Đỗ Ninh trở về chuyện đầu tiên chính là đi xem Tiểu Trư, di, trong nhà không có, phòng bếp cũng không có, bây giờ là ban ngày, y không ngủ, sẽ đi đâu chứ?
Người trong bếp nói cho hắn biết, Đỗ Tiếu ở chỗ Lan đại công tử. Đỗ Ninh lắp bắp kinh hãi, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng người khác cũng không biết, hắn đành phải tự mình đi viện của Lan Tử Hàng tìm.
Lan Tử Hàng ở tại Lãng Thanh các, gã sai vặt nói cho Đỗ Ninh, đại công tử cùng Đỗ Tiếu sẽ tiếp khách tại phòng luyện võ.
Đỗ Ninh lo sợ bất an đi đến phòng luyện võ, thò đầu nhìn từ ngoài cửa, phòng khách thật lớn, mặt đất lát đá xanh, dọc theo tường bày biện vài cái ghế dựa, còn có giá binh khí, Lan Tử Hàng ngồi chính vị, mặt mỉm cười, đang nhìn hai người đối mắt trong phòng.
Đỗ Ninh do dự phút chốc mới dám xác định người mình vừa nhìn thấy là Tiểu Trư, y mặc dù vẫn một thân áo đen, nhưng chất liệu thượng thừa, cắt may khéo léo, nổi bật lên cả người cùng trước kia khác nhau rất lớn, quả nhiên là người cần ăn mặc a.
Hơn nữa Đỗ Ninh lần đầu thấy y bộ dạng anh khí bừng bừng như vậy, cả người giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng. Y chính trực đứng thẳng, hai tay ôm cánh tay, yên lặng nhìn chằm chằm kiếm khách đối diện, nhìn như thờ ơ, kì thực vận sức chờ phát động, bất động thì thôi, vừa động liền như lôi đình vạn quân!
Kiếm khách đối diện cũng ngưng thần mà chống đỡ, hai người đứng thật lâu, đột nhiên đều lùi một bước, rút kiếm chặn đánh, nháy mắt trong phòng kiếm quang lóe lên, gió rét nổi lên bốn phía, hai bóng người lúc phân lúc hợp, có khi tiếp xúc tách ra, có khi trên dưới bay lên bay xuống, Đỗ Ninh thấy vậy kinh tâm động phách, hai tay nắm một vốc mồ hôi lạnh, cơ hồ ngay cả thở cũng thở không ra!
Hóa ra Tiểu Trư còn có một mặt như vậy! Uy phong lẫm liệt, sát khí bừng bừng, đâu còn có nửa điểm bộ dạng lười nhác ngày thường? Đỗ Ninh quả thực không thể tin được, thiếu niên kiếm khách khí phách phi dương trước mắt này, chính là Tiểu Trư lười biếng, không lạnh không nóng, thích nuốt cơm mà ăn, ngủ đến bất tỉnh nhà mình!
Đột nhiên một trận cuồng phong bạo vũ giòn vang, hai bóng người trong cuộc vừa tiếp xúc tức thì phân ra, cùng nhau lùi bảy tám bước thì dừng lại, Tiểu Trư thở dốc một hơi, trên trán có chút mồ hôi, người đối diện lại thở hổn hển, mồ hôi rơi như mưa.
Lan đại công tử vỗ tay cười nói: “Tốt, quả nhiên ngang sức ngang tài.”
Tiểu Trư thả lỏng, liền khôi phục bộ dạng lười biếng vốn có, từ từ đem thanh kiếm cắm vào vỏ kiếm, cái gì cũng không nói, trung niên nhân đối diện kia lại hổ thẹn nói: “Đại công tử coi trọng tại hạ rồi, Đỗ thiếu hiệp kiếm thuật cao hơn ta không chỉ một bậc.”
Tiểu Trư nói: “Mười kiếm đầu của ngươi không tệ.”Câu kế tiếp y không nói, mọi người trong lòng đều biết rõ.
