Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 36: Thần xui quỷ khiến

So với vui vẻ đơn thuần của Bùi Hành, Nguyệt Thược có chút phản ứng không kịp.

Thật sự có hài tử sao?

Nàng sờ sờ bụng, có cảm giác không chân thực, không thể nào tin nổi sang năm sẽ có một đứa bé nho nhỏ, mềm mại, sẽ khóc, con của nàng.

Biết rõ tin vui những người khác gấp rút đến chúc mừng.

Ngoại trừ Bùi Trạm đi theo lão phu nhân, đời thứ ba của Bùi gia đều ở trên cùng một chiếc thuyền, những nữ quyến này từ lúc mới bắt đầu thì có chút hưng phấn, đến bây giờ đã chán ghét quang cảnh trên sông, ước gì có những tin gì đó mới mẻ náo nhiệt một chút.

Biết rõ Nguyệt Thược mang thai, Bùi Tâm Tuệ dù sao cũng quan tâm đệ đệ, sợ Nguyệt Thược tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngày ngày đến chỉ điểm nàng một chút việc phải chú ý, còn để cho một vị lão ma ma họ Đinh bên cạnh tạm thời đến chăm sóc nàng.

Bùi Tâm Tuệ nhân duyên hảo, nàng đến đây, cũng lôi kéo mấy vị nãi nãi tiểu thư khác cũng đến.

Mấy ngày kế tiếp, tất cả mọi người chen chúc trong phòng Nguyệt Thược, cũng mặc kệ trước kia đã từng cười nói chế nhạo trong tối ngoài sáng, đều làm như vô sự, không khí vui mừng dịu dàng ngươi một lời ta một tiếng nói đến chuyện đứa nhỏ, thậm chí ở trong phòng Nguyệt Thược đánh bài diệp tử.

Ngay cả đoạn đường này Phương Ngọc Dung không chịu để mắt nhìn đến Nguyệt Thược cũng tới.

Bùi Hành thấy nữ quyến nhiều như vậy, đành phải chuyển đến thư phòng ở, đem phòng lưu cho các nàng náo nhiệt. Hắn còn rất cao hứng, vốn sợ Nguyệt Thược nhàm chán, hiện thời xem ra không cần phải lo lắng nữa.

Một ngày kia Bùi Tâm Tuệ mang theo hai muội muội và Phương Ngọc Dung ở trong phòng Nguyệt Thược, ba tiểu tỷ ngồi trên ghế ở cạnh cửa sổ, thảo luận màu sắc và hoa văn của hà bao. Bùi Tâm Tuệ kéo Nguyệt Thược ngồi ở trên giường, thấp giọng hỏi nàng: "Ngươi có thai, mấy ngày nay ai hầu hạ Hành ca?"

Nguyệt Thược nghĩ đến Phù Dung cũng cường ngạnh đi theo, có điều Bùi Hành không chịu xử lý nàng ta, cho nên Lâm ma ma mang theo Phù Dung ở một chiếc thuyền khác, có điều dù là Phù Dung ở đây, Bùi Hành cũng sẽ không cần nàng ta hầu hạ.

Hơn nữa trong lòng nàng cũng không vui ý Bùi Hành thân cận người khác, liền hàm hồ nói: "Là Tước nhi phục dịch."

Bùi Tâm Tuệ suy nghĩ một chút, kinh ngạc nói: "Tiểu nha đầu kia còn chưa có lưu đầu, làm sao có thể hầu hạ..." Rồi sau đó mới nghĩ đến Nguyệt Thược là hiểu lầm "Hầu hạ" mà nàng nói, không khỏi có chút lúng túng, có điều nàng lớn hơn Bùi Hành bảy tuổi, rất có dáng vẻ làm mẹ của một trưởng tỷ, kiềm lại không được tự nhiên, vẫn là đem lời muốn nói nói ra: "Ngươi không hiểu, ngươi có thai, trong phòng nam nhân phải có người." Sau đó nêu ví dụ nói chính nàng lúc trước hoài Toàn ca, xem xét hai nha đầu thành thực làm người trong phòng cô gia như thế nào v.v...

Nguyệt Thược vốn chính là giả bộ không hiểu, muốn hồ lộng qua, không nghĩ tới Bùi Tâm Tuệ kiên trì như vậy, trong lòng rầu rĩ, vẫn phải bồi cười mà nghe, ngoan ngoãn gật đầu xưng vâng.

