Hành trình mười hai ngày, thuyền cuối cùng đến kinh sư.
Vài vị đường quan lục bộ, dòng họ có chức vụ, huân tước đều tới đón tiếp Anh vương, trong đó có Toàn ninh hầu Bùi Chiêu.
Bùi Bác Thực, Bùi Bác Dụ không đủ cơ để bái kiến Anh vương, chỉ có thể xa xa xá một xá, ở trên thuyền đưa mắt nhìn Anh vương di giá, nói với Cảnh Anh: "Lần này đi nhờ thuyền của Anh vương, không thể ở trước mặt bái tạ, không biết hiền chất có thể an bài một phen, miễn cho Anh vương hiểu lầm chúng ta là người không biết quy củ, lễ tiết."
Cảnh Anh cười ứng, nói: "Có nhạc phụ đón chư vị vào thành, trên người ta còn có việc, đi trước một bước." Hắn tất nhiên muốn đi theo Anh vương vào cung bái kiến Thánh thượng.
Bùi Bác Thực không dám trễ nãi chính sự của hắn, cám ơn lại tạ đưa hắn rời đi.
Cảnh Anh lúc gần đi, ánh mắt đảo qua, rơi xuống trên người một nữ tử che mạng ở xa xa một cái.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, không nói gì, xoay người đi.
Bùi Chiêu gặp người Bùi gia, lại bái kiến lão phu nhân, đón người đến Hầu phủ, lần này náo nhiệt tự không cần phải nói. Hai vị chị em dâu già trước kia không hợp gặp nhau, nói đến chuyện cũ, không khỏi đều khóc. Về phần mấy vị phu nhân lui tới với nhau cũng không thực mật thiết, nhưng không đến mức luống cuống, đều là khách khí. Hầu phủ không có con trai, tự nhiên không có mấy vị nãi nãi, chỉ có một tiểu nữ nhi Bùi Huyên chưa gả, mấy người Nhị nãi nãi vây quanh vị Hầu phủ tiểu thư này mà nói chuyện.
Bùi Bác Thực gọi con trai, chất tử gặp qua Bùi hầu, Bùi Hành cũng được giới thiệu qua. Bùi Chiêu trước nhận được thư Bùi Bác Thực, hiểu được nội tình, lúc này cũng chú ý quan sát Bùi Hành.
Này vừa nhìn, trong lòng không khỏi nhảy một cái.
Một là người này tướng mạo phi phàm, phong thần lãng mục, vĩ đại cao ngất, phong độ hiếm thấy, khiến cho ông ta kinh ngạc. Hai là hắn mặt mày mơ hồ mang theo cảm giác quen thuộc, làm cho ông ta âm thầm kinh hãi.
Trong lòng ông ta nghĩ: người có tương tự, cũng không phải chuyện kỳ quái, nhà kia không thể nào để dòng dõi của mình lưu lạc bên ngoài, để Nhị tẩu tử mua về làm con trai, chính mình là suy nghĩ nhiều.
Có điều ý tưởng trong lòng ông ta không người nào phát giác, trong mắt mọi người, Toàn ninh hầu tươi cười thân thiết ôn hòa, hiển nhiên cực kỳ yêu thích mấy đứa cháu trai này.
Bữa tiệc nghênh đón của Hầu phủ náo nhiệt tự không cần phải nói, Bùi Tâm Tuệ ngồi được nửa chừng liền cáo từ về nhà chồng. Ngày thứ ba, đại nữ nhi đã xuất giá của Hầu phủ mang theo vị hôn phu Cảnh Anh về nhà.
Nhị phu nhân Lý thị từ lần trước khỏi bệnh, luôn luôn có chút mệt nhọc, Bùi Bác Dụ từng bảo bà ta lưu ở Kỳ Châu, nhưng bà ta nhất định phải cùng đến. Sau khi đến đây, trừ dự buổi tiệc ngày đầu tiên, sau luôn tìm cớ không chịu tham dự náo nhiệt, làm cho người ta cảm thấy mất hứng.
