“Hoàng thượng… Tới giờ rồi.” Trời vừa sáng, Trương Chính nhỏ giọng khẽ gọi trước màn. Một lát sau, nghe được trong giường phát ra tiếng động.
Lưu Hoài Diệp vuốt cơ thể đã bớt sốt của Tang Ức, lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn, tránh cho hắn không bị phong nữa. Cẩn thận đặt người bên cạnh sang một bên, Lưu Hoài Diệp ngồi xuống khoác thêm y phục, xoa xoa nửa người không có cảm giác của mình. Đợi sau khi luồng tê dại đã qua đi, Lưu Hoài Diệp cẩn thận xuống giường.
“Sốt của Tang Ức vừa mới lui, hôm nay bảo đám nô tài phụ trách hầu hạ cẩn thận chăm sóc, phân phó ngự thiện phòng làm chút cháo thịt, lúc nào cần phải có ngay, để hắn ở trong phòng nghỉ một ngày, không có sự cho phép của trẫm không được cho hắn ra ngoài.” Đi ra khỏi nội thất, Lưu Hoài Diệp vừa được thái giám theo người hầu hạ mặc y phục, vừa phân phó Trương Chính bên cạnh.
“Dạ, hoàng thượng, nô tài đã nhớ.” Trương Chính đưa tấm khăn ẩm lên cho hoàng thượng, trong lòng nghĩ một hồi an bài người nào thích hợp đến chăm sóc vương gia.
“Trương Chính, truyền ý chỉ của trẫm, trong cung bất luận là chủ tử hay nô tài, nếu để trẫm nghe được nửa câu có liên quan tới Tang Ức, bọn chúng cũng đừng hy vọng được ở trong cung.” Lưu Hoài Diệp sắp xếp ổn thỏa lại phân phó một câu.
“Dạ, hoàng thượng.” Trương Chính lập tức lĩnh mệnh, đi theo bên người hoàng thượng nhiều năm, hắn hiểu rõ không ở trong cung theo như lời hoàng thượng, cũng không phải là đuổi khỏi cung.
———
“Vương gia, xin ngài tha cho nô tài đi, hoàng thượng đã phân phó, không có sự cho phép của hoàng thượng, ai cũng không được để cho vương gia ngài ra ngoài, vương gia, ngài vẫn là nên quay về giường nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Hồng Tam vừa khóc nức nở vừa quỳ gối trước mặt Mạc Tang Ức, xin Mạc vương gia đang chuẩn bị xông ra quay về phòng. Phàm là người tiến cung, ai lại không biết Mạc vương gia trong cung là thịt trong lòng bàn tay hoàng thượng, không thể đụng vào, trước đấy đã có mấy nô tài vì chăm sóc không chu toàn mà bị hoàng thượng chém đầu, nếu hôm nay vương gia ra khỏi phòng này, đầu hắn cũng chắc chắn khó giữ được.
“Đứng lên đi, ta về phòng.” Mạc Tang Ức không thích làm khó người khác, trong lòng mặc dù vạn phần không vui, vẫn là ngoan ngoãn về phòng.
“Tạ ơn vương gia!” Hồng Tam lập tức cảm ơn dập đầu lạy ba cái.
………
Nằm trên giường mềm, tâm tình Mạc Tang Ức có chút phiền muộn, hắn muốn ra ngoài đi một chút, càng muốn xuất cung hơn, mặc dù hắn đã quên rất nhiều chuyện, nhưng hắn cũng thấy được có cái gì không đúng.
“Ai… Đến lúc nào mới có thể nhớ được đây?” Mạc Tang Ức thở dài một tiếng, chán chường nhìn nóc nhà. Có lẽ sau khi hắn nhớ được chuyện trong quá khứ, sẽ biết mình nên làm thế nào, chứ không phải giống bây giờ đầu không manh mối.
“Ca… Ta đã về.” Một đạo thanh âm bình thản vô ba truyền đến, Mạc Tang Ức lập tức ngồi dậy.
“Khuyết Dương… Ngươi cuối cùng cũng đã về.” Mạc Tang Ức quên đi buồn bực vừa rồi, cao hứng đi đến trước mặt Lam Khuyết Dương, hai tay xoa nhẹ khuôn mặt Lam Khuyết Dương, lập tức nhăn mi lại, “Khuyết Dương… Ngươi gầy quá.”
“Ca, vừa rồi sao vậy, lại thở dài?” Tuỳ ý ca vân vê mặt mình, khuôn mặt lạnh như băng của Lam Khuyết Dương vì trông thấy người trước mặt này liền ấm lên.
“Khuyết Dương… Ta một mình trong phòng có chút buồn, nhưng Hoài Diệp không cho ta ra ngoài.” Đối đệ đệ, Mạc Tang Ức lập tức than phiền.