Người nọ cười khổ một tiếng, chắp tay cáo biệt, Lan Tử Hàng đưa hắn ra ngoài, xoay người lại thấy Đỗ Ninh đứng cạnh cửa ngây người như phỗng, mỉm cười nói: “Ngươi đã về rồi.”
Đỗ Ninh cúi đầu đáp một tiếng, trong lòng lại đang hồi tưởng tư thế oai hùng vừa rồi của Tiểu Trư, trên tay ấm áp, một bàn tay cầm tay của hắn. Đỗ Ninh ngẩng đầu, Tiểu Trư đang đứng ở bên cạnh, bình tĩnh nhìn hắn.
“Ngươi…”Đỗ Ninh không biết nói gì cho phải, trong lòng hỗn loạn, còn chưa từ trong kinh ngạc vừa rồi phục hồi tinh thần lại.
Lan Tử Hàng nhìn bọn họ nắm tay nhau, âm thầm nắm thành nắm đấm, mỉm cười nói: “Đỗ Ninh, mấy ngày qua cực khổ ngươi,đi về nghỉ ngơi trước đi.”Thái độ của hắn bình thản mang theo ngạo mạn, Đỗ Ninh hiểu được thân phận hiện tại của mình, khẽ khom người cáo từ, không để lại dấu vết mà đem tay từ trong tay Tiểu Trư rút ra, xoay người đi.
Tiểu Trư ở phía sau muốn đi theo, Lan Tử Hàng cười nói: “Tên kia vừa rồi tự xưng Bát tí viên hầu ( vượn và khỉ tám tay), ý là xuất kiếm rất nhanh, không nghĩ tới không chịu nổi một kích như vậy.”
Tiểu Trư nói: “Ừ.”Thật ra thì người kia kiếm thuật cũng có chỗ độc đáo, Tiểu Trư dĩ nhiên mạnh hơn hắn, nhưng sẽ không giống như Lan Tử Hàng tùy ý chê bai hạ thấp người khác. Y nhấc chân muốn đi, Lan Tử Hàng nói: “Lập tức lại có người tới, lúc này là dùng đao, xem một chút có thể địch được một trăm chiêu của ngươi không.”
Tiểu Trư nói: “Ngày mai đi, hôm nay Đỗ Ninh trở về.”Suy nghĩ của y rất thẳng thắn, nghĩ cái gì thì nói cái đó, Lan Tử Hàng lại mất hứng, mỉm cười nói: “Đỗ Ninh? Hắn không phải là ca ca ngươi sao? Làm sao ngươi gọi thẳng tên hắn? Này cũng không hay nga, không tôn trọng ca ca.”
Tiểu Trư nhớ tới mình bây giờ là đệ đệ Đỗ Ninh, gật đầu: “Ca ca.”Đỗ Ninh dặn đi dặn lại, muốn y không được nói lung tung, không được gây chuyện, cho nên y luôn luôn rất chú ý.
“Đỗ Ninh còn có việc bận, ngươi bây giờ trở về, hắn cũng chẳng quan tâm để ý ngươi, nếu như hắn không làm việc, chỉ chuyên nấu cơm cho ngươi, vậy hắn cần gì phải đến đây? Vả lại, đám sư phụ ở phòng bếp khác phàn nàn, ta cũng không dễ xử lý đâu.”
Tiểu Trư ngơ ngác một chút, y thật sự không nghĩ đến điều này.
“Cho nên ngươi vẫn là buổi tối hãy trở về thôi.”
“Ừ.”Tiểu Trư tâm tình có chút giảm sút, chừng mấy ngày không thấy được Đỗ Ninh, rất muốn đi bên cạnh hắn, cho dù cái gì cũng không làm, thì cũng thoải mái, nhưng mà… Như vậy sẽ tăng thêm phiền toái cho hắn sao?
Lan Tử Hàng không để ý đến y nữa, phân phó người đem người tiếp theo cầm đao mời tiến vào, đoạn thời gian trước buổi tối hắn luôn theo Tiểu Trư so chiêu, mệt mỏi không ít. Bởi vì Tiểu Trư ban ngày có thể ngủ, mà hắn lại còn có chuyện khác phải làm a. Cho nên mấy ngày qua hắn mỗi ngày tìm mấy người đến uy chiêu cùng Tiểu Trư, chiếm thời gian ban ngày của y, đem làm việc và nghỉ ngơi của y chuyển tới đây.
