Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 103: Ngoại truyện 5: Cuộc sống hôn nhân không biết xấu hổ

Vừa vào bệnh viện, cô đã vô cùng bận rộn. Là nghiên cứu sinh, cô phải học tập rất nhiều thứ, hơn nữa lúc còn ở trường, cô là học trò cưng của biết bao thầy cô, tư chất thông minh lại chăm chỉ nỗ lực, ai gặp cũng thích, thầy dẫn dắt cô tại bệnh viện cũng phá lệ chú ý tới cô, có đề án gì quan trọng cũng nguyện ý dẫn cô theo để cô có thể học hỏi thêm.


Người vừa đẹp lại vừa nhu thuận, gặp ai cũng mỉm cười thân thiện, có mấy người nhà bệnh nhân đến phòng làm việc cãi nhau với bác sĩ, chỉ cần cô đứng ra là dễ dàng trấn an bọn họ lại ngay.
Mọi người đều thầm truyền tai nhau cô chính là thiên thần áo trắng.


Đợt này số thực tập sinh đến bệnh viện gồm mười mấy người, phân bổ ở nhiều khoa khác nhau, Thích Ánh nhận được sự quan tâm hơn cả. Mấy anh đàn ông con trai còn độc thân đều khích lệ nhau theo đuổi thiên thần nhỏ, cứ rảnh rỗi là lại xuất hiện trước mặt cô để tạo cảm giác tồn tại.


Ngay cả chủ nhiệm cũng rất thích cô, muốn tác hợp cho cô và thằng cháu trai mới từ nước ngoài về của mình, sau khi kết thúc một buổi phẫu thuật nhỏ, ông gọi Thích Ánh vào phòng làm việc, hỏi vài câu về vấn đề trong cuộc phẫu thuật, cười ha hả hỏi: “Ánh Ánh, em có bạn trai chưa?”


Thích Ánh đáp: “Không có thưa thầy.”
Chủ nhiệm nàng vui vẻ hơn: “Để thầy giới thiệu với em thằng nhóc này, con người nó tốt lắm, mới trở về từ phố Wall bên New York, chuyên về bên tài chính á, em xem khi nào có thời gian, thầy sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt.”


Thích Ánh chớp mắt: “Chủ nhiệm, em kết hôn rồi ạ.”
Chủ nhiệm: “ Không phải em nói em chưa có bạn trai hả?”
Thích Ánh: “Dạ, không phải bạn trai mà là chồng ạ.”
Chủ nhiệm: “…”
Ông đau lòng phất tay cho cô ra ngoài.


Lúc ăn cơm ở căn tin, đồng nghiệp còn hớn hở hỏi: “Chủ nhiệm, không phải anh tính giới thiệu cháu trai của mình cho Ánh Ánh à? Anh nói với em ấy chưa? Tôi nghe đồn mấy thằng nhóc bên khoa Ngoại đang tính ra tay kìa.”
Chủ nhiệm: “Ra tay cái gì, Ánh Ánh kết hôn rồi!”
Mọi người: “!!!”


Tin tức thiên thần áo trắng đã kết hôn cứ vậy được truyền khắp bệnh viện.
Nhóm đàn ông con trai độc thân nghe thấy tin này liền thất tình tập thể.
Rốt cuộc là ai!!!
Tình địch! Mau rút đao ra nào!!
Nhưng bọn họ đều không ngờ là mình lại được gặp tên tình địch này nhanh đến vậy.


Khi đó có hai tù nhân đánh nhau đến đầu rơi máu chảy rồi bất tỉnh nhân sự ở trong tù, được quản giáo chở tới bệnh viện để xử lý vết thương, một trong hai tên tù nhân giả vờ bị thương nặng, trên đường vào phòng phẫu thuật, gã đó thoát khỏi còng tay, giật lấy dao phẫu thuật rồi khống chế bác sĩ mổ chính.


Bên ngoài phòng phẫu thuật nhất thời hỗn loạn, có người nhanh chóng báo cảnh sát.
Chuyện này đúng lúc xảy ra ở khoa của Thích Ánh, tù nhân kia hung hăng, dữ tợn, gào hét bắt phải chuẩn bị cho gã một chiếc xe và tiền mặt, dao phẫu thuật đã cứa vào da bác sĩ rồi.


Tình huống ở hiện trường vô cùng nguy cấp, cảnh sát còn chưa tới, quản giáo chỉ có thể tạm thời làm theo lời gã để đảm bảo an toàn cho bác sĩ, đang trong thế giằng co, mọi người đứng phía đối diện gã tù nhân chợt nhìn thấy có bóng người phi từ trên trời xuống qua bệ cửa sổ, tay bám vào gờ cửa sổ, cơ thể cao lớn phi từ ngoài vào, sau đó ra tay nhanh như chớp, đạp tên tù nhân đang la hét kia một cú thật mạnh.