Bùi Tâm Tuệ thở dài: "... Chỉ là hiện thời ở trên thuyền, bên cạnh ngươi không có nha đầu thích hợp, nha đầu bên cạnh ta sao..." Nàng nghĩ tới, lần này mang ra ngoài đều là tâm phúc nha đầu, có hai người đã là người trong phòng trượng phu, còn một người đang chuẩn bị gả, nàng không tiện nuốt lời đưa người cho đệ đệ.

Suy nghĩ một chút, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Ngươi tuổi quá nhỏ, lại là xuất thân như vậy, cũng khó trách ngươi cái gì cũng không hiểu, chỉ là ủy khuất Hành ca." Trong lòng nghĩ nhất định phải dạy bảo Nguyệt Thược thành hiền phụ, vốn là xuất thân của nàng ta đã không xứng với Hành ca, nếu là giống như Lý Diệu Quỳnh thích ghen không muốn thêm người, Hành ca chẳng phải là thua thiệt sao.

Nguyệt Thược đối phó với sách lược của Bùi Tâm Tuệ đều gật đầu tất, có làm hay không nói sau. Bùi Tâm Tuệ cho rằng nàng thực thành thật nghe lời, dần dần thay đổi cái nhìn, cho rằng nàng trẻ nhỏ dễ dạy.

Phương Ngọc Dung luôn ở một bên cúi đầu, dựng thẳng lỗ tai nghe lén cắn môi dưới suy tư.

Thì ra biểu ca gần đây đều ngủ ở thư phòng...

Sau khi biết rõ tin tức này, Phương Ngọc Dung liền phái Châu nhi mỗi ngày chú ý động tĩnh thư phòng, cuối cùng nàng bắt được một cơ hội tốt.

*****

Trên thuyền ngày an ổn vô sự, Cảnh Anh mặc dù trên người lĩnh mệnh đến hộ tống Anh vương, nhưng hắn thân là con trai của công chúa, cháu ngoại trai của Anh vương, ai dám để hắn làm việc, toàn bộ cung kính nâng hắn cao cao, bận rộn mệt mỏi đều là quan lại khác.

Cảnh Anh ngoại trừ thỉnh thoảng lưu ở trên thuyền của Anh vương để vấn an nói chuyện, thời gian còn lại đều thích tìm Bùi Hành uống rượu tán phiếm.

Một đêm này nói được sung sướng, không chú ý nên uống quá nhiều, Cảnh Anh chóng mặt chiếm giường ở thư phòng. Bùi Hành vốn cũng muốn ngủ ở đây, chỉ là yêu sạch sẽ, gặp Cảnh Anh một thân mồ hôi và mùi rượu, mới nằm xuống liền không chịu nổi mà đứng lên, suy nghĩ một chút, lần mò trở về phòng Nguyệt Thược.

Giờ tý (23h-1h sáng), đêm khuya, sương mù nồng, trên thuyền ngoại trừ đầy tớ tuần tra trên mạn thuyền và bà tử gác đêm bên trong, không có một chút động tĩnh nào.

Phương Ngọc Dung chân nhỏ mang giày thêu cơ hồ không có phát ra bất kỳ tiếng động nào, lặng lẽ né qua bà tử ngủ gà ngủ gật, đi vào cửa thư phòng.

Đẩy, nàng thở phào nhẹ nhõm, vô cùng may mắn không có khóa.

Chân không dính đất chui vào, trong lòng nàng thình thịch đập loạn.

Đây là lần thứ hai, lúc này đây nàng tuyệt đối không thể thất bại.

Trong phòng quá tối, nàng mấy lần đụng vào không biết là án thư, hay là kỷ trà cao, cái ghế các loại, nhịn đau không lên tiếng, cuối cùng sờ được cái giường, và nam nhân trên giường.

Phương Ngọc Dung hít sâu một hơi, thoát giày thêu và áo ngoài, chỉ mặc cái yếm, quần trong màu nguyệt sắc, dè dặt dựa sát vào ngực nam nhân.

Chỉ cần như vậy ngủ một giấc, sáng mai Châu nhi đưa Tuệ tỷ tỷ tới...

Nàng tính toán, trống ngực đập thình thình.

Lúc nửa đêm gần bình minh, Phương Ngọc Dung quá mệt mỏi nên chợp mắt, nửa ngủ mất. Mà lúc này Cảnh Anh ngược lại tỉnh rượu, mông mông lung lung, thần trí hồi phục được một chút, chỉ là vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn. Hắn sờ đến một thân thể nhuyễn hương ôn ngọc, chỉ cho là đang trong giấc mộng xuân, xoay người đè lên.

