Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 97: Không đẹp bằng anh

Edit: Simi
Lễ đính hôn của Quý Thiên được tiến hành vào buổi trưa, sau tiệc rượu sẽ còn nhiều hoạt động vui chơi khác, Quý Nhượng không có hứng thứ, cũng không muốn đứng chung một chỗ với những người ở đây, anh và Thích Ánh quyết định đi về trước.
Anh dẫn cô về trường cũ.


Khối mười một và mười hai của Nhất Trung Hải Thành đang học thêm, cách cả bức tường dày vẫn có thể nghe thấy tiếng đọc sách cao thấp không đều giọng. Rõ ràng là chỉ mới tốt nghiệp được hơn nửa năm, vậy mà bây giờ mỗi khi nhớ lại những ngày tháng đi sớm về trễ của thời cấp ba thì lại có cảm giác như đã qua mấy đời.


Quý Nhượng nắm tay Thích Ánh lang thang khắp khu vực ngoài trường, đợi chuông tan học vang lên, anh lại dẫn cô vào trong khuôn viên trường dạo quanh.


Thẳng cho đến khi gặp được giảng viên từng dạy mình, nhìn thấy hai bàn tay đang đan vào nhau thì kinh ngạc hỏi: “Hai em đang hẹn hò với nhau à”, Thích Ánh mới phát hiện ra ý đồ của anh.
Thì ra cái người này tới đây là để khoe khoang.


Trước đây không được thể hiện màn yêu đương trong sân trường nên bây giờ anh trở về để thể hiện.
Lúc đám Khuất Đại Tráng và Lưu Hải Dương tới, Quý Nhượng còn đè đầu bắt bọn họ gọi Thích Ánh là chị dâu.


Dù sao bọn họ cũng là bạn học của Thích Ánh, luôn coi cô như em gái nhỏ, Khuất Đại Tráng nghẹn đỏ cả cổ không nói nên lời: “Không, tiểu tiên nữ không có khí thế của đại tẩu, em không gọi!”
Ngay lập tức bị ăn đập như mọi lần.


Trước giờ cậu ta vẫn luôn ngóng chờ sau khi xác định quan hệ, Nhượng ca sẽ thay đổi tính cách trở nên tốt hơn. Không ngờ là khi gặp lại, tính cách của anh không những không thay đổi mà còn ép cậu ta gọi đại tẩu.
Cậu ta có muốn khóc cũng khóc không nổi.


Lên đại học rồi, Nhạc Lê gầy hơn, không còn nét bầu bĩnh trên má nữa, nhưng cười lên thì vẫn hiện má lúm đồng tiền như cũ, đáng yêu vô ngần. Khuất Đại Tráng khen cô ấy: “Cậu xinh hơn trước nhiều đó, có phải hẹn hò với anh nào rồi không?”


Nhạc Lê: “Cảm ơn nhưng mà không có, với lại cậu cũng không có cơ hội đâu, cả trái tim lẫn cơ thể của tôi đều thuộc về anh Tuyển Ý nhà tụi tôi rồi, hẹn hò chỉ cản trở tôi theo đuổi minh tinh thôi.”


Khuất Đại Tráng: “? Tôi chỉ thuận miệng khen cậu có một câu mà cậu muốn bay lên trời cao rồi hả?”


Nhạc Lê không thèm để ý tới cậu ta, vui vẻ nhào tới bên cạnh Thích Ánh lắc vai cô: “Ánh Ánh, tớ nói với cậu rồi đó! Đến tháng tư tớ sẽ tới thành phố B xem anh Tuyển Ý diễn, lúc đó tớ đến tìm cậu nha, tớ sẽ mua hai vé, cậu đi chung với tớ nha!”


Thích Ánh cũng hào hứng được đi chơi với cô ấy ở thành phố B nên gật đầu: “Ừ, đợi cậu tới tớ sẽ dẫn cậu dạo quanh trường tớ, có mấy món ngon lắm.”


Ngày nghỉ thoáng cái trôi qua, không biết Quý Nhượng bận rộn chuyện gì mà những ngày cuối năm sau đó chẳng thấy mặt mũi anh đâu, chờ sau khi anh hết bận thì cũng đã sắp tới ngày tựu trường.


Lần này anh không cần phải bịn rịn ôm ấp Thích Ánh nửa tiếng đồng hồ trước cổng an ninh nữa, ngày đi học trở lại của anh và Thích Ánh giống nhau, cả hai cùng bay một chuyến đến thành phố B.


Thành phố B không còn bất kì dấu tích nào của tuyết trắng, sau khi nhập học, cây cối trong sân trường nảy mầm, báo hiệu cho mùa xuân sắp tới.