Toàn bộ quá trình diễn ra liền một mạch chưa tới hai giây, tên tù nhân đã bị người vừa tới trói hai tay ra sau đè xuống đất, nửa ngày trời cũng không giãy giụa nổi.
Cảnh sát nhanh chóng xông vào bắt gã tù nhân kia.


Viên cảnh sát chế ngự tên tù nhân lúc nãy vừa trẻ tuổi lại cao ráo điển trai, cả người tỏa ra bầu không khí nghiêm khắc, lạnh lùng, nhất định là phụ trách cho phần nâng cao giá trị nhan sắc của giới cảnh sát. Lúc anh nhảy quả cửa sổ vô tình khiến lòng bàn tay bị xước da, anh nhìn xung quanh, tính tự mình giải quyết vết thương, vừa mới đi tới bồn rửa tay chuẩn bị rửa sơ qua thì nghe thấy có ai đó ngăn cản lại: “Đừng dùng nước nóng!”


Quý Nhượng khựng lại, quay đầu sang nhìn.
Cô gái khoác áo blouse trắng chen qua đám đông, lo lắng chạy tới chỗ anh, nắm tay anh kiểm tra cẩn thận: “Phải rửa bằng nước muối sinh lí, anh ngồi ở đây, đừng có lộn xộn, em sẽ quay lại ngay.”
Vừa dứt lời, cô không đợi anh đáp lại đã chạy thẳng ra ngoài.


Mấy bác sĩ vây xem nãy giờ vội vàng đi tới, “Cảm ơn đồng chí cảnh sát! Vừa rồi may mà có anh! Cảm ơn anh nhiều lắm!”
Quý Nhượng cười: “Đây là chức trách của tôi, việc nên làm thôi.”


Chủ nhiệm khoa quay lại nhìn: “Sao Ánh Ánh vẫn chưa quay lại nữa? Mau nói em ấy nhanh chân lên, lại xử lý vết thương cho đồng chí cảnh sát này!”


Cô gái nhỏ rất nhanh đã cầm theo dụng cụ rửa vết thương trở lại. Cô ngồi xổm xuống trước mặt Quý Nhượng, cẩn thận cầm tay anh lên, bắt đầu khử trùng vết thương.
Mấy bác sĩ vây xem dõi theo chằm chằm, chợt nghe thấy cô gái nhỏ đau lòng hỏi: “Anh có đau không?”


Câu hỏi này không phải nhảm nhí quá à?! Lòng bàn tay trầy da như vậy! Có thể không đau hả!
Không ngờ đồng chí cảnh sát lạnh lùng ngồi trên ghế lại ôn nhu mỉm cười với thiên thần nhỏ của bọn họ: “Em thổi một cái là hết đau liền.”
Mọi người:


Sau đó mọi người nhìn thấy thiên thần nhỏ cầm tay đồng chí cảnh sát, cúi đầu xuống, cẩn thận thổi cho anh hai cái.
Mọi người:
Quý Nhượng cười xoa đỉnh đầu ủ rũ của cô: “Được rồi, anh chỉ chọc em thôi. Không có đau mà, em mau băng lại đi, anh còn phải về cục nữa.”


Cô ngoan ngoãn gật đầu, cầm băng vải lên quấn từng vòng.


Băng bó xong, Quý Nhượng đứng dậy, gật đầu chào mấy vị bác sĩ xung quanh, đang cất bước chuẩn bị rời đi thì anh bỗng nhớ ra gì đó, quay đầu nói với Thích Ánh: “Hôm nay chắc anh lại phải tăng ca nên em đừng có thức chờ anh, cứ đi ngủ sớm đi nhé.”
Thích Ánh gật đầu, giọng mềm mại: “Ừm.”


Thẳng cho đến khi Quý Nhượng rời đi, mấy bác sĩ xung quanh mới hoàn hồn, chủ nhiệm lắp bắp hỏi: “Ánh Ánh… Người đó… là… là gì của em vậy?”
Thiên thần nhỏ xấu hổ cười: “Là chồng của em ạ.”
Mọi người:!!!


Rút đao cái gì Với cái thân thủ chế ngự tội phạm lúc nãy của tình địch, tụi này không dám rút, không dám rút, đáng sợ quá.
Xe cảnh sát vẫn còn chờ ở dưới cổng bệnh viện.
Quý Nhượng mở cửa lên xe.
Cộng sự để ý bàn tay băng bó của anh, kinh ngạc hỏi: “Anh bị thương hả?”


Quý Nhượng đáp: “Vết thương nhỏ thôi.”
Cộng sự tấm tắc lắc đầu, “Nói anh chờ một chút mà anh không chịu nghe, đừng có biến thành siêu nhân chứ, để coi anh về khai báo với chị dâu thế nào.”