Phương Ngọc Dung là bị một trận đau nhức kỳ dị kịch liệt làm cho bừng tỉnh, nàng dù sao cũng là con gái nhà trong sạch, gan lớn, tâm cơ sâu, gặp được loại sự tình này vẫn có chút xấu hổ sợ hãi, lại đau vì căng tức, không khỏi khóc lóc cầu xin tha thứ, "Hành ca, nhẹ một chút..."

Cảnh Anh mê mê mang mang, cảm thấy mộng xuân này thật chân thực, nói: "Kiều kiều* nhi, gia sắp rồi."

Một tiếng này, quả thực như sấm sét giữa trời quang, dọa bay hồn vía Phương Ngọc Dung.

Đây không phải là giọng của biểu ca, nam nhân đè ở trên người nàng là ai.

Phản ứng lại, Phương Ngọc Dung sợ đến kinh hồn luống cuống, dùng sức đẩy nam nhân.

Nàng làm sao đẩy được một đại nam nhân, cuối cùng tuyệt vọng để mặc nam nhân muốn làm gì thì làm, lúc cuối cùng, ánh hào quang thứ nhất trong không trung chiếu vào, nàng thấy rõ diện mạo của nam nhân này.

Là Cảnh tướng quân đã từng xa xa nhìn thoáng qua!

Cảnh Anh sau đó cũng tỉnh, lại không phải là người chết, hắn kịp phản ứng cảm giác chân thật như vậy khẳng định không phải là nằm mơ, chỉ là chuyện làm được một nửa, dừng lại không được, việc cũng đã rồi, chỉ có thể giả say làm cho xong chuyện.

Xong chuyện, hắn cố ý lật người, tiếp tục ngủ, cố ý nhìn, ghi nhớ dung mạo nữ tử kia ở trong lòng, không đẹp lắm, nhưng cũng là mi thanh mục tú.

Phương Ngọc Dung nhẫn nhịn đau nhức không rơi lệ, bò xuống giường mặc quần áo, trở về phòng ngăn trở Châu Nhi đang muốn đi ra cửa tìm Bùi Tâm Tuệ.

Việc này chỉ hai người trong cuộc giấu diếm, thần không biết quỷ không hay, chỉ có Tước nhi lúc dọn dẹp thư phòng phát giác trên chăn dính một chút máu, khó hiểu cực kỳ.

Lại qua mấy ngày, Nguyệt Thược đã không còn nôn ói, chồn chân chồn cẳng, cầu xin Bùi Hành mang nàng ra mạn thuyền xem phong cảnh trên sông.

Không nghĩ đến trên sàn tàu, gặp một đám người rối nùi một cục, có tài công, có gã sai vặt, cũng có thô sử bà tử, Bùi Hành thấy thế, nói với Nguyệt Thược: "Không biết là chuyện gì, người ở đây hỗn tạp, nàng về phòng trước đi, lần tới gia lại mang nàng đến ngắm phong cảnh."

Đang xoay người lại, bên kia có người bà tử chạy tới báo: "Lão gia, mới vớt được một nữ tử trong nước lên, không chết, còn thở, xử trí thế nào?"

Hiện thời Bùi Hành đã có công danh, người không thân cận, toàn bộ đều gọi hắn lão gia.

Bùi Hành cho giữ người lại để chiếu cố, chờ tỉnh thì hỏi lai lịch rồi nói sau.

Chờ ngày thứ hai, có bà tử mang theo nữ tử đã tỉnh lại đến dập đầu nói lời cảm tạ. Mặc dù là Bùi Hành cho lưu lại, nhưng vì là nữ tử, bà tử liền tự chủ trương đưa đến chỗ Nguyệt Thược.

Nàng kia sụp mi thuận mắt, cực kỳ quy củ, luôn cúi đầu, Nguyệt Thược hỏi nàng: "Ngươi tên là gì, vì sao rơi xuống nước, người nhà lại ở nơi nào?"

Nàng kia nghe được giọng nói của Nguyệt Thược, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Thược, lập tức con mắt trợn to, kinh hô: "Tiểu thư, ngài còn sống..."

Nguyệt Thược thấy nàng ta khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt trắng tròn, con mắt tròn, môi dày, dáng vẻ cực kỳ vui mừng, cảm thấy có hảo cảm, chỉ là không hiểu nàng ta vì sao gọi nàng "Tiểu thư".