Quý Nhượng không thể ra ngoài vào các ngày trong tuần, thỉnh thoảng lại phải tham dự các hoạt động chính sách gì đó, nếu trong tuần được nghỉ nửa ngày, anh sẽ chạy sang đại học B lên lớp với Thích Ánh.


Hiện tại sinh viên khoa Y đều biết mặt anh bạn trai đẹp ngất trời của hoa khôi, biết bạn trai cưng chiều cô như công chúa, chỉ là tính khí nóng nảy, ngoại trừ hoa khôi và bạn cùng phòng của cô ra thì lúc nào cũng bày ra dáng vẻ lạnh như băng với những người khác.


Đừng hỏi vì sao, đây chính là cây chanh thành tinh chính hiệu đó.
Quý Nhượng cảm thấy mình không được may mắn chút nào, vất vả lắm mới có cơ hội được tham dự tiết học chung với bảo bối, ai ngờ lại trúng tiết giải phẫu.


Không hiểu sao thầy giáo già lại nhìn thấy anh, sau khi giảng dạy mấy kiến thức chuyên ngành, thầy ấy đặt công cụ vào tay anh, hỏi: “Bạn học, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Quý Nhượng nhìn thi thể trên bàn mổ, anh im lặng mấy giây, nói: “Bảo vệ hiện trường vụ án.”


Ngay lập tức anh nổi tiếng với các giảng viên khoa Y.
Thành tích của Thích Ánh vừa tốt vừa chăm chỉ, vốn dĩ đã là học trò cưng của mấy thầy cô, ngoại trừ sinh viên khoa Y ra thì bây giờ ngay cả mấy giảng viên trong khoa cũng biết cô có bạn trai học trường cảnh sát.


Mấy giảng viên tính giới thiệu con mình cho Thích Ánh đành ngậm ngùi mất hết hi vọng.


Tháng tư, cây cối tưng bừng khoe sắc, Nhạc Lê từ đại học Z xa xôi chạy tới thành phố B xem anh Tuyển Ý của cô ấy diễn. Show diễn này có sự tham gia của mấy minh tinh nổi tiếng cùng đài, không dễ kiếm vé chút nào, Nhạc Lê nhanh tay nên giành được hai suất.


Thích Ánh ra sân bay đón cô ấy, hai người vừa gặp mặt là ôm nhau xoay vòng vòng.
Show diễn bắt đầu vào ngày mai, Thích Ánh dẫn cô ấy đến khách sạn gần trường để cất hành lí, sau đó dẫn cô ấy ra phố ẩm thực ăn cơm, đi dạo quanh trường, cả ngày chơi vui vô cùng.


Cả hai như trở về thời cấp ba, buổi tối cùng nằm trên giường khách sạn, chui vào mền nói đủ chuyện trên trời dưới đất, Nhạc Lê bỗng nhớ tới gì đó, hỏi cô: “Ánh Ánh, cậu còn nhớ cái đêm tụi mình trốn ra ngoài đi gội đầu không?”


Nhắc tới chuyện này, cả hai liền bật cười đau cả bụng, Nhạc Lê nói: “Trước đây động lực thi đại học của tớ chính là sớm chuyển ra khỏi nhà để được gội đầu tự do đó!”
Bây giờ nhớ lại mới thấy thời gian trôi qua nhanh quá.


Cả hai trò chuyện đến tận đêm khuya, hôm sau lại ngủ dậy trễ để lấy sức, hơn mười một giờ mới ngồi dậy khỏi giường ăn trưa. Show diễn bắt đầu vào buổi tối, Nhạc Lê phải tới sớm để quan sát tình hình xung quanh, cơm nước xong xuôi, Thích Ánh dựa theo bản đồ đã tra từ trước để dẫn cô ấy tới đó.


Vừa mới ra khỏi cửa khách sạn, Quý Nhượng gọi điện tới, nghe cả hai nói muốn đi xem show diễn giải trí, anh im lặng chừng một giây, nhàn nhạt nói: “Anh cũng đi.”
Cả hai chỉ được gặp nhau vào cuối tuần, hôm nay không gặp được cô, chẳng lẽ anh phải đợi đến cuối tuần sau hay sao?
Lão đại mặc kệ.


Nhạc Lê đứng bên cạnh hét to: “Tụi này chỉ có hai vé thôi.”
Quý Nhượng sắp bị cái cô nàng cướp mất bạn gái này chọc tức: “Anh không vào! Anh chờ em ở ngoài.”
Nhạc Lê bĩu môi, nhỏ giọng làu bàu: “Sao cậu lại có bạn trai bám người thế này.”


Thích Ánh dở khóc dở cười, nhắn địa chỉ qua cho Quý Nhượng, sau hai tiếng, ba người gặp nhau ở hàng thông bên ngoài nhà hát.