“Ca, ta đây không phải đã trở lại? Ta cùng ngươi.” Lam Khuyết Dương cầm cổ tay ca, kéo người lên trên giường, sau đó ngồi bên cạnh ca, thu tay, Lam Khuyết Dương đem tay kia nâng cái bọc lên đặt lên tay ca, “Ca, ta mang về cho ngươi mấy viên đá, ngươi xem có thích không?” Sau động tác vừa rồi, Lam Khuyết Dương mới biết ca vừa chịu qua phong hàn, trách không được hoàng thượng không cho hắn ra ngoài.
“Nha? Ta xem thử.” Mạc Tang Ức cũng không nhắc tới chuyện ra ngoài, mở cái bọc thấy bên trong có thật nhiều viên đá đẹp, hưng phấn cầm lấy tinh tế kiểm tra.
Lam Khuyết Dương nhìn thấy ca giơ lên một viên đá hướng về ánh sáng xem màu sắc, càng xem nụ cười trên mặt càng rõ rệt, trong lòng hắn cũng cao hứng, thấy ca thích như thế, hắn cảm thấy đi An Dương một chuyến quả không uổng.
“Khuyết Dương, ngươi tìm thấy ở đâu, những viên đá này thật đẹp.” Mạc Tang Ức đối với những viên đá này thích đến không muốn rời tay.
“Lần này đi công cán, đúng lúc nhìn thấy, liền nhặt về cho ngươi.” Lam Khuyết Dương không nói cho ca, kỳ thật hắn là đặc biệt đi An Dương lấy những viên đá đó.
“Khuyết Dương, lần này ban sai (1) có thuận lợi?” Mạc Tang Ức quan tâm hỏi han.
“Ừm, rất thuận lợi.” Lam Khuyết Dương giúp ca mang dọn mấy viên đá kia.
“Khuyết Dương… Ngươi nói với ca, ca có thể làm chút gì không?” Mạc Tang Ức lại nghĩ tới chuyện vừa rồi.
Lam Khuyết Dương vừa nghe, ánh mắt liền thay đổi, dọn xong viên đá cuối cùng, hắn thận trọng nhìn chăm chú Mạc Tang Ức hỏi: “Ca, sao đột nhiên muốn làm gì?”
“Khuyết Dương… Ta không muốn ở mãi trong cung, ta muốn xuất cung làm chút chuyện, ở trong cung này, ta chung quy vẫn thấy không thoải mái.” Đối với Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức luôn có sự tin tưởng không thể giải thích được.
“Ca… cảm thấy không thoải mái? Có phải nghe ai nói cái gì?” Lam Khuyết Dương ôm vai Mạc Tang Ức, đưa người lên giường, nhìn ra tinh thần người này có chút không tốt, y cởi hài cho Mạc Tang Ức, hầu hạ hắn lên giường.
“Khuyết Dương, ngươi nói, ta cùng Hoài Diệp rốt cuộc là thế nào đây? Vì sao ta không cần gọi hắn hoàng thượng, còn có thể cùng ăn cùng ở với hắn. Khuyết Dương, ta là nam sủng của Hoài Diệp sao? Sao lại là nam sủng? Còn… Bạch Tang Vận là ai? Ta biết hắn sao? Ưm… Tóc của ta không phải vốn là màu bạc sao?” Nghi hoặc kìm nén trong lòng mấy ngày nay, Mạc Tang Ức toàn bộ đều nói hết cho đệ đệ.
“Ca… Nói cho ta biết, những lời này ngươi nghe ai nói?” Cực lực khắc chế chính mình, Lam Khuyết Dương cố gắng để mình bình tĩnh đặt câu hỏi.
“Ta không nói, nói xong, ngươi lại muốn đánh người.” Mạc Tang Ức lắc lắc đầu, cắn môi.
“Được, không nói thì không nói.” Lam Khuyết Dương đưa tay đè quai hàm Mạc Tang Ức, “Ca, đừng cắn mình, ta không hỏi là được.”
“Vậy ngươi đừng nói cho Hoài Diệp.” Mạc Tang Ức không quên còn có một người.
“Được, ta không nói cho hắn.” Lam Khuyết Dương cầm tay Mạc Tang Ức, lại hỏi, “Ca, ngươi là nghe được từ đâu?”
“Có lần ở đang ngủ trong ngự hoa viên nghe bọn họ nói.” Mạc Tang nghĩ đến giọng điệu của mấy người lúc đó, trong lòng có chút khổ sở.
Bọn họ… Trong mắt Lam Khuyết Dương bắt đầu xuất hiện huyết tinh, nhưng hắn cực nhanh giấu đi. Ôm Mạc Tang Ức, nhẹ điểm huyệt ngủ của hắn, một lát sau, Mạc Tang Ức tinh thần không tốt liền có chút buồn ngủ. Ước chừng qua nửa canh giờ, Mạc Tang Ức phát ra tiếng ngáy trầm trầm, Lam Khuyết Dương mới lộ ra vẻ mặt u ám.
