Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 19: Tâm kia ta đều biết

“Khuyết Dương, ngươi nói Tang Ức hắn… thật là đã nhớ?” Đêm khuya, Lưu Hoài Diệp ngồi ở ngoài điện hỏi Lam Khuyết Dương.

“Không biết, ta hỏi ca, hắn nói không, nhưng… ta cảm thấy ca đúng là đã nhớ.” Lam Khuyết Dương bất an đáp lại. Lưu Hoài Diệp cau mày, phòng ngàn phòng vạn, sự tình vẫn là tới bước này…

………

Hướng về phía gương đồng, Mạc Tang Ức chậm rãi chải mái tóc bạc của mình, từ trên xuống dưới, chải thật chậm, hai tròng mắt trong gương đồng lại lộ ra suy nghĩ của hắn cũng chẳng hề ở chỗ này. “Cạch!” Cây lược gỗ rơi xuống đất, Mạc Tang Ức dừng lại, lúc này mới khom lưng nhặtlược lên, tiếp tục động tác lúc trước.

Đẩy cửa, Lưu Hoài Diệp lập tức tìm được thân ảnh của Mạc Tang Ức, tiến lên hai bước cầm lấy lược trong tay Mạc Tang Ức, Lưu Hoài Diệp nghiêm túc chải, cũng mở miệng nói: “Tang Ức, hôm nay trời đẹp, có muốn đến ngự hoa viên đi một chút hay không.”

“Hoài Diệp, ta muốn đến hồ Tiêu Tương xem thử, ngươi có thể bứt ra không?” Mạc Tang Ức lấy dây buộc qua, đưa cho Lưu Hoài Diệp, mà Lưu Hoài Diệp lại không nhận, chỉ là cầm lấy cây trâm, thuần thục búi mái tóc dài của hắn.

“Tang Ức, ta không thích ngươi cột tóc, vẫn là như vậy dễ nhìn.” Lưu Hoài Diệp đem tóc phía sau Mạc Tang Ức vén một chút lên phía trước, ở trong gương đồng hài lòng nhìn tay nghề của mình cùng người trong gương, “Tang Ức, trên hồ gió lạnh, đợi qua một hồi trời ấm lên, ta nhất định đi cùng ngươi.”


“Hoài Diệp, ta đã không còn gì đáng ngại, nơi ấy cảnh trí đẹp, ta muốn hôm nay cùng ngươi đi chỗ ấy một lát, chúng ta nhìn xung quanh một chút ngay ở trên bờ, ngươi nói có được không?” Mạc Tang Ức một tay xoa tay Lưu Hoài Diệp đặt ở trên vai hắn, nói với người nọ trong gương.

“Được, nếu Tang Ức hôm nay hưng trí cao như vậy, ta há có thể không cùng ngươi đi?” Lưu Hoài Diệp nghe Mạc Tang Ức nói như thế, không thể cự tuyệt mà đáp.

………

Đi thong thả bên hồ, Mạc Tang Ức mặc cho Lưu Hoài Diệp dắt mình, phía sau đi theo một đội thị vệ, mà Lưu Hoài Diệp không kiêng dè biểu hiện ra vô cùng thân mật với hắn. Vẫn như ngày ấy, trên hồ thỉnh thoảng truyền đến tiếng hài đồng chơi đùa, lưới đánh cá từng chiếc một rơi xuống nước, cũng có nhà đò vẻ mặt tươi cười nhìn một bọc cá Tương vừa mới bắt được.

Lưu Hoài Diệp ngừng lại, ôm Mạc Tang Ức mang theo xúc động nhìn mặt hồ nói: “Tang Ức, không biết ngươi còn nhớ, ngươi thích nhất chúng ta bồi ngươi tới đây ngắm cảnh, khi đó Trì Tuấn và Trác Quần còn ở trong kinh, chúng ta năm người ngồi trong thuyền, uống rượu ngâm thơ, bàn bạc thế sự, rất thích ý.” Lưu Hoài Diệp nói xong liền cúi đầu ngưng mắt nhìn Mạc Tang Ức, hy vọng có thể nhìn ra chút manh mối.

