Nửa tháng sau, La thương nhân cực kỳ hào hứng mà lại tới tiểu *** bên hồ, còn chưa vào cửa, đã sợ hết hồn, trên mặt cỏ ngoài *** rải rác một ít lừa ngựa, còn có hai cỗ kiệu, mấy gã sai vặt người hầu hoặc ngồi hoặc đứng, trong tay lại cầm lấy điểm tâm ăn.
Vừa vào cửa ***, tiểu *** đường chỉ có hai cái bàn chen chúc đầy ắp, mỗi bàn đều ngồi bảy tám người, náo nhiệt tựa như ở tiệc rượu. Thức ăn trên bàn đặc sắc muôn màu, mỗi người đều ăn đến mặt mày hớn hở.
Duy nhất không có cười chính là thiếu niên áo đen kia, y hai tay bưng bốn cái đĩa, mạo hiểm đi qua đám người, nhanh nhẹn đem đĩa đựng đầy thức ăn để xuống bàn, lại đem đĩa trống lấy đi, nhanh chóng biến mất ở phòng bếp.
Bỗng nhiên, làm ăn rất tốt a, đã nói rồi, món ngon không sợ núi sâu, thức ăn ngon như vậy, chỉ cần đã ăn một lần, thì muốn quên cũng không thể quên được, muốn lại đến ăn!
Hơn nữa khó được tiểu lão bản nhã nhặn như Đỗ Ninh, đối đãi người khác vô cùng ôn hòa, thật không nghĩ tới một thanh niên giống như công tử, lại có tay nghề tốt như vậy.
La thương nhân cười híp mắt chen đến cửa phòng bếp, đụng ngay thiếu niên áo đen bưng hai chậu canh lớn đi ra ngoài, bị làm cho sợ đến mức hắn vội la to: “Cẩn thận!”
Tiểu Trư trừng hắn một cái, không nói một lời lách qua bên người gã, nếu là người khác bưng chậu canh lớn như vậy, khẳng định được hai cái tay đang cầm, còn phải từ từ đi, mà y một tay một chậu, bước nhanh như bay, nhưng ngay cả một giọt canh cũng không có sánh ra ngoài.
“A, thật rất giỏi.”La thương nhân đổ mồ hôi hột, nhìn một trái một phải, đem hai chậu canh lớn đặt lên bàn, sau đó nghiêm mặt trở lại, lách qua bên cạnh La thương nhân, trở lại phòng bếp, rầu rĩ không vui mà ngồi ở bên cạnh bàn.
Đỗ Ninh đang bận đến đầu đầy mồ hôi, khách nhân quá nhiều, lúc đầu đối với tiểu *** này của hắn mà nói là nhiều lắm, mặc dù Tiểu Trư giúp rất nhiều công việc bận rộn, nhưng vinh dự làm thức ăn điều phối vị đem hắn bận đến ngay cả thời gian thở cũng không có.
“Đỗ lão bản?”La thương nhân lớn tiếng chào hỏi, hắc, xem ra còn phải lộ ra quan hệ cũ, nếu không, phía ngoài ngay cả chỗ ngồi cũng không có, nguyện vọng muốn ăn mỹ thực của gã không phải rơi vào khoảng không?
Tiểu Trư trừng gã một cái, La thương nhân làm bộ không nhìn thấy, đầy mặt tươi cười mà nhìn Đỗ Ninh, Đỗ Ninh quay đầu lại nhìn thấy gã, vô cùng vui mừng, vội hỏi: “Ngài đi Thanh thành đã về rồi?”
“Đúng vậy a, vừa đi ngang qua nơi này, ta nói rồi phải tới ủng hộ quán của ngài, này có thể không đã tới sao?”
“Ha hả, đa tạ đa tạ, a nha, hôm nay khách nhân quá nhiều, ngay chỗ ngồi cũng không có đâu.”
“Không có chuyện gì không có chuyện gì, ta chấp nhận một chút ngồi ở đây là được, lần trước cá sốt thật sự ăn ngon, ta mấy năm nay vào nam ra bắc, sơn trân hải vị đã ăn cũng không coi là thiếu, vẫn là lần đầu ăn cá sốt nỹ vị như vậy đấy, thật không biết Đỗ lão bản ngươi làm sao làm được.”La thương nhân vừa nịnh nọt, vừa tiến tới bên cạnh cái bàn Tiểu Trư ngồi, nơi này chỉ có hai băng ghế, là nơi bình thường Đỗ Ninh cùng Tiểu Trư ngồi, hiện tại Tiểu Trư chiếm một cái trong đó, gã liền đưa tay kéo một cái khác.
Sắc mặt Tiểu Trư lạnh đến mức sắp rơi mảnh băng rồi, phía ngoài nhiều người như vậy còn chưa tính, gia hỏa này lại còn chen vào trong phòng bếp, đây chính là địa bàn của y và Đỗ Ninh a!
