Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 6 - Chương 251: Tiểu dương trở về

Lí Nhị sững lại, thầm nghĩ: “Làm thế nào bây giờ, khách nhân muốn đi rồi.” Bất giác nhìn lại, thấy lão bản nhà mình bưng vò rượu đi tới đây, hắn lập tức nói với một gã tiểu nhịn khác: “Mau thu dọn đi, không được phép tính tiền, biết chưa.”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả, nhanh tay lên, đây là mệnh lệnh của lão bản, mau!” Lí Nhị nhỏ giọng thúc giục.

Tích Vô Nhai vừa muốn mở miệng lại phát hiện hai người căn bản không thèm để ý tới mình, hơn nữa còn đem tất cả đồ ăn dọn vào một chiếc khay thật lớn, không khỏi sửng số, nhịn không được liền lên tiếng: “Các người… làm cái gì vậy?”

Tay Lí Nhị run lên, không biết phải trả lời như thế nào, vậy nên hắn vẫn giả bộ không nghe không thấy, tiếp tục đem đồ ăn đặt lên khay, trong lòng than vãn: “Lão bản à, người tới nơi chưa vậy? Cách có vài bước thôi mà, ngài làm gì mà đi chậm thế chứ?”

Tích Vô Nhai cau mày, tuy nói hắn thật sự muốn tính tiền rồi bỏ đi, nhưng người còn chưa đi mà tiểu nhị trong quán đã vội vàng thu thập đồ ăn như vậy thì nhìn sao cũng không hợp lẽ thường, chẳng lẽ là cố ý đuổi hắn đi, hoặc là… đây là ý của y, hay của kẻ kia?

Cảm giác trong lòng phức tạp, chỉ thấy tâm siết chặt khó chịu, “ Thôi thôi thôi, nếu y đã không muốn gặp ta, vậy ta đi là được.”

Lấy ngân phiếu hai trăm lượng trong người đặt lên chiếc bàn đã được thu dọn trống trơn, vừa mới đứng lên lại nghe phía sau truyền tới thanh âm quen thuộc: “Huynh vẫn lãng phí như vậy, sau này ta không cần món sinh ý của huynh đâu.”

Tích Vô Nhai ngây dại, có chút khó tin, chậm rãi xoay người nhìn lại, đến khi thấy người mình ngày đêm tưởng niệm tươi cười nhìn mình, hắn kích động, nửa ngày không nói nên lời.


Vân Phi Vũ đau lòng, nhìn từ xa chỉ thấy gương mặt hắn tiều tụy, đến gần mới biết chẳng kém da bọc xương là mấy, còn đâu phong thái tao nhã, anh tuấn của vị võ lâm minh chủ năm đó.

“Huynh làm gì vậy chứ, không nên biến mình thành kẻ người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ như vậy. Chẳng lẽ huynh muốn khiến ta áy náy cả đời hay sao?” Đau lòng nhanh chóng chuyển thành hỏa nộ lan tràn khắp nơi.

Vân Phi Vũ mấp máy môi lại chẳng thể thốt ra những lời này, tức giận đặt mạnh vò rượu lên mặt bàn, dọn xong đồ ăn, lời nói lạnh như băng: “Nếu sau này còn muốn tới đây ăn cơm, vậy hôm nay huynh nhất định phải ăn sạch chỗ đồ ăn này, bằng không từ nay đừng tới nữa.”

Nhìn năm món đồ ăn một món canh nóng hổi trước mặt, trong đó đều là những món cay mình thích, Tích Vô Nhai hé miệng thở dốc lại vẫn không nói được một câu, chỉ kích động nhìn y, trên mặt không hề che dấu vui sướng.

“Aiz…” Vân Phi Vũ thầm thở dài, nhìn bộ dàng người trước mặt, y thật sự không có cách nào tiếp tục hờn dỗi, đành phải ấn người ngồi xuống ghế, che dấu chua sót trong giọng nói, uy hiếp: “Hôm nay không ăn xong không được phép rời đi.”

Múc đầy một chén canh đặt tới trước mặt hắn: “Uống một bát canh lót dạ trước đã, cẩn thận ăn cay khiến dạ dày khó chịu.”

