Ngõ Hạnh Hoa.
Mặc dù tên gọi là Ngõ Hạnh Hoa, trên thực tế đầu hẻm chỉ có duy nhất một gốc cây hạnh mà thôi, vào ngõ vừa chật hẹp vừa loạn, chỗ trống bị mấy hộ gia đình tự chiếm thành sân nhỏ trong nhà mình, xe ngựa không cần phải nói là không vào được, chỉ có thể xuống đất đi bộ.
Sáng sớm trời còn chưa sáng, tiếng gà trống gáy "Ò ó o o" vang lên.
Tuy nơi này vẫn là địa giới trong thành Kỳ Châu, nhưng là nhà người nghèo, hay có người ở trong viện nhà mình trồng rau dưa nuôi gà đẻ trứng, cho nên sẽ có vài con gà trống.
Sâu trong ngõ có mộttiểuviện tử cũ rách suy bại, bên trong là ba gian phòng, trong sân còn có một cái lều nho nhỏ làm phòng bếp, sắp xếp cũng gọn gàng.
Lúc này trong đông chính phòng, Nguyệt Thược đang say ngủ.
Nàng sa thật sâu vào mộng cảnh, trong mộng nàng không nhìn thấy thực tế gì đó, cũng không có ai, càng không có chuyện xưa, chỉ có một loại thâm trầm an tâm cùng thỏa mãn, loại tình cảm này chỉ có khi tuổi còn rất nhỏ rất rất nhỏ mới có.
Khi đó, có được một khối đường trắng cao tựa như chiếm được toàn bộ thế giới. Khi đó, sau khi nàng nghe quản sự mụ mụ và đại nha hoàn khiển trách xong, vụng trộm chạy đến dưới tàng cây trong hoa viên ngồi, lấy ra vải vụn mà mấy đại nha đầu ném đi không cần, ở phía trên thêu đơn giản một bông hoa, cảm thụ được ánh mặt trời xuyên qua cành cây, cùng làn gió ấm áp xa xa thổi qua, ấm áp và thích ý...
Muốn vĩnh viễn đắm chìm trong đó.
Muốn bắt được loại cảm giác này, không muốn buông tay.
Trong phòng vang lên tiếng sột soạt mặc quần áo, bóng dáng mang giày, tiếng đi đi lại lại, tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa... Nguyệt Thược mông lung từ trong mộng đẹp khẽ tỉnh dậy, nhưng vẫn chưa thực tỉnh lại, nàng chỉ là trong lúc mơ hồsinhra chút ý thức, biết rõ Nhị tỷ và Tam tỷ trong phòng đứng lên ra cửa, bên ngoài có chút gió lạnh nhân cơ hội tiến vào gian phòng ấm áp, rét lạnh phất qua mặt của nàng, nàng theo bản năng vùi mặt vào trong chăn mền.
Gian phòng lần nữa trầm tĩnh lại, nhưng là nàng không còn ngủ say nữa, có thể rõ ràng biết mình đã không còn ở Bùi gia, chăn mền cứng rắn đắp trên người, không phải là lăng lụa vừa nhẹ vừa nhuyễn mềm ngày thường hay đắp, cũng không ngửi thấy mùi hương u nhiên từ các loại hương liệu quý báu tỏa ra từ lò hương, chỉ có hương vị ánh mặt trời ấm áp.
Sáng sớm gần cuối thu luôn lạnh lẽo như thế này, ngày như vậy, trốn ở trong chăn ngủ như cảm nhận được hạnh phúc gấp đôi.
Chỉ là cửa sổ quá mỏng, động tĩnh bên ngoài sân trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền vào, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau.
Trong phòng bếp để một chén đèn dầu nhỏ, Hồng Chi Lâm gia tam nữ nhặt vài cây củi bổ tốt ném vào bếp, sau đó lửa bừng lên ấm áp, kéo cái bàn nhỏ ở một bên qua để bao mì vằn thắn. Nhị nữ Tiếu tỷ múc nước nấu nồi canh xương lớn.