La thương nhân dưới ánh mắt băng lãnh thấu xương của y, cả người không được tự nhiên, cười khổ một tiếng, rút tay trở về, nói với Đỗ Ninh: “Ta vẫn là đi ra bên ngoài chen chen chúc chúc thôi.”
Nhưng gã là vị khách đầu tiên từ khi Đỗ Ninh mở quán, lần này lại là đặc biệt đến đây, Đỗ Ninh sao có thể để cho gã chịu ủy khuất? Bỏ xuống công việc bận rộn trong tay, nói với Tiểu Trư: “Mau cầm một phần đồ ăn cho La thương nhân, người ta là khách ở xa tới, không thể chậm trễ.”
Tiểu Trư lão Đại không tình nguyện mà đứng lên, đi trong tủ lấy thìa đĩa bát đũa, đặt lên bàn, La thương nhân một mặt nói cám ơn, một mặt ngồi, chà xát chà xát tay, cao hứng nói: “Mới vừa rồi ta thấy trên bàn bên ngoài hương vị khoai sọ chưng chim bìm bịp rất tốt, có thể hay không cho ta một đĩa? Còn có cá sốt lần trước, ta chính là nhắmcái này tới đó, à, lại đến hai đĩa rau trộn, ngươi tùy tiện làm, cái gì cũng có thể, ha ha, ta tin tưởng tài nấu nướng của ngươi, bất kể làm cái gì đều ăn ngon!”
Gã nói đến cao hứng, đầy mặt mong đợi, Đỗ Ninh khó xử mà liếc mắt nhìn Tiểu Trư, Tiểu Trư trên mặt đầy u ám, hắn dĩ nhiên nhìn ra được, bất quá … Hắn đem Tiểu Trư kéo qua một bên, nhỏ giọng nói: “Ngươi lại đi bên hồ bắt ít chim bìm bịp, lại bắt hai cái cá nhé?”
Tiểu Trư hừ một tiếng, đầy mặt mất hứng, mấy ngày qua khách nhân đột nhiên bạo tăng, những người đó sau khi đã ăn một lần rồi, lại chạy tới ăn, còn có người đã tới lần thứ ba, Đỗ Ninh là thật cao hứng không thôi, nhưng y liền thảm rồi, chẳng những phải chuẩn bị lượng lớn tài liệu làm thức ăn, giúp việc, còn phải kiêm nhiệm tiểu nhị, bưng đĩa đưa bát, phiền cũng phiền chết y.
Hơn nữa nhìn Đỗ Ninh bận rộn như vậy, đến buổi tối mệt mỏi đến mức thắt lưng dường như cũng muốn gãy, y đã cảm thấy rất không đáng, tại sao nhất định phải buôn bán chứ? Bọn họ trước kia không phải là vẫn luôn rất thoải mái vui vẻ sao? Tại sao hiện tại vì những người này bận bịu đến mức quay cuồng hỗn loạn?
Cực kỳ không thể tiếp nhận là, người khác đều ăn đến hưng phấn, mà y cơm trưa còn không có!!
Đỗ Ninh biết tâm tư của y, áy náy nói: “Xin lỗi, Tiểu Trư, ngươi nhịn một chút nữa, khách nhân lại đến chúng ta cũng không tiếp nữa, đợi những khách trong *** này đi, ta lập tức làm cho ngươi, ngươi muốn ăn cái gì thì ta làm cái đó, được không?”
Nghe hắn nói như vậy, Tiểu Trư tự nhiên phản bác không được, cúi đầu ra cửa, trong lòng tức giận, thi triển khinh công, nhanh như chạy trốn.
Đỗ Ninh nhìn bóng lưng y biến mất, thở dài, Tiểu Trư đáng thương, trước kia đều là một ngày bốn bữa đúng giờ ăn cơm, mấy ngày qua thì hoàn toàn bị làm rối loạn, cũng khó trách y tức giận.
La thương nhân dè dặt hỏi: “Vị tiểu ca nhi này tức giận?”Thiếu niên áo đen này tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, nhưng sắc mặt luôn rất lạnh lùng, làm cho người ta không dám thân cận.
Đỗ Ninh áy náy nói: “Không có, y chẳng qua là tính tình hài tử, đều là ta không tốt, làm y mệt mỏi.”
“Thật ra thì ta nói ngài có thể mướn mấy tiểu nhị, những gì phải rửa sạch đều giao cho bọn họ làm, phía trước cũng phải có hai tiểu nhị tới chào hỏi, mặt tiền tiểu *** lại xây rộng hơn chút, đặt mười mấy cái bàn, món ăn ngài làm ngon như vậy, làm ăn nhất định sẽ càng ngày càng tốt, đến lúc đó a, còn phải mở rộng mặt tiền tiểu *** nữa, mướn nhiều tiểu nhị, ha ha, sau này ngài kiếm tiền cũng sợ đếm không hết.”La thương nhân là người làm ăn, bàn tính đánh thật nhanh, đây chính là thay Đỗ Ninh vạch kế hoạch phát triển sau này.
