Bùi Hành nhận lấy ly rượu, nhìn rượu ngon trong chén khẽ lắc lư ra gợn sóng vàng óng ánh trong chốc lát, cũng không uống, nhẹ nhàng buông xuống.
Hắn thở dài, "Dung nhi..."
Trong mắt Phương Ngọc Dung lấp lánh thủy quang, buồn bã như muốn rơi lệ nhìn Bùi Hành, "Hành ca, ngươi biết lòng của ta, sao còn nhẫn tâm cự ta ở ngoài ngàn dặm như thế?"
Bùi Hành đứng lên, nhìn Phương Ngọc Dung nói: "Dung nhi, ta đã có chị dâu ngươi."
Đôi mắt Phương Ngọc Dung ẩn tình nhìn Bùi Hành, "Ta không quan tâm ngươi có Lý tỷ tỷ, chỉ cần trong lòng ngươi có ta, ta tình nguyện làm nhỏ cho ngươi."
Bùi Hành lắc đầu, "Ta không thể ủy khuất ngươi làm thiếp, ta chỉ xem ngươi như muội muội, chưa bao giờ có ý này."
Phương Ngọc Dung nghe được một câu trước, trong nội tâm vui mừng. Nghe câu sau, lại lạnh cả người. Nàng nước mắt trào ra, từng giọt rơi xuống, thoáng cái bổ nhào vào trong ngực Bùi Hành, "Nhưng là trong lòng ta chỉ có Hành ca, bảo ta gả cho người khác không bằng để ta chết đi."
Bên ngoài nhà thuỷ tạ, Phù Dung tay phải sít sao bóp tay trái của mình.
Trong lòng nàng cực hận.
Hảo tiện nhân, đường đường mộttiểuthư khuê các thế nhưng buổi tối khuya hẹn nam nhân ra kể nỗi lòng, còn không tự trọng bằng một nha đầu.
Chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân, Phù Dung không dám để Bùi Hành biết được chính mình trộm nhìn đến sự việc này, cắn răng xoay người đi.
Trong nội tâm nàng nôn nóng như lửa thiêu lửa đốt, nhất thời nghĩ tới Tứ gia vừa rồi cự biểu cô nương, hai người này hẳn sẽ không thành sự; nhất thời lại nghĩ cách ăn mặc của biểu cô nương xinh đẹp như thế, biết đâu dùng vài phần công phu,có thể làm Tứ gia mềm lòng.
Nếu biểu cô nương gả cho Tứ gia, Thu Minh Cư làm sao còn có vị trí của nàng. Vốn là tứ nãi nãi không thểsinh, Tứ gia muốn nâng lên làm di nương nàng là người đầu tiên được chọn, đến lúc đó nàng là lớn nhất sau tứ nãi nãi. Nhưng với địa vị, thân phận của biểu cô nương gả nhập môn, lại có nhị phu nhân yêu thương, vào cửa rồi,nàng làm sao còn đường sống, có khi sẽ phải làm quả phụ cả đời không con.
Không được, nàng nhất định phải ngăn cản chuyện này.
Phù Dung cắn răng, thoáng cái tăng nhanh bước chân hướng Thu Minh Cư mà đi.
Lúc này có thể quang minh chính đại ngăn cản việc này chỉ có tứ nãi nãi, cho dù nàng bởi vậy mà đắc tội tứ nãi nãi, cũng không thể để biểu cô nương thành công.
Thời gian uống cạn một chung trà đi qua, Phương Ngọc Dung còn ôm chặt lấy eo Bùi Hành thương xót khóc thút thít, Bùi Hành không muốn ôm, nhưng lại đẩy không được, chỉ có thể bất đắc dĩ mở rộng hai tay không chạm vào người trong ngực. Muốn nói gì đó khuyên giải nàng, lại từ nghèo, chỉ nói đến chuyện để cho nàng ta dừng khóc, cũng là một chuyện khó.
Lại tại lúc này, ngoài cửa một trận ồn ào, một nữ tử xông tới trước, nhìn rõ ràng tình hình trước mắt, tay trái một phen níu lấy búi tóc phi tiên của Phương Ngọc Dung, tay phải hung hăng tát một cái vào mặt Phương Ngọc Dung.
"Tiện nhân, ta thấy ngươi ngày thường không có tự trọng tới tới lui lui thư phòng của nam nhân, thì ra sớm đã có lòng dạ này."
Châu nhi giãy giụa hô to, "Đừng đánh cô nương chúng ta." Vương mụ mụ sít sao tử thủ giữ nàng ta, đánh mấy bạt tai vào mặt Châu nhi, trong miệng ô ngôn uế ngữ mắng: "Hạ tiện chân, dám nhớ thương nam nhân của nãi nãi chúng ta, xem ta đánh chết ngươi..."
Bà ta mắng Châu nhi, nhưng câu câu chữ chữ rõ ràng là nhằm vào Phương Ngọc Dung.
Phương Ngọc Dung như mới tỉnh mộng, ngốc tại đó không có phản kháng.
Bùi Hành vội vàng tiến lên giữ chặt Lý Diệu Quỳnh, "Mau dừng tay."
Lý Diệu Quỳnh bị bắt không thể đánh Phương Ngọc Dung, liền đưa tay nắm thành quả đấm hung hăng đánh vào ngực Bùi Hành, giậm chân vừa khóc vừa mắng: "Ngươi còn che chở nàng! Ta còn sống làm chi, phía dưới nguyên một đám bỉ ổi đã đề phòng không xong, cho tới bây giờ còn phải đề phòng biểu muội nhà mình, Bùi Hành ngươi hôm nay không cho ta câu trả lời thỏa đáng, ta không để yên cho ngươi..."