Tiếu tỷ là bông hoa nổi danh ở ngõ Hạnh Hoa, mày liễu mắt hạnh má đào, vừa mới mười lăm, người đến cửa cầu hôn nhiều đếm không xuể, chỉ có điều vợ chồng Lâm gia tự hào có nữ nhi xinh đẹp, không dễ dàng ưng thuận hôn sự làm lãng phí dung mạo Tiếu tỷ, nên tìm cách thoái thác, chờ có người nhà phú quý nhìn trúng Tiếu tỷ, có sính lễ dày, về sau còn có thể dựa vào con rể.
Tiếu tỷ bản thân cũng không vội, người đến cầu hôn đều là người ở khu vực quanh ngõ, tốt nhất chỉ là gia đình sát đường có mặt tiền cửa hàng, mở tiệm tạp hóa buôn bán, so với Lâm gia bày quán bán mì vằn thắn hơi khá hơn một chút.
Nhiều cô nương nhà nghèo vừa đủ mười * tuổi đã kết hôn, trong nhà cha mẹ giữ lại làm việc nhà không muốn đưa ra cửa quá sớm (lấy chồng), Lâm gia đại phòng trưởng nữ Hồng Đào của Lâm Đại Hiếu ngụ ở song cầu gỗ chính là mới ra cửa năm trước, năm nay vừa vặn mười chín. Mà Tiếu tỷ hiện thời mười bảy, còn có hai năm để chọn.
Tiếu tỷ đậy cái nắp gỗ lại, nhìn khói trắng hừng hực bốc lên, cũng kéo cái ghế nhỏ ngồi đối diện Hồng Chi bao mì vằn thắn.
Hồng Chi năm nay mười lăm tuổi, giống như Lâm Đại Trung, mặt hơi đen hình chữ điền, một đôi mắt không lớn nhưng sáng ngời, không búi tóc giống Tiếu tỷ, mà dùng dây đỏ thắt lại một bím tóc đen ở trước ngực, vô cùng chất phác.
Trong phòng bếp một phụ nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi vào, là mẹ của Nguyệt Thược Liễu thị, vóc người của bà ta có chút béo phì biến dạng, nhưng nhìn từ ngũ quan vẫn còn có thể tìm ra chút thanh tú lúc tuổi còn trẻ. Bà ta vừa đến liền kéo băng ghế ngồi xuống bao mì vằn thắn, "Hôm nay trời lạnh càng khó rời giường."
Tiếu tỷ cũng oán giận: "Buôn bán như thế này, cả ngày bận rộn đến nửa đêm, đến muộn mới thu quán trở lại, mỗi ngày cũng chỉ kiếm được một chút tiền, chờ về sau tỷ muội chúng ta ra cửa, xem hai người các ngươi làm sao làm được."
Liễu thị không thèm để ý, nói: "Ngươi không phải lo, qua ít ngày đại tẩu các ngươi nhập môn, còn sợ nhân thủ trong nhà không đủ sao."
Đại tẩu tương lai, Tiếu tỷ và Hồng Chi đều biết, là một nhà trong hẻm, nhũ danh Thúy Liễu, năm nay mười tám tuổi, cũng là chơi đùa từ nhỏ đến lớn, mọi người đều biết không phải là người chịu khó.
Hồng Chi nhìn thoáng qua Liễu thị, trong nội tâm âm thầm lo lắng, nhưng không dám nói lời không may gì khiến cho Liễu thị không vui, dù sao chuyện Thúy Liễu đã náo loạn non nửa năm, đại ca nhà mình nhìn trúng, ai cũng không lay chuyển được, chỉ có thể nói: "Ta đây không phải là lo lắng cho mấy người già các ngươi sao, chịu không nổi, sớm nên đem việc làm ăn này truyền cho đại ca, hắn ở nhà cả ngày chỉ biết nhàn rỗi, chỉ biết đông tản bộ tây lắc lư, phung phí tiền trà nước."
Đề tài này Liễu thị không thích nói nhiều, vài ngày nay trong đầu bà ta cân nhắc một chuyện khác, khiến cho bà ta nghĩ đi nghĩ lại cũng không có chủ ý, hỏi hai nữ nhi, "Các ngươi nói Sao nhi đột nhiên bị trả lại là chuyện gì xảy ra? Chủ nhà thả người còn về nhà ở? Cũng không giao đãi rõ ràng, bảo ta kẻ làm mẹ này cũng không dám sai sử nàng, coi nàng như khách nhân, tùy ý nàng ngủ thẳng mặt trời lên cao." Bà ta lúc nói khẽ nhíu mày, lúc nhắc tới Sao nhi giọng điệu hoàn toàn không thân mật như với Tiếu tỷ và Hồng Chi.