Nhưng khi bà ta nghe nói đại tiểu thư trở về, lập tức gọi Phương Ngọc Dung cùng đi Hồng Hi Đường của lão phu nhân Hầu phủ. Nhà chính Hồng hi đường không thường dùng đến, lão phu nhân hằng ngày nghỉ ngơi gặp người đều ở chái phòng phía tây. Lúc này mười mấy người nữ quyến hai phủ chen lấn ở bên trong, Lý thị và Phương Ngọc Dung còn chưa tiến vào, đã nghe thấy tiếng cười nói huyên náo, cảnh vui vẻ hòa thuận trong phòng có thể tưởng tượng ra.
Hai người đi tới, tiểu nha đầu gấp rút vén rèm và thông báo, "Nhị phu nhân, Phương cô nương đến đây."
Mấy tiểu bối đứng dậy tới đón tiếp vấn an, ánh mắt Lý thị đảo qua, rơi vào trên người Bùi Trân. Phương Ngọc Dung ở bên cạnh bà ta, phát hiện tay của bà kích động phát run, vội lặng lẽ vịn lấy bà, hô một tiếng: "Dì, vài vị tỷ tỷ thỉnh an ngài."
Tất cả mọi người có chút không hiểu nhìn Lý thị, Lý thị mới giật mình vì bản thân luống cuống, vội vàng thu liễm lại, mang theo khuôn mặt tươi cười gật đầu, "Hảo, đều hảo." Bà ta đưa cánh tay rút khỏi tay Phương Ngọc Dung, lấy ra một mảnh ngọc bội đưa cho Bùi Trân, "Đi ra không mang thứ đồ tốt, đây là đại nương đưa lễ ra mắt cho ngươi, chớ ghét bỏ."
Bùi Trân cười tiếp nhận, "Tạ đại nương." Nàng chỉ nghĩ là lễ vật nhỏ của trưởng bối, cũng không nhìn kỹ, cứ nghĩ trước thu lại, nhưng tiểu muội Bùi Huyên hiếu kỳ liếc một cái, kinh ngạc nói: "Một khối nhuận ngọc thật đẹp."
Bùi Trân nghe thấy, không khỏi cúi đầu xem ngọc, quả nhiên mỹ ngọc trong tay không tỳ vết, ôn nhuận như nước, ngón tay thoáng vuốt ve, lại có cảm giác mềm mại, trơn bóng.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng vị Nhị Bá mẫu vốn chưa từng gặp mặt này, tiện tay cho tiểu bối một khoản lớn như vậy... Còn hào phóng hơn so với Hầu phủ.
Bùi Huyên lầu bầu, "Đại nương thiên vị." Cho nàng cùng lắm chỉ là vòng tay, mặc dù nàng cũng không có không để vào mắt, nhưng nào có như vậy.
Nguyệt Thược vẫn đứng ở sau quan sát Lý thị và Bùi Trân, thật đáng tiếc chính là, Bùi Trân lớn lên có nét của người Bùi gia, nàng không cách nào từ ngũ quan trông được ra một chút nét gì của Lý thị.
Mặc dù Bùi Trân và Bùi Tâm Tuệ đứng cùng nhau rõ ràng chính là dáng vẻ của tỷ muội, nhưng tướng mạo các nàng đều là theo phụ tộc, không thể trở thành chứng cớ.
Mà nàng hôm qua lại một lần nữa tinh tế đánh giá Hầu phu nhân Tôn thị, thấy bà vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, ngũ quan thanh tú, không giống với Bùi Hành.
Nguyệt Thược như có điều suy nghĩ vuốt ve vòng ngọc trên tay, làm sao có thể để Lý thị nói ra chân tướng?
Nàng không có tiền không có thế lực nên lực bất tòng tâm, càng không có vây cánh, nếu không tìm hiểu nguồn gốc, tra một chút nha hoàn bà tử tâm phúc năm đó bên cạnh Lý thị, sẽ có được một chút chứng cớ.
Nhưng vô luận như thế nào, cuối cùng cũng coi như đã vào Hầu phủ nhìn thấy chính chủ, biện pháp có thể từ từ suy nghĩ.