Quý Nhượng giơ tay ra trước mặt, cười đầy hãnh diện: “Cái này do chị dâu của cậu băng đó.”
Cộng sự giật mình: “Mẹ nó? Chị dâu làm ở đây á? Không phải anh nói chị ấy còn đi học à?”
Quý Nhượng dựa lưng ra sau: “Đang thực tập ở đây.”


Trong lòng cộng sự sợ hãi: “Chẳng trách hôm nay lúc mới nhận được nhiệm vụ, sắc mặt của anh lại thay đổi nhanh như vậy.”
Quý Nhượng híp mắt.


Đúng vậy, lúc nghe được tin bệnh viện thành phố có tù nhân dùng dao khống chế bác sĩ, phản ứng đầu tiên của anh chính là lo lắng cho bảo bối của mình. Chính vì vậy anh mới không kịp chờ cả đại đội, vội vàng xông ngang vào, một mình ra tay.


Cọ xát ở cục cảnh sát gần một năm, anh tự nhận là đã mài giũa các góc nhọn của mình, chỉ là khi nghe thấy những chuyện liên quan đến Thích Ánh, anh vẫn sẽ không thể khống chế bản thân mình lại.
Cộng sự vỗ vai anh: “Lát nữa trở về, thế nào cục trưởng cũng lại giáo huấn anh cho xem, anh nên cầu nguyện đi.”


Giáo huấn nghiêm phạt gì đó, anh đã sớm biến thành thói quen rồi.
Trong cục quả thật là vừa yêu vừa hận anh.
Vụ án bệnh viện này do anh đảm nhận, công việc báo cáo cũng do anh phụ trách, bận rộn tới hơn mười một giờ đêm mới về đến nhà.


Đèn trong nhà đã tắt, chỉ mở một bóng đèn ngoài hiên soi sáng cả bốn phía của viện tử. Quý Nhượng nhẹ bước đi tắm, vừa rửa mặt xong đi vào phòng ngủ thì Thích Ánh đã mở đèn đầu giường, dụi mắt ngồi dậy.


Tóc anh vẫn còn ướt, đang lau qua loa bằng khăn lông, anh ngồi xuống bên giường hôn lên trán cô: “Đánh thức em rồi hả?”
Cô lắc đầu, kéo tay anh qua xem xét: “Băng ướt rồi, phải thay cái mới thôi.”
Quý Nhượng đè cô xuống: “Không cần đâu, em ngủ tiếp đi.”


Cô gái nhỏ kiên quyết: “Không được, sẽ bị nhiễm trùng mất.”
Dứt lời, cô đi xuống giường, ra ngoài lấy hộp y tế vào, bôi thuốc băng bó lại cho anh.
Lúc cúi đầu quấn băng cho anh, giọng cô buồn buồn: “Anh đã hứa với em là không bị thương rồi mà.”


Quý Nhượng biết mình đuối lý, ôm eo cô thành khẩn xin lỗi: “Anh sai rồi mà, anh hứa sẽ không có lần sau nữa.”
Cô đẩy cái đầu đang cọ tới cọ lui trong lòng ra: “Lần trước anh cũng hứa y chang vậy đó thôi!”
Hiện giờ Quý Nhượng không cần mặt mũi gì hết, cười gặm ngón tay của cô.


Đầu ngón tay của Thích Ánh bị anh gặm ngứa, vừa buồn cười vừa bực bội, băng bó cho anh hai ba vòng xong, cô cất hộp y tế vào, sau đó lấy mấy sấy sấy tóc cho anh, nhỏ giọng càm ràm: “Đã nói với anh biết bao nhiêu lần rồi, dù tóc có ngắn thì anh cũng phải sấy khô mới được đi ngủ chứ, nếu không sau này sẽ bị đau đầu đó.”


Bàn tay nhỏ bé lướt qua mái tóc của anh, vừa mềm mại vừa dịu dàng.
Quý Nhượng lại bắt đầu không an phận.
Tiếng máy sấy dừng lại, anh đè cô xuống giường, khẽ cười hỏi cô: “Em chưa mệt phải không?”


Thích Ánh đạp nhẹ lên người anh, dù có tức giận vẫn luôn giữ nguyên vẻ dịu dàng: “Tay anh như vậy còn tính làm gì nữa!”
Quý Nhượng tắt đèn: “Tay vậy thì sao? Anh cũng đâu cần dùng tay.”
Thích Ánh: “…”
Cái người này đúng là không biết xấu hổ mà!!!
*


Tác giả có lời muốn nói: Là một cẩu độc thân ngàn năm, lúc viết chương này thật chua xót trong lòng quá.