Thấy người nọ vẫn nhìn mình bất động, Vân Phi Vũ chau mày: “Nếu huynh tới đây không phải để ăn cơm thì lập tức rời khỏi, sau này cũng đừng đến nữa.”

Thấy Vân Phi Vũ xoay người như muốn rời đi, Tích Vô Nhai lập tức giữ chặt tay y lại, sau đó nhanh chóng buông ra, cầm lấy thìa: “Ta ăn, ta ăn ngay, ta ăn hết ngay.”

“Rốt cuộc ta có chỗ nào tốt? Huynh đường đường là võ lâm minh chủ, cũng là vương gia, rốt cuộc ta có cái gì có thể khiến huynh trở nên như vậy?”

Nhìn hắn chúi đầu ăn canh, chóp mũi y cay cay, hít sâu, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó tự múc cho mình một chén canh, húp từng thìa từng thìa.

Cảm nhận được tầm mắt sáng quắc phóng về phía này, Vân Phi Vũ biết hắn đang nhìn mình, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, đã nói sau này không bao giờ gặp mặt nữa, nhưng thấy bộ dạng hắn suy nhược như vậy liền cầm lòng không nổi mà chạy tới, rõ ràng không thể trao cho hắn thứ gì, biết sai còn phạm, rốt cuộc y đã làm sai hay đúng?


Một tiếng than nhẹ truyền vào tai, Vân Phi Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện đôi mắt đen láy thâm trầm cùng nụ cười đạm mạc của nam nhân: “An tâm, ta chỉ muốn gặp đệ thôi, không có ý tứ gì khác.”

Thấy y kinh ngạc với lời nói của mình, Tích Vô Nhai mỉm cười, áp chế đau đớn trong lòng, tiếp tục nói: “Chỉ cần đệ sống vui vẻ, ta cũng sẽ vui vẻ, cho dù không thể lấy thân phận ái nhân ở bên cạnh đệ, nhưng chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu, đúng không? Hoặc là… ngay cả bằng hữu… chúng ta cũng không thể làm?”

Vân Phi Vũ hé miệng lại không biết nói sau mới phải, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn khó tả, nắm chặt đôi đũa trong tay, tươi cười gắp thức ăn vào bát hắn, thanh âm hơi run rẩy: “Mau ăn đi, huynh nhớ mỗi trưa đều phải tới đây nha. Ta không thích nhìn thấy huynh như vậy, dẫu sao huynh cũng là thần tượng của ta mà!”

Tích Vô Nhai mỉm cười gật đầu, hạ mi mắt, dùng bữa, cố gắng che dấu tất cả đau thương vào đáy mắt, nụ cười chua sót bên khóe môi đã nhạt hơn trước.

Đảo mắt lại qua mười ngày, hai người đã khôi phục không khí thoải mái như quãng thời gian trước kia, nhưng nói thật ra thì cũng không hẳn đã như vậy, bởi vì trong lòng hai người cố tình dựng lên giới hạn của tình bằng hữu, thiếu một phân tự nhiên thân thiện, hơn một phần khách sáo xa cách.

…..

Đã là ngày bốn tháng mười một. Hôm nay, trời còn chưa sáng, Vân Phi Vũ đang ngủ say, trong lúc mơ mơ màng màng lại cảm thấy hơi thở nóng ấm di động trên mặt, kéo chăn lên cao tiếp tục ngủ, nhưng thân thể nóng cháy sau lưng khiến y lập tức bừng tỉnh. Quay đầu lại, chớp mắt mấy cái, “Dương?!”

Vân Khoảnh Dương không nói gì, trực tiếp phủ lên cánh hoa mềm mại kia, dây dưa không ngớt.

Nụ hôn liên miên qua đi, Vân Phi Vũ hé miệng thở dốc: “Huynh mới trở về sao? Hiện tại là giờ nào rồi?”

“Giờ mẹo” Nam nhân trả lời ngắn gọn, thoát bỏ y phục trên người Vân Phi Vũ, hàm trụ hai khỏa anh hồng trước ngực y, nhấm nháp, khiêu khích.

