Đỗ Ninh và Tiểu Trư được an bài ở một tiểu viện đơn lẻ, trong viện có một cây hoa quế rất già, chạc cây dày rậm, xanh um tươi tốt, đây là điểm Tiểu Trư thích nhất. Trừ điểm đó ra, y rất không thích nơi này, bởi vì tiểu viện — so với lâm viên rộng lớn trong núi, thì quá nhỏ.
Đỗ Ninh thu xếp xong, rồi cùng Tiểu Trư thương lượng, hiện tại vào trong thành, gặp người khác dù sao cũng phải xưng tên, Tiểu Trư cần một cái tên chính thức, nếu không bị người ta gọi Tiểu Trư Tiểu Trư, thật sự bất nhã.
Tiểu Trư không có ý kiến gì, hết thảy đều giao cho Đỗ Ninh quyết định, bởi vì muốn tự xưng huynh đệ, Đỗ Ninh nói Tiểu Trư cùng hắn họ Đỗ, tên thì sao, đưa ra mấy cái tên, y đều gật đầu, ngược lại thì Đỗ Ninh cảm thấy chưa đủ hài lòng, lại từng cái phủ định.
Tiểu Trư kiên nhẫn nhìn hắn, thật ra thì cho dù gọi Đỗ Trư, y cũng không có ý kiến.
Cuối cùng Đỗ Ninh thở dài nói: “Ngươi tự mình nói xem, muốn đặt tên là gì?”
Tiểu Trư chớp chớp đôi mắt: “Lại.” (Lại nghĩa là lười)
“Đỗ… Lại?”Đỗ Ninh bật cười: “Ngươi cũng… quá lười đi!”
Tiểu Trư cũng cười, Đỗ Ninh rất thích nhìn y cười, bởi vì y cười một tiếng, cả người đều sinh động, vẻ đẹp tĩnh lặng biến thành vẻ đẹp rạng rỡ, khiến cho Đỗ Ninh không dời được ánh mắt.
“Không bằng ngươi kêu Đỗ Tiếu đi.”Đỗ Ninh hy vọng lưu lại nụ cười của y. Tiểu Trư gật đầu, gọi là gì thật sự không quan trọng a.
“Đỗ Tiếu?”
“A!”
“Tốt, sau này ngươi chính là Đỗ Tiếu, chờ ngươi tròn hai mươi tuổi, ta đặt tên chữ cho ngươi.”
Tiểu Trư gật đầu, Đỗ Tiếu, y có họ, lại có tên, rất giống Đỗ Ninh nha, y ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Đỗ Ninh, trong lòng rất tvui vẻ. Đỗ Ninh mỉm cười sờ sờ đầu của y, nghĩ thầm có đệ đệ như vậy thật là tốt, bởi vì y chưa bao giờ nói ra cái gì phản đối ý kiến, chỉ cần hảo hảo đem y uy no, liền thuận theo làm cho lòng người yêu thương.
Kế tiếp Đỗ Ninh đi phòng bếp quen thuộc tình hình, buổi tối trở về, thấy Tiểu Trư còn đang ngủ.
“Đứng lên, đi ăn cơm tối.”Đỗ Ninh đã làm xong bữa tối, đặc biệt tới gọi Tiểu Trư đi ăn, thuận tiện nhận thức một số trợ thủ giúp đỡ hắn trong bếp, mọi người muốn ở chung một chỗ làm việc, không có quan hệ tốt không được, Đỗ Ninh cố ý làm mấy món sở trường, muốn mời mọi người thưởng thức.
Tiểu Trư ngồi dậy, rầu rĩ không vui nói: “Ta có thể ở đây ăn không?”
“Tại sao?”Đỗ Ninh nói: “Tất cả mọi người đang đợi ngươi đấy, vẫn là đi phòng bếp ăn thôi.”Nơi này phòng bếp cực kỳ rộng rãi, so với phòng bếp trong núi của Đỗ Ninh ước chừng lớn gấp năm lần, mà phòng bếp độc lập như vậy ở Công Đức Lâm này có sáu cái! Bởi vậy có thể thấy được quy mô tiêu biểu của nơi này rồi.
Tiểu Trư cúi đầu không nói, Đỗ Ninh tỉnh ngộ y không thích gặp người lạ, an ủi: “Người nơi này cũng rất hòa khí, ngươi đi gặp một lần, quen là tốt rồi.”Nghĩ đến Tiểu Trư thuở nhỏ lớn lên ở trong núi, quen cô độc, lập tức để cho y đi thích ứng nhiều người thế này, thật sự làm khó y, Đỗ Ninh có chút mềm lòng, bất quá thử nghĩ xem, đây cũng là một cơ hội, nếu y cứ như vậy ngăn cách người đời, đối với sự trưởng thành của y rất bất lợi.
Tiểu Trư không nói nữa, biết điều một chút cùng Đỗ Ninh đi tới phòng bếp, Đỗ Ninh hướng giới thiệu mọi người đây là đệ đệ hắn, tính cách có chút quái gở, hy vọng mọi người không phiền lòng, mọi người khách khí mấy câu, cùng nhau ăn cơm.