Khóe miệng Mạc Tang Ức vẫn chứa ý cười nhẹ nhàng, hắn dựa vào Lưu Hoài Diệp, nhẹ giọng nói: “Hoài Diệp, vậy đêm nay ngươi ta sẽ ôn lại một lần năm đó thế nào?” Hai tròng mắt nhìn về phía Lưu Hoài Diệp, sâu thẳm như hố, khiến cho Lưu Hoài Diệp không thể tìm thấy tình tự trong đó.

Hôn môi Mạc Tang Ức, Lưu Hoài Diệp tinh tế dán vào một hồi mới buông ra, xoa cặp mắt kia, nói: “Tang Ức, ngươi còn tin ta?”

“Vì sao không tin?” Mạc Tang Ức toàn thân ôm lấy Lưu Hoài Diệp, nhắm lại hai tròng mắt ngăn trở tìm kiếm của người nọ, “Hoài Diệp, ngươi và Khuyết Dương đừng đoán nữa, ta cái gì cũng chưa nhớ ra, chỉ là có chút thanh tỉnh thôi, nửa năm trước kia, trong đầu này luôn luôn mơ mơ hồ hồ, dường như cái gì cũng đều không rõ, hiện giờ, ngủ một giấc, không còn hồ đồ như vậy nữa.”

“Tang Ức, ngươi từng nói, đợi ngươi già rồi, liền ở bên hồ Tiêu Tương này cất mấy gian nhà tranh, thưởng trà thả câu, rời xa hết thảy chuyện đời. Khi đó, ta mặc dù cười ngươi là yêu cầu xa xỉ, nhưng kỳ thật lời ngươi nói kia chính là suy nghĩ của ta. Đợi ngươi ta đều già rồi, chúng ta đi tới chỗ thanh tĩnh chút, mỗi ngày, ngươi câu cá, còn ta nướng, buồn chán, ta liền cùng ngươi đi đi chung quanh, ngươi nói có được không, giống như quãng ngày ta ngươi ở Bạch gia trang kia.” Lưu Hoài Diệp mang theo tưởng niệm quá khứ mà nói.


Môi Mạc Tang Ức giật giật, lại không mở miệng, một lát sau ngay khi Lưu Hoài Diệp quay lại, hắn mới mở to con ngươi cười nói: “Hoài Diệp, mỗi ngày đều ăn cá, ngươi không ngấy sao?”

Lưu Hoài Diệp vừa nghe, hòa hoãn thần sắc, quay lại: “Đến lúc đó, nếu ta thực ngấy, chỉ có thể làm phiền Tang Ức tự mình động thủ làm chút cái ăn cho ta.”

“Ha hả…” Mạc Tang Ức cười ra tiếng, “Nếu nói như thế, ta đây bây giờ chẳng phải là nên đi bái ngự trù làm thầy trước? Hoài Diệp ngươi chính là hoàng thượng, miệng ngậm là được.”

“Không cần đến vậy, chỉ cần là Tang Ức làm, ta đều thích ăn.” Được vẻ sung sướng của Mạc Tang Ức kéo theo vài phần hăng hái, Lưu Hoài Diệp nửa thật nửa giả nói, sau đó mặt lộ vẻ tiếc nuối mà nói, “Lại nói đến, ta còn chưa từng nếm qua tay nghề Tang Ức đâu.”

Ánh mắt Mạc Tang Ức khẽ nhúc nhích, mở miệng nói: “Vậy mấy ngày nữa, ngươi đến chỗ Khuyết Dương đi, ta làm cho các ngươi nếm thử một bữa.”

“Cảm giác này thật tuyệt.” Lưu Hoài Diệp cao hứng đáp lại, có thể cười đùa với người này như thế, khiến cho hắn để lỡ mất phần đau thương trong mắt Mạc Tang Ức.