“Ân… Dương… A, huynh không… không nghỉ ngơi trước hay sao?” Vân Phi Vũ bắt lấy lọn tóc còn vương hơi sương của hắn, gian nan mở miệng.


Hai tay Vân Khoảnh Dương đặt sang hai bên cổ Vân Phi Vũ, chăm chú nhìn y: “Ta muốn đệ.” Nói xong liền kéo khố y của y xuống, vỗ về chơi đùa trước sau.

“Sao lại gấp gáp như vậy? Cho dù lần trước ta trở về mà hắn cũng đâu có thế này?” Vân Phi Vũ thầm buồn bực, nhìn gương mặt chẳng mấy bình tĩnh của hắn, nhịn không được liền hỏi: “Dương, phải chăng huynh… tâm tình huynh không tốt? Có chuyện gì sao?”

Vừa nghe lời này, Vân Khoảnh Dương đột nhiên dừng động tác lại, ngữ khí lạnh nhạt: “Tại sao lại cho rằng tâm tình ta không tốt?”

Vân Phi Vũ chau mày, vốn đã không thích bị người khác quấy rầy giấc ngủ, hiện tại còn phải nhìn gương mặt âm tình bất định của hắn, trong lòng bực bội, đẩy mạnh hắn ra: “Có gì thì nói thẳng ra đi, huynh làm như vậy cho ai xem?”

Thấy nam nhân vẫn chăm chú nhìn mình mà không nói một lời, trong lòng càng thêm tức tối, y đẩy người ra định bước xuống giường.

“Đệ đi đâu?” Vân Khoảnh Dương gần như thô bạo kéo y trở lại giường, đè chặt đôi tay y, từng từ từng chữ thốt ra từ kẽ rằng: “Còn muốn đi gặp Tích Vô Nhai sao?”

Nghe thấy câu này, Vân Phi Vũ lập tức đình chỉ giãy dụa, kinh ngạc nhìn hắn, chỉ cảm thấy hỏa nộ trong lòng cháy mãnh liệt hơn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dùng hết khí lực đẩy hắn ra, chỉ vào mũi hắn rống giận: “Vân Khoảnh Dương, ngươi luôn miệng nói tin tưởng ta, tin tưởng ta, nhưng cho tới bây giờ ngươi đã từng một lần tin tưởng ta chưa, hả? Ta gặp ai, kết bằng hữu với người nào ngươi cũng muốn quản? Ta dám đường đường chính chính gặp hắn, đương nhiên ta không sợ có người dị nghị. Dù sao ta cũng đã gặp hắn rồi đấy, ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

Chưa khi nào phẫn nộ tới mức này, Vân Phi Vũ đứng dậy bắt lấy y phục, nhanh chóng mặc lại trên người, cầm không được cảm giác cay cay nơi khóe mắt, y dùng tay áo hung hăng lau mặt: “Mẹ nó, lão tử đúng là bị coi thường rồi mà.”

Vừa chuẩn bị lấy ngoại sam, y phục bị bàn tay phất ngang cướp đi, ngay sau đó bị kéo vào một vòng tay quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn.

Ủy khuất trong lòng thúc đẩy y giãy dụa, rống lớn: “Cút, hiện tại lão tử không có tâm tình nháo với ngươi, ngươi thích thế nào thì làm thế đó đi, chẳng liên can tới ta.”

“Thực xin lỗi, là ta sai rồi, Vũ Nhi, ta sai rồi, ta không nên hoài nghi đệ. Xin lỗi, đệ tha thứ cho ta được không, là lỗi của ta, đệ đừng rời đi được không? Thực xin lỗi…” Thanh âm run rẩy của nam nhân vang lên phía sau.


Vân Phi Vũ dùng sức kéo cánh tay vòng chặt bên hông mình xuống, thấy cánh tay trắng nõn của hắn bị mình khiến cho đỏ lựng nhưng hỏa nộ trong lòng vẫn không ngừng dâng lên, mãi cho đến khi chất lỏng nóng ấm rơi lên cổ, y nhất thời cứng đờ.

