quan sát hắn vài lần, nhàn nhạt hỏi hắn: "Vẫn là y phục hôm qua, lại ở kỹ viện cả đêm?"
Tào Lập Hiên nghe vậy, lộ ra vẻ mặt còn chút tiếc nuối, chậc chậc, nói: "Đáng lý ngươi ngày hôm qua không nên trở về, một đôi hoa tỷ muội đều tiện nghi ta, có điều đôi mắt nhỏ của muội muội kia đều dính trên người của ngươi, lúc ngươi đi còn thương xót oán trách."
Hôm qua mụ mụ bên trong nhà chứa giới thiệu hai nữ nhi mới, một người cho Tào Lập Hiên, một người cho Bùi Hành, tỷ tỷ hào phóng, muội muội dịu dàng, người người dáng người nhu nhược linh lung. Bùi Hành là người không ham nữ sắc, liền thuận miệng khước từ.
Hành vi của hắn không nói là quân tử đoan chính, nhưng cũng có thể cho là một người biết kiềm chế bản thân, kết quả về nhà còn bị Lý Diệu Quỳnh níu lấy một chút son phấn dư hương trên người mà quở trách truy vấn tiến tới gây gổ, không khỏi khiến hắn tức giận bực bội.
Thê tử người khác hiền lành, vợ của hắn là bình dấm nổi danh. Hắn một lòng nghĩ tới khoa cử tiến thân quan lộ, nhưng lại không có thời gian cùng thanh tịnh để đọc sách.
Trong nhà phụ thân du sơn ngoạn thủy không quản gia, đại ca mười bảy tuổi được tú tài liền dùng tiền tìm môn đạo ở phủ thự chiếu (!) làm từ tiểu quan cửu phẩm, Nhị ca quản thu hoạch của ba bốn chỗ điền trang, Tam ca không làm việc chỉ chơi bời lêu lổng, Ngũ đệ còn nhỏ không dùng được, chỉ có hắn bị Đại bá phụ kéo đi xử lý nhân tình lui tới trong phủ, và mấy chuyện linh tinh khác.
Ngoại viện cũng còn đỡ, trở lại nội viện muốn nghỉ ngơi một chút nhưng cũng không thể, Lý Diệu Quỳnh sẽ có thể níu lấy một ít chuyện nhỏ cùng hắn tranh chấp ồn ào.
Ngay cả lần thi Hương này thi xong, bạn bè bên ngoài rất nhiều người quan tâm, đến trong nhà lại không mấy người quan tâm. Tất cả mọi người đều ra cái vẻ hắn lần này sẽ tiếp tục thi rớt, Lý Diệu Quỳnh còn oán giận: "Đều là lần thứ mấy thi Hương, nhiều lần không trúng còn chưa đủ mất mặt, ngươi vì sao chưa từ bỏ ý định? Mỗi một lần kiểm tra thì bị một lần tội, mười lăm ngày ăn không ngon ngủ không ngon, cần gì lăn qua lăn lại. Gia nghiệp chúng ta như vậy, chẳng lẽ không làm quan thì sẽ chết đói? Không bằng học đại ca mua cái quan, còn có thể lưu ở bản địa."
Tiểu quan không tư cách có thể ngay tại chỗ liên tục làm tiếp tục, mà xuất thân tiến sĩ lại không được đảm nhiệm quan phụ mẫu ở bản địa. Nhưng xuất thân tiến sĩ lại có thể một bước lên trời, bái tướng phong hầu, Lý Diệu Quỳnh lại nhìn không tới điểm này.
Mặc dù Kỳ Châu Lý gia đã là dòng họ xa, nhưng Lý Diệu Quỳnh kiêu ngạo từ trong nội tâm, Đại chu cái gì quan đều là vì các nàng "Lý thị" phục vụ, Bùi Hành cưới được nàng là có phúc ba đời. Nàng không hiểu Bùi Hành vì sao cần cù theo đuổi quan lộ như vậy, còn không bằng học Bùi lão nhị đem tiền nắm trong tay quan trọng hơn.
Ta sẽ ko bỏ hố đâu, nhưng mà truyện này khó edit lắm luôn í, nên 1 tuần chỉ được 2c thui! Mọi người thông cảm nhé! :iou: