Nguyệt Thược không nghĩ tới Bùi Bác Dụ sẽ đưa ra yêu cầu để bọn họ bàn hồi Bùi gia, Bùi Hành rõ ràng do dự.
Bùi Bác Dụ khuyên: "Ngươi không cần lo lắng trong nhà có ai dám nói khó nghe, nếu nói huyên thuyên ta mà biết được, không cần nói tình nghĩa, toàn bộ đuổi ra ngoài."
Bùi Hành dừng một chút, nói: "Cha, cho dù không có người nói gì, không có một lý do thuyết phục, ta sẽ không trở về Bùi gia."
Bùi Bác Dụ nhìn hắn, cảm thấy hắn dường như thoáng cái lớn lên, thành thục, ánh mắt trước kia trong suốt trở nên tĩnh mịch, không còn là đứa con trai y nói gì cũng nghe. Trong nội tâm không biết là khổ sở hay là an ủi, con trai hiển nhiên có thể ở bên ngoài xông pha một mảnh trời, nhưng cũng là y thực mất đitiểunhi tử có thể nhờ cậy.
"Tử Trọng," Bùi Bác Dụ cực ít gọi tên tự của Bùi Hành, "Ta đã nói qua với lão phu nhân, đại bá của ngươi, ngươi là con nuôi của ta, nghĩa tử, phàm là ta còn ở đây, ngươi muốn ở Bùi gia bao lâu cũng có thể. Có điều ta hiểu được ngươi là hài tử có tiền đồ, tương lai tiền đồ như gấm hoa, cũng không cần dựa vào Bùi gia mới có cơm ăn. Chỉ là hiện thời ngươi phải đọc sách thi khoa cử, cần một bối cảnh đọc sách tốt làm nền, mà ngươi có nhà có khẩu, đến lúc đó thượng kinh làm sao bây giờ? Vừa vặn Cảnh tướng quân con rể của đường thúc chúng ta trong kinh đưa chúng ta vào kinh thành, này so với ngươi tự mình thu xếp không phải tốt hơn sao?"
Bùi Bác Dụ nói có lý, lúc này cùng gia phú lộ*, Bùi Hành mang theo Nguyệt Thược và Minh Kỳ thuê thuyền nhỏ hoặc xe ngựa thượng kinh, dọc đường có an toàn hay không an toàn đã là khó nói, có nữ quyến ở đây, sẽ có nhiều bất tiện, mà thuê xe ngựa hay thuyền nhỏ còn phải chia sẻ không gian, chen chúc không chịu nổi, ăn ngủ không ngon, không biết phải lăn qua lăn lại bao nhiêu lần.
* Cùng gia phú lộ : ở nhà có thể nghèo nhưng đi đường thì phải giàu, có tiền để đề phòng bất trắc.
Bùi Hành không phải là người cố chấp thanh cao, vừa nghĩ như thế liền đáp ứng.
Bùi Bác Dụ cao hứng không thôi, nói: "Nhà ngươi vẫn trụ Hàn Tùng Hiên như cũ."
Bùi Bác Dụ về nhà, lập tức kêu Bùi Minh, bắt hắn đem Hàn Tùng Hiên nhường lại.
Bùi Minh không vui, Bùi Bác Dụ cười lạnh: "Không có để cho ngươi nhường lại Thu Minh Cư, đã là lưu lại thể diện cho ngươi, ngươi cũng không đọc sách, chiếm thư phòng làm cái gì?"
Lại cảnh cáo hắn: "Chờ đệ đệ ngươi về nhà thì bồi cái tội, nếu là bảo ta biết ngươi lại ở trước mặt hắn nói mát, liền cút về thôn trang cho ta."
Bùi Minh bị mắng mặt xám xịt, vừa thẹn vừa tức, ra cửa đạp gã sai vặt hai cái, mắng to: "Còn không đi đem Hàn Tùng Hiên thu thập sạch sẽ, gia ngươi vốn không xứng để ở."
Bên trong Bùi Bác Dụ nghe được, tức giận đến ngã ngửa, ném sách mắng: "Thằng nghịch tử."
Bùi Tâm Tuệ và Phương Ngọc Dung nghe nói đệ đệ trở lại, lòng tràn đầy vui vẻ, nhị phu nhân nghe cùng lắm chỉ đờ đẫn "A" một tiếng, không có phản ứng khác.
Về phần đại phòng, có cao hứng, có mất hứng, cũng có không hợp tác không sao cả. Để Bùi Hành trở lại có thể an ổn sống qua ngày, Bùi Bác Dụ và lão phu nhân bảo đảm Bùi Hành là làm nghĩa tử trở lại tạm trú, không chia gia tài, hằng ngày sử dụng bạc ghi ở sổ sách cá nhân của Bùi Bác Dụ, không đụng đến công trung, như thế phòng lớn cũng sẽ không có ý kiến.
Bùi Hành đến đây, đang muốn đi bái kiến lão phu nhân,tiểunha đầu đến nói thân thể lão phu nhân có chút mệt nhọc, không cần đi qua gặp. Sau đó là đại phu nhân sai người đến, nói ngày gần đây sửa sang lại công việc thượng kinh, quá mức bận rộn cũng không thấy tăm hơi. Rồi sau đó nhị phu nhân cũng có người truyền lời, nói nhị phu nhân bệnh không dậy nổi, không nên gặp người, qua mấy ngày tốt lên sẽ gặp.
Như vậy liên tiếp vài đợt người đến, Bùi Hành không khỏi cười khổ.
Mà thú vị chính là bên chỗ Nguyệt Thược, mấy vị nãi nãi linh thông tin tức, nghe nói Bùi Hành cướitiểunha hoàn mang đi ra ngoài làm vợ, rối rít phái người đến thỉnh đi gặp.
Nguyệt Thược lại không cảm giác mình có mặt mũi lớn như vậy để cho mấy vị thiếu phu nhân coi trọng như thế, chỉ sợ các nàng là cảm thấytiểunha đầu nhảy lên thành chủ tử, ly kỳ hết sức, kêu lên để xem náo nhiệt.
"Gia nói, ta có nên đi hay không? Nếu là đi, đầu tiên đi nơi nào mới được?"
Bùi Hành cười, "Nơi khác không quan trọng, trước theo ta đi gặp đại tỷ."
Bùi Tâm Tuệ nghe cha nàng nói đệ đệ cưới nàng dâu mới, gấp rút phái người đi hỏi thăm lai lịch tân nương tử, kết quả không hỏi thì không sao, vừa hỏi mới biết được mộttiểunha đầu thế nhưng thành em dâu của nàng, thiếu chút nữa không thuận khí mà té xỉu.
Chuyện như vậy hiện thời các nữ quyến Bùi gia đều nghe nói, các thiếu gia cũng biết, lại không có người đề điểm Bùi Bác Dụ.
Tất cả mọi người hữu tâm vô tâm chờ chế giễu.
Bùi Hành thấy Bùi Tâm Tuệ, cười gọi: "Đại tỷ."
Bùi Tâm Tuệ nhìn đệ đệ cao lớn tuấn mỹ, không khỏi kích động hốc mắt ướt át, nói: "Lớn rồi, trưởng thành rồi." Vội vàng kéo hắn ngồi đến trên sập.
Lúc Nguyệt Thược gọi nàng, sắc mặt của nàng lại bỗng nhiên băng lạnh, trong ánh mắt cũng lộ ra chút phòng bị, Nguyệt Thược cơ hồ có thể đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì.
Nàng là đang nghĩ, từ một cái đầy tớ đê tiện thượng vị thành chủ tử, nên có tâm cơ bao sâu mới có thể làm được.
Trong lòng Nguyệt Thược cười khổ, Bùi Tâm Tuệ thật đúng là không có oan uổng nàng, nàng là dùng đủ tâm cơ mới được vị trí thê tử của Bùi Hành.
Bùi Tâm Tuệ trong nụ cười mang theo xa lánh, né qua xưng hô, nhàn nhạt hỏi nàng: "Nghe nói, ngươi trước kia là đi theo Lýtiểuthư?"
Cách đó không xa nha hoàn bà tử đều dựng thẳng tai nghe, chuyện này hiếm có a, thương hộ nhân gia cũng có nghe nóitiểunha đầu gả cho chủ tử, thân sĩ quan lại thì cũng không thấy nhiều.
Nguyệt Thược biết rõ Bùi Tâm Tuệ không có ý vũ nhục, nàng nếu là không thể thản nhiên đối mặt, về sau cũng đừng nghĩ đến giao tế với bằng hữu Bùi Hành, xuất thân căn bản không cách nào giấu giếm, muốn tránh thế nào cũng tránh không được.
Nàng lộ ra tươi cười dịu dàng, thanh thanh thấu thấu, nói: "Đúng, ta trước kia là nhị đẳng nha hoàn bên cạnh Lýtiểuthư."
Bùi Tâm Tuệ thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới nàng không đỏ mặt cũng không quanh co nói sang chuyện khác, thẳng thắn dứt khoát thừa nhận.
Vốn là chuẩn bị tốt lời nói thoáng cái có chút khó có thể mở miệng, trở nên trầm mặc.
Bùi Hành mỉm cười, tán thưởng nhìn Nguyệt Thược một cái, nói với nàng: "Nàng cũng ngồi đi, cùng đại tỷ trò chuyện, về sau có cái gì không hiểu, tìm đại tỷ thỉnh giáo."
Nguyệt Thược nghe, ngồi xuống ghế, San Hô thấy vậy, lập tức mang trà lên cho nàng.
Đến lúc này, nàng đã an vị thân phận chủ tử của mình.
Bùi Tâm Tuệ vẫn không cách nào thân thiết nổi, chỉ nói chuyện với Bùi Hành, hoàn toàn không để ý Nguyệt Thược, Nguyệt Thược đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế, chỉ ngẫu nhiên uống một hớp trà, không dám lộ ra vẻ mong mỏi.
Sau thời gian uống cạn chung trà, gian ngoài liền có nha đầu nói: "Phương cô nương đến đây."
Chỉ thấy rèm hoa hồng phấn được nhấc lên, Phương Ngọc Dung chầm chậm mà vào.
Nàng đứng ở đó, thoáng nhìn qua Bùi Tâm Tuệ cùng Bùi Hành, bình tĩnh để ý Nguyệt Thược, cơ hồ như muốn đưa nàng ta vào chỗ chết. Nàng không thể tin được chính mình hao tổn tâm cơ, dùng hết thảy thủ đoạn, cuối cùng lại bị mộttiểunha đầu nàng không nhìn ở trong mắt hái được quả đào.
Tinh tế mà nhìn, nàng mới phát hiện nha đầu kia dung mạo phi phàm, mặt phấn trắng noãn, mặt mày thanh lệ, không cười cũng nhuộm vài phần vui vẻ, toàn thân tản ra hơi thở dịu dàng ngọt ngào. Loại khí chất này, rõ ràng là hạnh phúc ngọt ngào do được nam nhân che chở màsinhra, hấp dẫn người ta muốn nhìn nàng thêm vài lần.
Nàng bất tri bất giác có chút chua xót ghen tỵ.
Nàng không ghen tị Lý Diệu Quỳnh xinh đẹp, bởi vì nàng biết rõ dung nhan diễm lệ mang theo vài phần cao ngạo cay nghiệt như thế không phải là kiểu Bùi Hành thích, thậm chí đối với những nam nhân vốn là yêu thích nữ tử diễm lệ mà nói, cũng không phải là yêu thích lâu dài. Cho nên nàng có nắm chắc, chỉ cần thiết kế tốt, Bùi Hành sẽ không còn lưu luyến Lý Diệu Quỳnh.
Nhưng là nha đầu trước mắt này, chỉ liếc mắt một cái nàng cũng biết, là một cường địch.
Còn là cường địch đã chiếm thế thượng phong!
Bùi Tâm Tuệ nhìn thấy Phương Ngọc Dung, tươi cười như hoa, ngoắc: "Mau tới đây, gặp qua Hành ca ca ngươi." Nàng không đề cập đến Nguyệt Thược, Phương Ngọc Dung cũng coi như Nguyệt Thược không tồn tại, hé miệng cười vấn an Bùi Hành.