“Đại nhân.” Một gã hắc y nam tử bất thình lình xuất hiện không tiếng động trước mặt Lam Khuyết Dương, nửa quỳ trên mặt đất kêu lên.
“Ngày đó ai ở trong ngự hoa viên?” Lam Khuyết Dương dùng thanh âm bí mật hỏi.
“Là Liễu quý nhân cùng Văn quý nhân vừa vào cung, còn có nha đầu theo bọn họ cùng mấy tên nô tài.” Hắc y nam tử bẩm báo rõ ràng.
“Biết rồi, mang nô tài hôm đó từng người đến chỗ ta.” Lam Khuyết Dương ôm ca ngồi dựa vào đầu giường, cẩn thận khống chế lực đạo của mình.
“Dạ, đại nhân.” Hắc y nam tử lại lập tức biến mất.
“Khụ khụ…” Mạc Tang Ức trong lúc ngủ mơ ho khan vài tiếng, Lam Khuyết Dương vội giúp hắn thuận khí, một kiếm kia làm bị thương tim phổi, không chú ý một chút, sẽ làm cho người này lên cơn sốt, ho khan, vì vậy bọn họ đều vô cùng cẩn thận.
“Khuyết Dương… Hoài Diệp… Đau…” Mạc Tang Ức nói mơ mấy tiếng, xoa xoa cánh tay mình. Lam Khuyết Dương ôm chặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve thân mình Mạc Tang Ức, cũng khẽ nói: “Ca… Không đau… Không đau…” Thân thể vốn bị tàn phá dưới lớp y phục, trong nửa năm người này mê man, sớm được bọn họ chữa khỏi, hễ là thứ gì khiến cho người này nhớ lại quá khứ, cũng đều bị bọn họ hủy đi, bọn họ thà rằng người này cái gì cũng đều không hiểu, tâm tính trở nên có chút giống hài đồng, không giống hắn trong quá khứ, cũng không muốn hắn nhớ tới chuyện trước kia.
“Lại ác mộng?” Lưu Hoài Diệp đi vào thấy hành động của Lam Khuyết Dương, hỏi.
“Ừm, ca nói hắn đau.” Lam Khuyết Dương đợi Mạc Tang Ức ngủ ổn, mới thu tay. Ôm lấy Mạc Tang Ức đặt hắn nằm ngang, kéo chăn, Lam Khuyết Dương đốt lên dầu thơm trong phòng, ngồi xuống cạnh bàn, Lưu Hoài Diệp cũng ngồi xuống. Mạc Tang Ức một khi gặp ác mộng, thì cần phải có người bồi, nếu Lam Khuyết Dương đốt lên dầu thơm giúp ngủ, thì chính là có chuyện muốn nói với mình.
“Ca vừa rồi hỏi ta… ‘Hắn có phải là nam sủng của hoàng thượng hay không’, hỏi ta ‘Sao lại là nam sủng’, còn hỏi ta ‘Bạch Tang Vận là ai’, tóc của hắn vốn là màu gì…” Lam Khuyết Dương mỗi lần nói một câu, mặt Lưu Hoài Diệp lạnh đi phần đó, mà chờ sau khi Lam Khuyết Dương nói xong, quanh thân Lưu Hoài Diệp tỏa ra nồng đậm hàn khí.
“Kẻ nào?” Lưu Hoài Diệp chỉ hỏi hai chữ.
“Ta đã phái người đưa chúng tới chỗ ta, đợi lát nữa ca tỉnh, bên kia hẳn là có tin đưa đến.” Lam Khuyết Dương cũng không có nói thẳng ra là ai, đối với nữ nhân của hoàng thượng, hắn thường không trực tiếp nhúng tay.
“Hai nữ nhân vừa mới vào cung kia?” Lưu Hoài Diệp dù sao cũng không phải người thường, tức khắc đoán ra những lời kia là từ ai truyền ra.
“Hoàng thượng nên lo lắng chính là giải thích với hắn thế nào, hắn hôm nay đã hỏi ta một lần, thì cũng có thể hỏi ta lần thứ hai.” Lam Khuyết Dương nói ra chuyện hắn để ý nhất lúc này.
“Trẫm biết rồi.” Lưu Hoài Diệp đứng lên đi đến bên giường, khom người khẽ hôn xuống môi Mạc Tang Ức, “Ngươi ở đây bồi hắn, lúc ăn tối trẫm quay lại.” Dứt lời, Lưu Hoài Diệp xoay người bước đi.
Lam Khuyết Dương nhấp một ngụm trà, vung tay dập tắt dầu thơm, ngồi trở lại bên giường, cũng hôn hôn Mạc Tang Ức, sau đó cầm tay phải của hắn đang thò ra, dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chú thích
(1) ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa ↑