Khu sân rộng bên ngoài tập trung đông đúc những người hâm mộ mặc áo đủ mọi màu sắc biểu trưng, lần này mời không ít người nổi tiếng, ai ai cũng có người hâm mộ tham dự để cổ vũ, Nhạc Lê cũng mặc áo màu đỏ để thể hiện mình là fan của ai, cô ấy còn chuẩn bị một kẹp tóc màu đỏ cho Thích Ánh để cô không lạc lõng giữa đám đông.


Quý Nhượng lạnh lùng nhìn Nhạc Lê không vừa ý.
Hiện tại bạn học nhỏ Nhạc Lê đã can đảm hơn trước, không còn e sợ lão đại nữa, còn cười hì hì hỏi: “Cậu có muốn đeo vòng tay màu đỏ để trở thành fan nam không?”
Ngay lập tức bị lão đại phóng ánh mắt sắc như dao tới.


Cả ba ngồi trong quán trà sữa để giết thời gian.
Xung quanh có không ít fan nữ theo đuổi minh tinh tập trung qua đây để ngắm Quý Nhượng.


Hôm nay anh đội mũ lưỡi trai màu đen, lại đội nón hoodie lên, tướng mạo vốn dĩ đã xuất chúng, lúc anh cúi đầu khoanh tay ngồi im lặng cứ khiến người ta tưởng lầm là người nổi tiếng nào đó.
Có cô gái còn muốn tới xin chữ ký của anh.
Nhạc Lê ngồi bên cạnh bật cười mệt xỉu.


Quý Nhượng muốn đánh người lắm rồi. Nhạc Lê ngửi thấy mùi nguy hiểm, nhanh nhảu ho khan hai tiếng, ngồi ngay ngắn lại, kéo Thích Ánh nói sang chuyện khác: “Ánh Ánh, cậu thấy nhỏ mặc đồ màu vàng ngồi bên bàn đối diện không?”
Thích Ánh cắn ống hút nhìn sang, gật đầu: “Thấy.”


Nhạc Lê thấp giọng nói: “Đó là kẻ thù của chúng ta đó! Là kẻ thù không đội trời chung! Cậu nhớ kỹ chưa?!”
Thích Ánh mờ mờ mịt mịt: “Nhớ rồi…”
Quý Nhượng: “…”
Thật đau đầu quá đi.


Mặt trời dần khuất bóng, show diễn bắt đầu vào buổi tối, mọi người từ từ vào trong. Quý Nhượng đưa cả hai tới tận cửa ra vào, cúi đầu chỉnh sửa tóc tai cho Thích Ánh, “Anh sẽ chờ em ở ngoài này.”
Nói bóng gió là, đừng có để anh chờ lâu quá.


Thích Ánh ngoan ngoãn gật đầu, Nhạc Lê xen vào: “Ai da, không lâu lắm đâu, tụi này chỉ coi anh Tuyển Ý thôi, nhanh lắm!”
Dứt lời, cô ấy kéo tay Thích Ánh vào trong.


Quý Nhượng nhìn cô biến mất sau lối vào, anh kéo vành nón xuống, khoanh tay dựa lưng vào lan can, toàn thân lại tỏa ra hơi lạnh giá cấm người ta tiến lại gần.


Tối hôm đó anh bị vô số người chụp hình lại, trên mạng đồn ầm cả lên là ở ngoài lối ra vào có một anh trai còn đẹp hơn cả minh tinh! Tất cả mọi người đều tranh nhau đoán xem anh là fan nam của nhà nào.


Nhạc Lê nói nhanh nhưng thực chất cũng chẳng nhanh lắm, anh Tuyển Ý của cô ấy là một trong những người nổi tiếng nhất, lượt lên sân khấu được xếp ở thứ tự áp cuối. Lúc cô ấy và Thích Ánh ra ngoài thì đã là hai tiếng sau.


Thích Ánh vừa ra liền nhào vào trong lòng chàng trai đang đứng chờ, cô biết nhất định là anh đang bực bội, vì thế cứ ôm cổ anh cọ tới cọ lui mà làm nũng: “Anh đứng lâu như vậy có phải mỏi chân lắm rồi không?”


Quý Nhượng bị cô cọ đến mức tiêu tan hết cơn giận: “Không mỏi, dù sao cũng không mệt bằng đứng nghiêm.” Anh ôm eo cô, cúi đầu hôn cô một cái: “Show diễn có đẹp không?”
Thích Ánh nói: “Không đẹp.”
Quý Nhượng: “Hửm?”
Thích Ánh: “Không đẹp bằng anh.”


Nhạc Lê đứng bên cạnh: “?”