Bùi Hành tự nhiên đã nhìn ra, lại nói hai câu, nhàn nhạt nở nụ cười, cáo từ nói: "Thời điểm không còn sớm, rất nhiều đồ phải chỉnh lý, chờ có thời gian nhàn rỗi lại đến nói chuyện."
Hắn mang theo Nguyệt Thược trở về Hàn Tùng Hiên, thấy chung quanh không có người, đưa tay nắm vai Nguyệt Thược, cúi đầu cười hỏi nàng: "Không nói lời nào, thương tâm sao?"
Có thể không thương tâm, nhưng là cũng không vui, Nguyệt Thược nhếch miệng, không nói lời nào.
Bùi Hành cười nói nàng, "Nhìn nàng xị mặt kìa. Các nàng là thân thích, không cần để thái độ đối đãi của các nàng trong lòng, được hay không cũng chỉ thời gian này. Nàng đó, đặt hết tâm ở trên người của gia là tốt rồi, người khác đối đãi nàng khách khí hay không khách khí không tính, ta đối đãi với nàng tốt, mới là thật."
Hắn thế nhưng sẽ nói loại lời này, Nguyệt Thược không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng cho rằng với tính cách Bùi Hành, biết làm là một chuyện, nhưng sẽ không nói ra, càng sẽ không tại trước mặt thê tử nói về tỷ tỷ muội muội... Kiếp trước nàng còn nhớ Bùi Hành chưa từng ở trước mặt Lý Diệu Quỳnh nói qua một câu về tỷ tỷ của hắn, bởi vì trong lòng hắn, thân sơ có khác.
Nhưng là hiện thời, hắn thế nhưng lại ám hiệu ý tứ "Các nàng bất quá chỉ là thân thích", rõ ràng cho thấy đứng ở phía bên nàng.
Nguyệt Thược cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Cùng người nam nhân này một chỗ, nàng lúc nào cũng sẽ trong lúc lơ đãng cảm nhận được ngọt ngào, loại ngọt ngào này giống như trân châu, bị nàng dè dặt giấu trong lòng, lau chùi, giữ, nhàn rỗi lấy ra cảm thụ dư vị một phen.
Bùi Hành trở lại, cuộc sống bị ảnh hưởng là Phù Dung.
Tin tức Bùi Hành trúng cử truyền tới, Phù Dung cũng có chút ảo não. Chờ biết được Bùi Hành thế nhưng cưới Nguyệt Thược làm thê tử, liền cực kỳ hối hận , tức giận đến không khóc nổi, nện gối đầu chửi bới không ngừng.
Nhưng dù hối hận tức giận, cũng phải chỉnh đốn tâm tình đến bái kiến Bùi Hành.
Bùi Hành ở trong thư phòng nghe nói nàng đến đây, mặt không chút thay đổi nói: "Nàng nếu đã về nhà, lúc này cũng không cần gặp lại."
Phù Dung lòng tràn đầy mong đợi đổi lấy một đáp án như vậy, ở bên ngoài Hàn Tùng Hiên khóc lóc không ngừng.
Nàng phẫn hận ẩn náu ở ngoài Hàn Tùng Hiên mấy ngày, ngày cuối cùng nàng bắt được Nguyệt Thược đi ra, nàng ngăn cản lại Nguyệt Thược, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hay cho ngươi nha đầu không biết xấu hổ, ngày đó lúc ta hầu hạ Tứ gia, ngươi còn làtiểunha đầu lông vàng. Hiện thời giẫm lên đầu ta mà leo lên, một mình độc bá Tứ gia, đầu độc Tứ gia không chịu gặp ta, ta nói cho ngươi biết, không có dễ dàng như vậy, chuyện như vậy còn chưa xong, ngươi chớ đắc ý..."
Dựa vào cái gì nàng hầu hạ Tứ gia lâu như vậy, lại có kết cục bị chồng ruồng bỏ. Nha đầutiểumao này mới đi theo gia bao lâu, liền hết khổ làm thiếu phu nhân.
Rõ ràng nàng mới là người chờ đến mây tan nhìn được trăng sáng!
Phù Dung đỏ mắt, không cam lòng, Nguyệt Thược toàn bộ có thể hiểu được.