Phương Ngọc Dung cũng nức nức nở nở bụm mặt khóc, "Hành ca, mặt của ta rất đau..."
Bùi Hành kéo Lý Diệu Quỳnh đi ra ngoài, một bên trừng Vương mụ mụ vẫn còn đang đánh người một cái, "Còn không ngừng tay!"
Nằm trên mặt đất bị Vương mụ mụ cưỡi ở trên người đánh, Châu nhi mặt cũng sưng, trên người bị nhéo cũng đau nhức, lúc này khóc thở không ra hơi cầu xin Vương mụ mụ tha thứ."Vương mụ mụ tha ta, chuyện không liên quan đến ta..."
Vương mụ mụ thấy Tứ gia giận dữ, mới ngượng ngùng dừng tay, chỉ thừa dịp Tứ gia kéo tứ nãi nãi ra cửa không nhìn thấy, mạnh mẽ ngắt Châu nhi một phen, "Sau này đừng để ta biết rõ ngươi đang giở trò, coi chừng ta."
Bùi Hành ra cửa quay đầu lại phân phó Châu nhi, "Ngươi còn không mau đứng lên đỡ cô nương ngươi trở về phòng, rửa mặt, đừng để người nhìn thấy bộ dạng này."
Nói xong cũng kéo luôn Lý Diệu Quỳnh trở về sân nhỏ.
Núp trong bóng tối nhìn một hồi náo nhiệt Nguyệt Thược lúc này mới lặng lẽ trở về Hàn Tùng Hiên.
Nàng cho rằng đêm nay Bùi Hành sẽ lưu ở nội viện trấn an Lý Diệu Quỳnh, liền tự mình rửa ráy, cài cửa đi ngủ. Không đoán được nửa đêm có người ở cửa đẩy cửa, kết quả đẩy không ra lại dùng lực gõ cửa.
Nguyệt Thược thoáng cái bừng tỉnh, hỏi: "Ai ở đó?"
Giọng nam nhân lạnh lùng, "Gia chủ tử ngươi."
Thanh âm có chút không đúng, Nguyệt Thược trong lòng căng thẳng, chân không đi ra mở cửa.
Bùi Hành hỏi nàng, "Ngày hôm nay ngươi cố ý dẫn ta đi nhà thuỷ tạ?"
Nguyệt Thược trong nội tâm chuyển qua vài ý niệm trong nháy mắt, thừa nhận? Hay là không thừa nhận?
Giọng của nàng run rẩy, nói: "Ta... Ngày hôm nay Châu nhi tỷ tỷ tới tìm ta, nói biểu cô nương muốn tác hợp ngài cùng tứ nãi nãi, bảo ta tìm cách đừng nói cho ngài dẫn ngài đi qua, ta nghĩ này đối Tứ gia tứ nãi nãi đều hảo, nên tự chủ trương đáp ứng. Tứ gia... Tứ gia giận ta?"
Trong bóng tối, Bùi Hành thấy không rõ lắm nét mặt Nguyệt Thược, nhưng là nghe thanh âm run rẩy, e ngại của nha hoàn này, cũng tưởng tượng ra bộ dạng nàng sợ hãi run rẩy lã chã chực khóc. Trong lòng hắn nghĩ mình có thành kiến, đoán cô nương trong nhà này là bị bên ngoài lừa gạt, cho rằng trung thành thị chủ nên tự chủ trương.
Chỉ là chỉ sợ vạn nhất không phải, hiện thời nghe được đáp án khẳng định, dây cung trong lòng liên tục căng thẳng trong nháy mắt buông lỏng... Là hắn biếttiểucô nương này sẽ không làm như vậy, người đơn thuần vừa ngu ngơ vừa thẹn, e sợ, nơi nào có thủ đoạn như những nữ nhân trong hậu viện kia.
Bùi Hành cảm giác thân thể khẩn trương đều thả lỏng, yên lặng hít thở mấy hơi, thanh âm nam nhân trầm thấp dồi dào từ tính trong bóng đêm nhẹ nhàng vang lên, "Đến."
Nguyệt Thược không hiểu nhìn hắn.
Bùi Hành lại nói: "Lại đây với ta."
Nguyệt Thược đi qua, Bùi Hành ôm cái cổ nho nhỏ của nàng.
Quá ngây thơ, dễ dàng bị lừa gạt cũng không nên, nhưng đem cô nương này thành đám nữ nhân phía sau nội viện kia, ý niệm này trong đầu khiến hắn mâu thuẫn không thôi, cảm thấy không khỏi thở dài trong lòng, nghĩ tới sau này mình nhìn nữ hài tử này thêm một chút.
Lúc trước giọng nói của hắn không tốt cũng không phải là nhằm vào Nguyệt Thược, chỉ là một đêm này lăn qua lăn lại quá mức. Để trong lòng hắn tích lũy đầy bụng uất khí cùng tức giận, Phương Ngọc Dung yêu thương nhung nhớ làm cho hắn không biết phải xử lý ra sao, Lý Diệu Quỳnh khóc lóc om sòm đùa giỡn làm cho hắn mệt mỏi lại bực mình.
Khiến cho hắn tức giận là, hắn bên này không dễ dàng khiến cho Lý Diệu Quỳnh trấn định, muốn đem việc này âm thầm đè xuống không truyền ra ngoài, kết quả Phương Ngọc Dung tự mình chạy tới chỗ Bùi nhị phu nhân khóc lóc. Sau đó Bùi nhị phu nhân tới gọi người, đến phòng của Bùi nhị phu nhân, hai nữ nhân đối đầu nhau lại là một hồi trò khôi hài.
Trong đêm này, ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, đầy trong đầu đều là tiếng thét chói tai, tiếng khóc, tiếng nhục mạ của nữ nhân.
Chỉ có lúc này mới cảm nhận được yên tĩnh.