Đỗ Ninh phì cười, hắn cho tới bây giờ không nghĩ qua những thứ này đâu, chỉ là bởi vì thích nấu ăn, liền nghĩ mở tiểu ***, vừa có thể làm việc mình thích, lại có thể tìm cách sinh tồn. Tình huống bây giờ, đã vượt ra khỏi dự tính của hắn rất nhiều, có chút ứng phó không được.
Khách nhân đằng trước đang yêu cầu trà, Đỗ Ninh vội vàng đi thêm nước trà, lại đưa lên hai món ăn, bởi vì người tới quá nhiều, mà đầu bếp chỉ có một, cho nên khách nhân cũng không quá khó chiều, bất kể người quen biết hay không quen biết đều chen chúc ngồi cùng một chỗ, giống như người một nhà ăn cơm, đều vui vẻ hòa thuận.
Qua một lúc lâu, Tiểu Trư mới ôm một đống chim bìm bịp và cá đã rửa sạch trở về, Đỗ Ninh vội vàng làm thức ăn cho La thương nhân, lại chỉ huy Tiểu Trư đem khoai sọ gọt thành viên cầu nhỏ, Tiểu Trư buồn bực không lên tiếng, trên tay gọt thật nhanh, chỉ thấy mảnh vụn bay tán loạn, lần lượt những viên khoai sọ tròn tròn bay đến trong khay, thấy vậy La thương nhân trợn mắt hốc mồm.
Thừa dịp món ăn dang nấu, Đỗ Ninh liền đến tiền đường chào hỏi những khách nhân, xin lỗi tiếp đón không chu toàn, những khách nhân cũng rất thích cái vị tiểu lão bản không giống đầu bếp, nhưng khéo tay làm được thức ăn ngon này, nghe hắn nói khách khí, rối rít cười nói không cần gấp gáp, tất cả mọi người ăn rất thoả thuê. Đỗ Ninh vừa nhận lời làm nhiều một lượt bánh trôi nước trân châu cho mọi người làm điểm tâm, mọi người cùng kêu lên hoan hô.
Tiểu Trư mặc dù cực kỳ bất mãn, nhưng cũng không gây phiền toái cho Đỗ Ninh, không đợi hắn nói, đã tự đi ven hồ hái hạt sen tươi, bởi vì một lát làm nước lèo phải dùng.
Thấy y tri kỷ như thế, Đỗ Ninh cảm kích thở dài một tiếng, vội vàng đem thức ăn ra khỏi nồi, đưa đến trước mặt La thương nhân.
Thật vất vả đem khách nhân tiễn đi, Đỗ Ninh ngã ngồi ở trên ghế, cười khổ một tiếng, hông của hắn đều muốn gãy rồi!
Tiểu Trư yên lặng nhìn hắn, cái gì cũng không nói, đi tới giúp hắn xoa bóp thắt lưng, tay của y vô cùng nóng, dùng sức mức độ vừa phải, lại khóe léo mà điểm ấn huyệt đạo. Làm cho Đỗ Ninh vô cùng thoải mái, hắn thở phào một cái, nhắm mắt lại.
Xoa bóp một lúc lâu, Đỗ Ninh mới chậm rãi lại sức, mở mắt mỉm cười nói: “Muốn ăn cái gì? Ta làm cho ngươi.”
Tiểu Trư rầu rĩ không vui nói: “Không cần, ngươi quá mệt mỏi, ta ăn cơm trắng là được rồi.”
Đỗ Ninh áy náy, đứng dậy muốn đi làm thức ăn, Tiểu Trư không cho, chính mình đi xới cơm trắng, hai người tiện còn chút rau trộn dư lại, qua loa ăn một bữa, Đỗ Ninh chỉ ăn một bát cơm, Tiểu Trư lại ăn sáu bát lớn.
Sau khi ăn xong Đỗ Ninh vừa muốn thu bát đi rửa, Tiểu Trư một tay ôm lấy hắn, một mạch đưa về phòng, bắt hắn nằm xuống nghỉ ngơi, quét dọn thu thập tiểu *** và phòng bếp, đều do y một mình ôm lấy mọi việc.
Mặc dù chút việc này đối với y mà nói cũng không khổ cực, nhưng thử nghĩ xem bởi vì … đám thực khách đó mà đem Đỗ Ninh mệt đến sắc mặt tái nhợt, thậm chí cũng không tinh lực làm món ngon cho mình ăn, Tiểu Trư liền lửa giận dâng trào.
Hừ, không thể để như vậy được!