Nhưng là nàng không đồng tình Phù Dung, nếu như theo lời nàng ta nói trung thành với Bùi Hành như vậy, ngày đó cũng sẽ không trốn đi. Có điều nàng lại thấy may mắn vì lựa chọn của Phù Dung, nàng ta nếu thật theo đuổi Bùi Hành rời đi Bùi gia, hiện tại Phù Dung sẽ là cây gai giữa nàng và Bùi Hành.
Không phải là nói Bùi Hành bởi vậy sẽsinhra trìu mến với Phù Dung, chỉ là chắc chắn cảm động và nhớ nhung tấm lòng của nàng ta, sau này cả đời này dù không có tình cảm chân chính, cũng sẽ không bạc đãi nàng ấy.
Thực như vậy, cuộc sống Nguyệt Thược sau này tất nhiên sẽ phải chịu đựng vài cơn tức không đâu.
Nhưng hôm nay, trong lòng Bùi Hành chỉ có nàng, toàn bộ, người khác đừng mơ tưởng đi vào nữa.
Nguyệt Thược bỏ tay Phù Dung đang bắt lấy cổ tay nàng, theo thói quen như trước kia gọi nàng, "Dung Đại tỷ tỷ, ngươi là xuất thânsinhsống trong phủ, quy củ luôn luôn tốt, tự ngươi nói xem như bây giờ ngươi nói với ta như vậy, có nên hay không?"
Phù Dung giễu cợt, "Ngươi lại còn bày ra cái vẻ chủ tử với ta, ngươi là chủ tử gì chứ, cùng một loại xuất thân với ta, trong nhà từ trên xuống dưới người nào không biết rõ, Tứ gia cất nhắc ngươi, ngươi cho rằng người khác liền thật phục ngươi sao?"
Giọng nói của nàng đầy châm biếm, "Ngươi gặp qua chủ tử nào bên cạnh không có người đi theo hầu hạ? Ngươi nói ngươi là chủ tử, vậy ngươi đi hỏi một chút một hai nha đầu trong nhà, ai sẽ chịu hầu hạ ngươi? Ngươi khi đó còn phải gọi người ta tỷ tỷ, hiện thời các nàng có thể phục ngươi làm chủ tử, đừng nằm mơ giữa ban ngày đi."
Nguyệt Thược đương nhiên biết rõ, theo lý tối thiểu nên có hai đại nha hoàn, hai ngườitiểunha đầu hầu hạ nàng, nhưng là đến nay, nàng vẫn chưa nhìn thấytiểunha đầu được phân phối tới.
Mà xuất thân của nàng, xác thực sai sử không được những người này, nhưng là nàng không sao cả, vốn sẽ không ở được bao lâu, không có nha đầu hầu hạ thì chính mình mặc quần áo chải đầu tắm rửa, nàng cũng không quen được người khác hầu hạ. Những việc nặng khác, chân chạy tự có bà tửtiểunha đầu làm.
Các nàng bên này dây dưa, Vĩnh Thọ giữ cửa nhìn thấy, vội vàng chạy tới ngăn cản trước người Nguyệt Thược, "Đại tỷ tỷ, các ngươi làm cái gì vậy?"
Phù Dung gặp người đến, sợ gây nữa sẽ bị Bùi Hành biết, cười lạnh một tiếng, đè thấp tiếng nói, mang theo tràn đầy ác ý và nguyền rủa, "Tứ, nãi, nãi, nhânsinhđường còn dài, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, nhất thời đắc ý tính cái gì, có bản lĩnh... Ngươi cả đời đắc ý."
Nàng ta lẽ nào không đắc ý? Tứ gia nếu vẫn chưa lấy vợ, trong phòng chỉ có một mình nàng, nhị phu nhân có phần thưởng món ăn, y phục sẽ cất nhắc nàng, ai không cực kỳ hâm mộ nàng, ngay cả Nhị cô nương, Tam cô nương đều bí mật lặng lẽ gọi nàng một tiếng "Tiểutẩu tử".
Nàng cùng lắm chỉ do dự một chút, cứ như vậy bị đánh vào A tì địa ngục.
Ông trời đối với nàng quá không công bằng. Nàng không phục!