Hồng Chi nói: "Nương quản nhiều như vậy làm gì, những năm này yêu muội (em gái út) sai người mang không ít đồ trở lại, hiện tại về nhà ở lại mấy ngày thì có làm sao, dù sao nàng ấy chỉ ăn dùng của bản thân, không phải là dùng đồ của nhà mình."
Liễu thị nghe vậy không vui, lấy tay dính bột điểm trán Hồng Chi, nói: "Cái gì ăn dùng của nàng ta, ta là mẹ nàng, nàng hiếu kính ta là đương nhiên."
Hồng Chi bận rộn né tránh, buồn bực nói: "Vừa mới rửa mặt, trên tay nương còn có dầu."
Tiếu tỷ ở một bên cân nhắc, thật lâu đột nhiên nói: "Các ngươi nói, yêu muội có phải phạm sai lầm hay không mới bị chủ nhà trả lại?"
Liễu thị không có quản Hồng Chi, nghe lời Tiếu tỷ suy nghĩ một chút, nói: "Nếu đúng như ngươi nói thì tốt, ta với cha ngươi vốn muốn chừng hai năm nữa thương lượng với bà buôn người, xem có thể tốn chút tiền đem muội muội ngươi chuộc về, dù sao cô nương lớn phải lập gia đình..."
Lúc trước cần tiền gấp bán đi nữ nhi năm tuổi được ba lượng bạc, những năm này cũng thỉnh thoảng nhận được gì đó trong tay nữ nhi không dưới năm lượng, chỉ mưu tính chờ nữ nhi lớn tuổi lại dùng ba lượng bạc chuộc về, chẳng những là một phân tiền không tốn còn được nhà giàu không công giúp đỡ nuôi lớn nữ nhi. Mà xuất thân nha hoàn bên ngườitiểuthư của đại gia đình, có thể nâng giá lên rất nhiều lần, mặc dù là nha đầu nhưng người nào là không biết nuôi dưỡng trong nhà giàu dù là nha đầu cũng tốt đẹp hơn so với nhà nghèo, gả ra ngoài không thiếu được có một phần lễ hỏi nhập môn.
Tay chân Hồng Chi nhanh nhẹn bao mì vằn thắn, gật đầu nói: "Cũng đúng, yêu muội nếu là được chủ nhà gả cho gã sai vặt, về sau nhà cao cửa rộng muốn đi đi lại lại một phen cũng khó, có thể về nhà xuất giá lập gia đình là tốt nhất, ba tỷ muội chúng ta có qua có lại mới náo nhiệt."
Hồng Chi ngược lại xuất phát từ tâm địa tỷ muội thuần túy tỷ muội, nghĩ tới về sau tỷ muội có thể thường gặp mặt lui tới, giúp đỡ lẫn nhau.
Liễu thị nói: "Đợi lát nữa ta với cha ngươi đi bày quán, hai đứa ngươi gọi đại ca, Sao nhi, lúc ăn cơm thăm dò muội tử ngươi một chút, đến cùng là như thế nào để tính toán trước, nếu là chủ nhà đồng ý, dứt khoát lưu lại trong nhà không trở về."
Tiếu tỷ cùng Hồng Chi ứng một tiếng, cũng không hai lời, đem mấy trăm cái vằn thắn dùng vải lụa trắng gói kỹ. Liễu thị cũng nấu xong canh, Lâm Đại Trung không sai biệt lắm cũng đứng lên, hai người nấu mì vằn thắn ăn, Lâm đại phu thê liền dùng xe đẩy nhỏ đem canh và mì vằn thắn, bếp lò các loại mang đi bày ở quán đầu phố, bắt đầu một ngày làm ăn.
Chờ mặt trời phương đông lên cao, ánh nắng sáng sớm nhu hòa không chói mắt chiếu vàotiểuviện cũ rách, chỉ nghe trong tây ốc có nam nhân trẻ tuổi gọi, "Hôm nay trời lạnh, Hồng Chi, mang cho ta chậu nước nóng rửa mặt."