Tiểu Trư cùng người khác tỷ võ, Lan Tử Hàng ở bên cạnh nhìn, thuận tiện xem sổ sách của mình, xử lý sự việc, hai bên không để lỡ.
Đao khách lần này võ công không tệ, Tiểu Trư đánh hết sức chăm chú, bất tri bất giác đã đến ban đêm, đao khách cáo từ rời đi, Lan Tử Hàng cũng để sách xuống, cùng y nói nhăng nói cuội một chút, lúc này mới để y rời đi.
Trở lại phòng bếp của Đỗ Ninh, trên bàn đã bày xong bốn món ăn một món canh, đều là món Tiểu Trư thích ăn, làm tâm tình của y rất tốt, chào hỏi xong liền ngồi xuống bắt đầu ăn, mệt mỏi một ngày, khẩu vị tốt đến hết sức kinh người.
Đỗ Ninh yên lặng ngồi bên cạnh, nhìn Tiểu Trư gần như đã không dám nhận thức — không phải là ba ngày ngắn ngủi Tiểu Trư ở nơi này có biến hóa dị thường gì, mà là ánh mắt hắn nhìn Tiểu Trư thay đổi hoàn toàn.
Đây là đứa nhỏ nhặt được, cho tới nay xem Tiểu Trư như thiếu niên mà nuôi dưỡng, với hắn mà nói, coi là gì đây? Giống như đệ đệ? Đúng vậy, có thể quản giáo y; giống như bằng hữu? Đúng vậy, có thể giải sầu buồn bực; giống như thân nhân? Đúng vậy, để cho y cảm giác có thể lệ thuộc vào; giống như…
Thật ra thì, không có biện pháp phán đoán cụ thể như cái gì, Tiểu Trư đối với hắn mà nói, đã là một loại phức tạp, hỗn hợp nhiều loại tính chất tồn tại, hắn thích chăm sóc y — ép y tắm chải đầu, ép y viết chữ mô phỏng, để cho y dần dần từ dã hài tử biến thành có người giáo dưỡng, có cảm giác rất thành tựu. Hắn thích chiếu cố y — nhìn y mỗi bữa cơm đều ăn thật tình như vậy, hạnh phúc như vậy, trong lòng của hắn rất cảm động a, ngay cả nấu cơm càng có động lực, yêu thích cùng cảm giác sử mệnh làm cho tay nghề của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Có thể nói mấy tháng này là Tiểu Trư khiến cho hắn một lần nữa có hứng thú sống, lại có lòng tin với cuộc đời này, nhưng mà…
Tiểu Trư từng ngụm từng ngụm ăn đến vô cùng vui vẻ, cuối cùng đem mặt chôn ở trong bát uống cạn ngụm canh sò cuối cùng, mới hài lòng ngẩng đầu, liên tiếp ợ hai cái.
Đỗ Ninh không nhịn được cười: “Đừng căng vỡ bụng! Mấy ngày qua chưa ăn cơm sao?”
“Ăn.”Tiểu Trư vừa ợ một cái: “Bất quá không có ngon như ngươi làm.”
“Làm sao vậy? Trong tay Lan đại công tử có rất nhiều đầu bếp nổi danh, làm sao để ngươi chịu đói?”Đỗ Ninh không nhịn được nói.
“Ừ, nhưng ta vẫn thích đồ ăn ngươi làm.”Tiểu Trư thành thành thật thật trả lời.
Đỗ Ninh trong lòng cảm động, lặng im không nói.
Nô bộc thu chén đi rửa, kể từ khi lại tới đây, Tiểu Trư ngay cả chén cũng không cần rửa, càng sinh ra nhàn nhã.
Đỗ Ninh nhìn y, Tiểu Trư rõ ràng có tinh thần hơn trước kia, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, khi y chăm chú nhìn hắn, hắn đều cảm thấy trong lòng hốt hoảng.