Thật ra thì Tiểu Trư tướng mạo tuấn tú, tâm địa lại chất phác thiện lương, mọi người chỉ cần nhìn ánh mắt của y là có thể nhận ra được, hơn nữa y không thích nói chuyện, ngoan ngoãn vô cùng, người trong phòng bếp đều thật thích y, không đến mấy ngày đã thân quen với y.
Tiểu Trư ở đâu cũng có thể thả lỏng, rất nhanh ở bên cạnh bàn trong phòng bếp của Đỗ Ninh tìm một chỗ đất, trải cỏ khô sạch sẽ lên, chuẩn bị ngủ ở chỗ này.
Đỗ Ninh nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người, có chút quẫn bách, nhỏ giọng yêu cầu Tiểu Trư trở về phòng đi ngủ, Tiểu Trư ngồi ở trên cỏ, ngẩng đầu lên năn nỉ hắn: “Ta muốn ngủ bên cạnh ngươi.” Y ánh mắt cầu khẩn làm cho Đỗ Ninh không cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là theo y đi.
May mà Tiểu Trư trừ ngủ trong bếp, cũng không làm những chuyện khác người, Đỗ Ninh yên lòng, tập trung tâm tư chế biến món ăn mới, bởi vì theo kế hoạch năm ngày sau đó, có lão thái thái của một vị quan lại mở đại tiệc mừng thọ qua bảy mươi tuổi ở đây.
Tiệc chúc thọ tiến hành vô cùng thuận lợi, sáu phòng bếp đều tự mình đưa ra món ăn ngon sở trường, thất hỉ đậu hủ hoàn tử và canh cửu cửu lá sen của Đỗ Ninh đặc biệt xuất sắc, lão thái thái ăn khen không dứt miệng, cố ý sai người đem đầu bếp mời tới, khen thưởng trước mặt.
Đỗ Ninh vừa lộ mặt, mọi người kinh ngạc, không nghĩ tới lại là nhân vật xuất chúng như vậy, lão thái thái hỏi hắn mấy câu, Đỗ Ninh đối đáp trôi chảy, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, càng làm cho người có hảo cảm, trong chốc lát ban thưởng rất nhiều, buổi tối lúc Đỗ Ninh kiểm lại, mừng rỡ, chỉ tiền thưởng một ngày này, liền đủ thanh toán hết tiền nợ rồi.
Tiểu Trư gục ở bên cạnh bàn ngủ gà ngủ gật, hỏi: “Đủ rồi sao?”
“Cái gì?”
“Đủ tiền trả rồi sao? Chúng ta lúc nào trở về?”
Đỗ Ninh trầm ngâm, trước khi đến mặc dù không tình nguyện, sau khi tới đây mới phát hiện hoàn cảnh Công Đức Lâm tương đối tốt, làm phần linh động của hắn phát huy rất nhiều, phòng bếp này hoàn toàn do hắn trông coi, nhóm trợ thủ đều rất phối hợp, khiến hco trù nghệ của hắn có thể phát huy hết mức, hiện tại hắn đã không vội vã muốn đi.
“Tiểu Trư, chúng ta vẫn là theo kế hoạch trước ở chỗ này ba tháng rồi nói sau, được không? Ta ở chỗ này có thể làm rất nhiều món ăn mới cho ngươi ăn, đều là tài liệu trong núi không có, ăn rất ngon, ngươi nhất định sẽ thích.”
Tiểu Trư không phải là rất tình nguyện, nhưng y chưa bao giờ phản đối quyết định của Đỗ Ninh, cho nên yên lặng gật đầu.
“Nơi này không thể so với trong núi, rất nhiều người ở, mắt cũng tạp, ngươi không thể dễ dàng hiển lộ võ công, để tránh rước lấy phiền toái, biết không?”
“Ừ”
“Muốn luyện công…, buổi tối len lén ra ngoài luyện đi, nhất định phải tìm chỗ không có không ai mới được.”
“Ừ.”
“Nhất định không được cùng người ta tranh hơn thua, không được đả thương người, không được gây chuyện, biết không?”
“Ừ.”
“Mỗi ngày lúc không có chuyện gì làm phải viết hai tờ mẫu tự, ta muốn nhìn.”
Đây là chuyện Tiểu Trư nhức đầu nhất, kể từ khi vào thành, Đỗ Ninh không chỉ có yêu cầu y ăn mặc sạch sẽ, đầu tóc chải gọn, còn yêu cầu y hảo hảo luyện chữ, nhưng Tiểu Trư thích nhất chính là ăn cơm, ghét nhất chính là viết chữ nha. Bảo y mỗi ngày viết mười mấy chữ, so với luyện mười mấy lần quyền còn cực khổ hơn.
“Chỉ viết một tờ được không?”
“Không được!”
“Hứ.”Tiểu Trư buồn bã ỉu xìu. Đỗ Ninh hấp dẫn y: “Viết tốt, ta làm thêm một bữa điểm tâm cho ngươi ăn, viết không tốt… Hừ hừ.”
Tiểu Trư cảm thấy thật bi thảm.