Hồng Chi trong phòng bếp nghe được, sắc mặt như thường gọi: "Đại ca, ngươi mặc y phục kín một chút đến phòng bếp rửa mặt, đừng để ướt trong phòng." Một bên đã mang chậu ra chứa nước.
Con trai độc nhất Lâm gia sau khi Nguyệt Thượcsinh, Lâm Đại Trung và Liễu thị thương lượng với Lâm đại bá cho làm con thừa tự, năm nay vừa vặn hai mươi, đại danh Phú Qúy, vóc dáng hắn không cao không thấp, mặc một thân áo bông mới tinh, mang mũ quả dưa màu xám tro xoa xoa tay từ trong nhà đi ra. Phú Qúy giống như mẹ hắn, mặt tròn trịa, mũi dẹp tẹt, một đôi con mắt bình thường, không quá linh khí, là người béo trắng.
Ai nói béo trắng không tốt, bởi vì hắn béo trắng, mới khiến cho Thúy Liễu ánh mắt cao đáp ứng gả hắn. Theo cách nhìn này thì, thứ gia đình nghèo nào có thể nuôi được con trai béo trắng như thế, như vậy giải thích rõ điều kiện trong nhà là cũng không tệ lắm, khuê nữ gả đi sẽ không ăn khổ.
Lâm gia cái khác không nhiều lắm, canh xương, vỏ vằn thắn rất nhiều, nhà họ cũng không dám ăn nhiều thịt, có đôi khi dùng vỏ vằn thắn tùy tiện bao chút ít món ăn thừa trụng nước sôi, cũng coi như xong. Có điều Lâm Phú Quý chưa bao giờ ăn vằn thắn như vậy, hắn ăn không chỉ phải có bánh nhân thịt, còn phải là gấp đôi phân lượng thịt.
Hồng Chi thấy sắc trời không còn sớm, trước nấu mì vằn thắn thịt heo cho Lâm Phú Quý xong, làm cho Nguyệt Thược một chén phân lượng mì vằn thắn bình thường, bản thân cũng ăn mì vằn thắn, trở về phòng gọi Nguyệt Thược.
"Sao nhi, Sao nhi... Đứng lên ăn lót bụng chút mì vằn thắn rồi ngủ tiếp."
Giọng Hồng Chi ấm áp, tay đem chăn khẽ kéo xuống dưới, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bên trong.
Nguyệt Thược không dễ dàng mở mắt ra, "Ư" một tiếng, gọi: "Tam tỷ."
Hồng Chi cười, "Đồ sâu lười, tham ngủ như vậy, trước kia chủ nhà ngươi không nói ngươi sao?"
Thanh âm Nguyệt Thược hàm hồ, nói: "Các chủ tử ngủ muộn, dậy sớm lắm cũng phải đến giờ Mẹo canh ba (5h – 7h sáng), chúng ta nếu ngày hôm đó không có thay phiên hầu hạ, thì ngủ trễ cũng không có chuyện gì." Nàng tiếp nhận y phục Hồng Chi đưa tới, đem nhét vào trong chăn hồng, chờ ấm áp mới mặc.
Trước kia ở Bùi gia, dù là trong phòng nha đầu cũng có chậu than đốt, nóng hầm hập, trong phòng chủ tử còn có lò hương tinh xảo to lớn, bên trong đốt ngân ti than sang quý không có một chút khói lửa mùi vị, vào ban ngày bỏ vào hương liệu có thể xông y phục, cả căn phòng đều tràn ngập hương thơm ấm áp.
Hồng Chi kinh ngạc, "Các ngươi làm nha hoàn thế nhưng thanh nhàn như vậy." Nàng cười, "Khó trách rất nhiều người tìm phương pháp đi làm nha hoàn cho nhà giàu, thoải mái hơn so với ở nhà."
Thoải mái sao?
Làm nha hoàn thiếp thân cho nãi nãi hoặctiểuthư đúng là thanh nhàn, trước đây thật lâu nàng không phải là cũng rất may mắn mình bị bán làm nha hoàn cho Lý gia, không cần như Nhị tỷ, Tam tỷ cả ngày vất vả làm việc nhà.