………

“Ha ha, Tang Vận, ngươi thua, uống rượu uống rượu.” Rượu quyền vừa qua, Trì Tuấn liền vội vã hô to, Ngô Trác Quần bên cạnh lại lập tức rót đầy rượu cho Bạch Tang Vận, cũng ngăn tay Lam Khuyết Dương đưa qua, “Khuyết Dương, lúc trước chính là đã nói, rượu của Tang Vận ai cũng không thể uống thay hắn.” Nói xong, Ngô Trác Quần nhìn mắt Lưu Hoài Diệp, lời này đồng dạng cũng là nói cho thái tử nghe.

“Ca ta tửu lượng thấp, lại uống tiếp sẽ say.” Lam Khuyết Dương tiếp tục cầm chén, Ngô Trác Quần lại tiếp tục ngăn cản, hai người cứ như vậy bắt đầu so chiêu.


“Được rồi được rồi, ta uống là được, cùng lắm thì say các ngươi khiêng ta về.” Bạch Tang Vận kéo đệ đệ, cầm lấy rượu uống vào, sau đấy để chén không trên bàn, “Đến đến, tiếp tục tiếp tục, ta cũng không tin hôm nay ta vẫn thua.” Lần này, Bạch Tang Vận đưa quyền về phía Lưu Hoài Diệp.

Lưu Hoài Diệp thấy trên mặt Mạc Tang Ức đã đỏ ửng, trong lòng biết hắn là uống quá nhiều, nhưng không muốn quấy rầy hứng thú của người này, cũng vươn quyền…

“Ha hả… Hoài Diệp, ngươi thua…” Bạch Tang Vận không đợi Ngô Trác Quần rót rượu, đứng dậy liền đưa rượu của mình tới.

“Phải, ta thua, cam chịu bị phạt.” Một ngón tay Lưu Hoài Diệp nâng đế chén trong tay Bạch Tang Vận, liền cầm tay hắn uống vào, tư thế có phần thân mật khiến cho ba người xung quanh ngừng cười đùa, mà Bạch Tang Vận lại chưa cảm giác có gì không thích hợp, thấy Lưu Hoài Diệp uống xong, lại rót đầy một chén, sau đó vươn quyền, Lưu Hoài Diệp cười bồi hắn định đứng lên…

“Hoài Diệp… Ta vốn nghĩ đêm nay ta sẽ thua nhiều nhất, mà không nghĩ lại là ngươi…” Mạc Tang Ức sức rượu bốc lên, choáng váng đầu tựa lên người Lam Khuyết Dương, nhìn Lưu Hoài Diệp chẳng biết đã uống bao nhiêu chén.

“Không thể như vậy? Ta cũng không biết Tang Vận đánh toan (1) lợi hại như thế, ngay cả ta cũng uống nhiều như thế.” Trong mắt Lưu Hoài Diệp cũng không men say phụ họa, mà những người khác sớm nhìn ra Lưu Hoài Diệp là đang nhường Bạch Tang Vận, bằng không rượu này phải vào trong bụng người nọ.

“Ca, uống chút trà.” Lam Khuyết Dương một tay kéo Bạch Tang Vận, một tay bưng trà qua cho hắn uống, động tác vô cùng bình thường của hai huynh đệ lại khiến cho sắc mặt Lưu Hoài Diệp trầm xuống, Trì Tuấn cùng Ngô Trác Quần vừa thấy, nháy mắt với nhau, Ngô Trác Quần lớn tiếng kêu lên: “Khuyết Dương, đêm nay chúng ta chính là đều đã uống, ngươi một chén không uống cũng không được, đến đến, cùng ta vung mấy quyền.”

“Khuyết Dương, ngươi cũng không thể bại bởi Trác Quần nha, ca đêm nay cũng bị y chuốc không ít rồi.” Bạch Tang Vận vỗ vỗ vai Lam Khuyết Dương, giao trọng trách báo thù cho hắn, sau đó rời khỏi ngực Lam Khuyết Dương.