Bà tử ở bên nói: "Đây là tứ nãi nãi, ngươi đừng lóa mắt mà nhận lầm." Thấy nữ tử ngơ ngác, sợ đắc tội Nguyệt Thược, liền bước lên một bước nói: "Cô nương này gọi Thạch Lựu, nói đến cũng đáng thương, trên đường đi tiểu thư nhà nàng gặp kẻ xấu, tiểu thư nhà nàng ta chết, nàng ta nhảy sông, cũng may mạng lớn được chúng ta cứu lên, nếu không đã đi gặp Long vương gia rồi."

Nguyệt Thược nghe xong sinh lòng thương cảm, nói: "Ta chỗ này có ít bạc, chờ thuyền cập bờ, ngươi cầm lấy bạc tìm cách sinh sống, cũng đừng luẩn quẩn trong lòng, đi đến miếu niệm vài cuốn kinh cho tiểu thư nhà ngươi tích phúc cho kiếp sau của nàng ấy, cũng coi như niệm tình chủ tớ."

Thạch Lựu vẫn nhìn chằm chằm Nguyệt Thược, nghe Nguyệt Thược nói như thế, ánh mắt của nàng ta chứa đầy nước mắt, thấp giọng lẩm bẩm: "Đây không phải là tiểu thư, không phải là..."

Bà tử thấy thần trí nàng ta vẫn chưa thanh tỉnh, sợ quấy nhiễu Nguyệt Thược, gấp rút thay nàng ta nói tạ, sau đó kéo nàng ta đi.

Nguyệt Thược chỉ cho là việc này đã xong, không ngờ bà tử ngày thứ hai đầy mặt khó xử tới hồi báo: "Cô nương kia làm sao cũng không chịu đi, nói muốn lưu lại hầu hạ tứ nãi nãi."

Bùi Tâm Tuệ, Tâm Nhu, Tâm Hà hôm nay đều ở đây, người người đều nghe nói trên thuyền cứu một cô nương nhảy cầu, đều là hiếu kỳ không thôi, lúc này nghe xong cười rộ nói: "Đây không phải là kịch bản hay hát, ngẫu hành nhất thiện đắc trung tỳ (làm việc thiện được đầy tớ trung thành), chỉ không biết nha đầu này có thể trung thành hộ chủ thật hay không."

Có điều tất cả mọi người cảm thấy thú vị, đều khuyên bảo Nguyệt Thược nhận người.

Bùi Tâm Tuệ là người có uy tín, gọi Thạch Lựu sang đây xem, hỏi mấy câu, nói cũng kỳ quái, hôm qua Thạch Lựu còn câu trước không hợp câu sau, hôm nay ở trước mặt Bùi Tâm Tuệ thì lại có trật tự, Bùi Tâm Tuệ âm thầm gật đầu, cũng mở miệng nói Nguyệt Thược lưu người lại.

Những người khác còn có thể từ chối, Bùi Tâm Tuệ mở miệng, Nguyệt Thược phải nể mặt nàng, liền cười ứng, Thạch Lựu là xuất thân nha đầu, rất hiểu quy củ, lập tức đi lên dập đầu cho Nguyệt Thược định danh phận chủ tớ.

Bùi Hành trở lại biết được, trách cứ Nguyệt Thược, "Nàng ta nói thật hay giả cũng phải chứng thực, phẩm hạnh như thế nào một hai ngày không thể nhìn ra, tùy tiện thu người như vậy, làm việc không ổn trọng."

Nguyệt Thược bị hắn nói cho méo miệng, đang muốn nói là Bùi Tâm Tuệ khuyên thu, lại giống như tiểu hài tử trốn tránh trách nhiệm bị mắng, không khỏi cúi đầu, yên lặng lĩnh huấn.

Nàng đang có thai, Bùi Hành làm sao cam lòng nói nặng, thấy nàng nhận sai ngoan ngoãn bó tay đứng, trong lòng dù bất mãn nàng làm việc tùy ý, lại cảm thấy dáng vẻ này của nàng hết sức đáng yêu, nên dạy dỗ cũng không giải quyết được gì.

Chỉ là Bùi Hành phân phó Tước nhi và lão ma ma đều chú ý Thạch Lựu, tạm thời không cho nàng ta hầu hạ trong nhà. Có điều Thạch Lựu xác thực là cô nương tốt, vừa chịu khó vừa hiểu quy củ, rất nhanh ngay cả Bùi Tâm Tuệ cũng khen, bên cạnh Nguyệt Thược vốn là thiếu người, nên tự nhiên để một vị trí cho Thạch Lựu.

* Kiều kiều theo ta nghĩ là cách gọi người con gái một cách thân mật của nam tử, giống như bảo bối, tâm can, ko phải tên người