Nhưng là thoải mái này phải trả giá thật lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chủ nhân chán ghét mà vứt bỏ, trừng phạt, thậm chí bán đi lưu lạc đến chỗ dơ bẩn, như nàng cũng đã từng mất mạng không phải sao.
Nếu không phải Bùi nhị phu nhân vốn là có bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, dù là nàngtrùngsinh, chỉ sợ sẽ vẫn có va chạm với Lý Diệu Quỳnh. Dù sao ở trong nhà, Lý Diệu Quỳnh là nãi nãi chủ tử cao cao tại thượng, nàng chỉ là nha hoàn sai sử dùng mấy lượng bạc mua về, Bùi Hành dù che chở thế nào, cũng sẽ có chỗ sai, mắt không thấy được. Hắn là một đại nam tử, muốn đọc sách muốn kiểm tra, về sau phải làm quan đi ra ngoài xã giao, chẳng lẽ có thể cả ngày thủ ở nhà che chở nàng?
Lý Diệu Quỳnh vĩnh viễn là chính thất phu nhân của Bùi Hành, ra ngoài giao tế xã giao một tiếng tôn xưng này, vĩnh viễn là của nàng ta.
Chỉ nhìn Phương Ngọc Dung tâm kế thủ đoạn ra sao, thắng được Lý Diệu Quỳnh gấp mười gấp trăm lần, nhưng vẫn kém về danh phận, đời trước còn không phải là lúc nào cũng bị tức khổ bị đè nén. Đương nhiên, Phương Ngọc Dung là mình lựa chọn, không trách được người khác.
Nàng nếu không phải đem bí mật này âm thầm khiến cho Bùi nhị gia Nhị nãi nãi lộ ra ngoài, cũng sẽ giống như Phương Ngọc Dung đời trước cả ngày lẫn đêm suy nghĩ đấu Lý Diệu Quỳnh, dù là thắng thì thế nào? Đời trước Lý Diệu Quỳnh bình nứt không sợ vỡ, cũng không lạ gì Bùi Hành ngưỡng mộ không ngưỡng mộ, chỉ để ý đem danh phận chính thất nãi nãi bày ra để lăn qua lăn lại Phương Ngọc Dung, Bùi Hành là người yêu danh tiếng, không chịu ái thiếp diệt thê, Phương Ngọc Dung chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Dù là Bùi Hành bí mật ôn hòa khuyên giải thì làm sao có thể triệt tiêu những hành hạ và cơn giận không đâu vào ban ngày?
Nguyệt Thược nhìn, nghĩ tới, con trai Phương Ngọc Dung về sau dù là trở thành Hầu gia, nàng ta đích thực lên mặt, nhưng cả đời này cũng đã trôi qua phân nửa, thắng cũng là thắng thảm.
Nhưng lúc này đây thuận lợi từ Bùi gia đi ra, cũng có vận khí ở trong đó. Trung gian nếu không có Mã Tiên Cô, Nhị nãi nãi ra mặt, kết cục cuối cùng có thể là Lý Diệu Quỳnh nháo một phen, lại bị Lý lão gia áp đảo xuống tiếp tục cùng Bùi Hành sống qua ngày. Đây chính là phátsinhcủa kiếp trước, không có Bùi Minh cùng Điền thị xuất lực, bí mật này đến chỗ Lý Diệu Quỳnh thì bị ỉm đi. Kiếp trước dưới mưu kế tỉ mỉ của Phương Ngọc Dung, Bùi Hành được Bùi Hầu nhận làm con thừa tự, tuy nói phụ tử tương xứng, nhưng hai người đến chết không biết rõ chân tướng, Bùi hầu nhìn Bùi Hành luôn tiếc nuối bản thân không có thân tử làm con nuôi, Bùi Hành hô Bùi hầu làm cha nhưng trong nội tâm nhớ tới là Bùi Nhị lão gia, gọi Hầu phu nhân làm nương, nhưng lại ngầm vụng trộm lặng lẽ hiếu thuận Bùi nhị phu nhân.
Thật đáng thương, thânsinhphụ tử đối mặt nhưng không nhận thức nhau, từng người sai tiếc cả đời.