“Ta làm sao vậy? Chỉ là hiểu lầm thôi mà, tại sao lại không thể bình tĩnh giải thích, hay là… chính ta cảm thấy thẹn với lương tâm nên mới mượn cớ nói ra những lời này?” Y cười khổ.

Nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay nam nhân, y thấp giọng nói: “Ngốc nghếch, ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, tĩnh tâm một chút. Huynh cho rằng ta sẽ đi đâu?”

“Thực xin lỗi” Vân Khoảnh Dương vẫn dụi dụi lên cổ y, trầm giọng nói nhỏ: “Là do ta quá xúc động, vừa nghe tới chuyện mỗi ngày đệ đều gặp mặt hắn là ta lập tức không khống chế được tức giận cùng ghen tị, dù sao trước kia ta cũng từng khiến đệ tổn thương, mà hắn lúc nào cũng giúp đỡ đệ. Tất thảy những hạnh phúc hiện tại khiến ta cứ ngỡ bản thân đang nằm mộng, sợ rằng khi tỉnh giấc sẽ không thấy đệ bên cạnh, sau đó thấy đệ cùng hắn…”

“Xin lỗi, thực xin lỗi, là do ta quá nhỏ nhen, Vũ Nhi, đệ cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ bỏ tật xấu này, được không?” Vân Khoảnh Dương ôm y thật chặt, thanh âm run rẩy tràn ngập sợ hãi cùng bất an.

“Ngu ngốc, chẳng phải ta đã nói sẽ không rời khỏi huynh sao?” Vân Phi Vũ kéo cánh tay trên lưng, “Buông ra.”

Cảm nhận được thân thể nam nhân đột nhiên cứng ngắc, biết hắn lại hiểu lầm ý của mình, y đành phải vội vàng giải thích: “Tuy rằng nép trong lòng huynh rất ấm áp, nhưng hiện tại ta muốn nhìn thấy gương mặt huynh, không thể cho ta xem sao?”

Cánh tay trên lưng dần thả lỏng, Vân Phi Vũ xoay người lại, vuốt ve gương mặt tiều tụy kia, hôn lên đôi mắt ửng đỏ của hắn, bỗng nhiên cười nói: “Nếu ta đem tin tức thiếu chủ của Vân gia khóc nhè bán ra ngoài, huynh nghĩ ta sẽ nhận được bao nhiêu ngân lượng đây?”

Vân Khoảnh Dương xấu hổ chớp mắt, môi chậm rãi giương lên, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Tiểu bại hoại”

Vòng tay ôm lấy vật nhỏ trước người, ngửi mùi hương đặc biệt trên cơ thể y, cảm nhận thân thể mềm mại mà mảnh khảnh đó, hạ phúc bỗng dâng lên một luồng nhiệt hỏa, vật kia cũng ngẩng đầu hùng dũng, hôn lên cần cổ trắng nõn của y, nhỏ giọng: “Vũ Nhi, ta muốn”

Hiện tại Vân Phi Vũ đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của câu “Tiểu biệt thắng tân hôn”, chỉ bị nam nhân đụng chạm một chút mà cả thân thể y đã nóng bừng, nội tâm cực độ khát vọng, nhưng động tác chậm chạp của nam nhân khiến y nóng vội tựa hỏa rồi lại ngượng ngùng nói thẳng, đành phải đung đưa thân thể biểu đạt nhu cầu bức thiết của mình.


Tiếng cười khẽ từ đỉnh đầu truyền tới: “Bảo bối, gấp vậy sao?”

“Quên đi, dù sao cũng đều bị trêu chọc cả.” Vân Phi Vũ đỏ mắt, bắt đầu kéo bỏ y phục của nam nhân, nhưng càng nhanh lại càng loạn.

Cách mời gọi trắng trợn như vật khiến tâm trí Vân Khoảnh Dương nhộn nhạo khôn cùng, hỏa dục dưới thân càng khiến vật kia kiên quyết đứng thẳng, hắn đè đôi tay nhỏ bé đang kéo lung tung trên người mình, khàn giọng: “Tiểu bất điểm, để ta.”