...
Cảnh Anh ngày hôm đó sau khi tới bái phỏng, không có vài ngày đã truyền lời thay mấy người Bùi Bác Dụ, đi Anh vương phủ trí tạ.
Rồi sau đó Anh vương thế tử săn bắn dã du, mọi người Bùi gia đều được mời.
Nguyệt Thược ở trong sân được Tôn phu nhân an bài, nghênh đón khách nhân không ngờ đến.
Phương Ngọc Dung tìm đến nàng.
Sau hôm đó, Phương Ngọc Dung luôn có chút rầu rĩ, vô cùng hoang mang.
Nàng luôn nhận định tương lai sẽ gả cho Bùi Hành, vô luận làm thê hay làm thiếp, cho dù là * tại người khác, ý niệm này kiên định bảy tám năm trong đầu, khiến nàng ngay lúc ấy làm ra quyết định là chạy đi giấu giếm.
Nhưng bộ dạng hiện tại của nàng như vậy, thực còn có thể gả cho Bùi Hành sao?
Nàng trước kia thổ lộ tình cảm với Bùi Hành, nhưng hiển nhiên trong lòng đối phương đối với nàng không có chút tình yêu nam nữ nào, hiện thời bày tỏ nữa cũng là uổng công.
Nhưng nàng không cam lòng cứ như vậy buông tha cho chấp niệm nhiều năm, nàng muốn lại thử một lần.
Cho nên nàng quỳ gối trước mặt Nguyệt Thược.
Nguyệt Thược kinh ngạc, "Biểu cô nương, đây là ý gì?"
Phương Ngọc Dung là người kiêu ngạo từ trong xương, thời gian trước còn đối với nàng xa cách, nói đùa hay chơi đùa còn cố ý bỏ nàng qua một bên, bây giờ lại quỳ gối trước mặt nàng...
Nguyệt Thược tựa như đang nằm mơ, vội vàng đi đỡ nàng ta, nhưng Phương Ngọc Dung làm sao chịu đứng lên, gắt gao ôm lấy đầu gối của nàng, nói: "Tứ tẩu, cầu xin ngươi thành toàn ta đi."
Nguyệt Thược trong nội tâm lộp bộp một cái, đã đoán được Phương Ngọc Dung muốn nói cái gì, cố ý cười nói: "Ngươi yêu thích hà bao ta mới làm? Cần gì hành lễ lớn như vậy, ta cho ngươi là được." Chỉ mong Phương Ngọc Dung theo cây thang này đi xuống, mọi người đều hòa khí.
Nhưng Phương Ngọc Dung đã quyết được ăn cả ngã về không, nàng ta gắt gao nhìn Nguyệt Thược, không để ý lời của nàng, tự nói mục đích bản thân, "Ta không cùng ngươi tranh, chỉ cầu ngươi cho ta một vị trí, về sau ta nhất định kính ngươi, ngươi nói một ta không nói hai, ta gọi ngươi tỷ tỷ, chỉ cầu xin ngươi..." (Ta khinh con này!)
Nàng nói không hề mạch lạc, nhưng là Nguyệt Thược nghe hiểu, tươi cười không khỏi phai nhạt, nói: "Biểu cô nương, cần gì chứ, thân phận tiểu thư cần gì phải đi con đường hạ lưu này, không vẻ vang."
Lời nói khách sáo này Phương Ngọc Dung không muốn nghe, "Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có chịu hay không?"
Nguyệt Thược khẽ cười, nói: "Thực nói cho biểu cô nương nghe, ta không chịu. Không chỉ ta không chịu, ngươi hỏi Tứ gia, cũng là câu trả lời này. Ta khuyên biểu cô nương một câu, nữ tử khuê các, vẫn nên nhã nhặn lịch sự trinh nhu một chút cho thỏa đáng. An phận chờ nhị phu nhân định một mối hôn sự cho ngươi, ngươi gả đi chính là chính thất phu nhân, không phải rất tốt sao, cần gì hạ mình như vậy, bị người xem thường."