“Tang Vận, ta ngươi lại tiếp một ván.” Lưu Hoài Diệp mở miệng, Bạch Tang Vận vừa nghe liền ngồi xuống bên cạnh hắn, nghe được Ngô Trác Quần cùng Lam Khuyết Dương đã bắt đầu, Bạch Tang Vận cũng lập tức vung quyền ra.


………

“Hoài Diệp… Ta hình như thật sự say rồi.” Tựa vào đầu vai Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận lẩm bẩm.

“Tang Vận, ta cùng ngươi đến đầu thuyền đi hóng gió một chút, cho ngươi xua xua mùi rượu.” Ôm eo Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp mang người liền ra khỏi khoang thuyền, Lam Khuyết Dương đang không yên tâm muốn cùng đi ra ngoài, lại bị Trì Tuấn kéo lại, “Điện hạ có chuyện nói cùng Tang Vận, ngươi vẫn là đừng đi ra ngoài, có điện hạ, Tang Vận không có việc gì.” Trì Tuấn rót chén rượu cho Lam Khuyết Dương, ý bảo hắn an tâm ngồi xuống chờ. Có một số việc, trong lòng bọn họ biết là được, một khi nói ra, quan hệ nhiều năm của mấy người bọn họ sợ là sẽ loạn.

“Hoài Diệp… Nếu ta già rồi, liền tới bên Tiêu Tương này cất mấy gian nhà tranh, ban ngày ở bên hồ này câu cá ngắm cảnh… Làm lão già thanh nhàn, mấy người các ngươi không có việc, liền tới chỗ ta đây ở mấy ngày, chúng ta lại cùng uống rượu, nếm thử cá tươi ta câu…” Nhẹ khép hai tròng mắt, đầu Bạch Tang Vận tựa vào bả vai Lưu Hoài Diệp, khẽ nói.

“Tang Vận, ta thấy ngươi thực say rồi, cho dù ngươi thật sự già đi, cũng phải giúp ta sắp xếp việc Vận phường, Vận phường ta cũng không yên tâm giao cho người bên ngoài.” Hóng gió hồ, Lưu Hoài Diệp nhẹ ôm Bạch Tang Vận, nhìn giữa ụ tàu cách đó không xa lộ ra vài ánh nến.

“Người mà, chung quy đều có niệm tưởng không phải sao? Tương lai ngươi đăng cơ, Khuyết Dương cưới vợ, ta liền thay ngươi xem xét một người thích hợp, bồi dưỡng hắn thật tốt, chờ ta già rồi, không làm được, liền giao Vận phường cho hắn, Vận phường là luôn có một ngày ta phải giao ra, trong đó dính dáng quá nhiều chuyện triều đình, chọn người này… không được qua loa, chờ làm tốt việc này, ta tìm một nơi thanh tĩnh, làm người thanh nhàn.” Dường như say rất lợi hại, Bạch Tang Vận đơn giản từ từ nhắm hai mắt, nằm trong lòng Lưu Hoài Diệp.

“Tang Vận, nghe ngươi vừa nói vậy, chẳng lẽ ngươi vốn không có tính toán thành gia?” Lưu Hoài Diệp vừa nghe, có chút thâm ý nhìn về phía Bạch Tang Vận. Mà Bạch Tang Vận lại không đáp lại, cười nhẹ mấy tiếng liền mê man, sau khi hắn ngủ, Lưu Hoài Diệp cúi đầu hôn lên môi hắn, mà một màn này, bị lọt vào trong mắt Lam Khuyết Dương lo lắng ra ngoài tìm người.

………

Xoa lên môi mình, Mạc Tang Ức nằm trên giường đưa lưng về phía người đằng sau sớm đã đi vào giấc ngủ, than nhẹ một tiếng: Tâm ngươi ta đã biết, tâm hắn ta cũng biết, thế nhưng tạo hóa thích trêu người, ta há lại đọc tư tâm.


Chú thích

(1) đánh toan: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thì hoà