Không biết qua bao lâu, tới khi Vân Phi Vũ sắp mất đi kiên nhẫn thì cánh cửa mở ra.
Người ra mở cửa là một thiếu niên thanh tú, bộ dáng ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, trên gương mặt bầu bĩnh có hai chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ, cặp mắt thông minh lanh lợi.
Thiếu niên nhìn Vân Phi Vũ đứng ngoài cửa, thoáng chần chờ một lát, sau đó đưa hai người tới tiểu viện.
“Người là ngũ tiểu thư của Vân gia đúng không, người tới tìm sư phụ có việc gì?”
Vân Phi Vũ thất thần, đi theo người ta vào tới tiểu viện mới có phản ứng: “Ngươi… biết ta?”
Không nghĩ sẽ bị hỏi ngược lại, thiếu niên cười nói: “Những thứ Tiểu Hổ Tử không biết trong trang viên này quả thật là rất ít, mà người mới tới đây chỉ có Vân tiểu thư, cho nên ta có thể lập tức đoán ra người là ai.”
Thiếu niên nói xong liền *** nghịch nhìn nàng, quả thật rất đáng yêu, khiến Vân Phi Vũ lần đầu tiên cảm thấy có cảm tình với người của Tích gia.
Nhớ tới mục đích tới đây, Vân Phi Vũ cũng không nói vòng vo, trực tiếp mở miệng: “Ta tới tìm Mạc tiên sinh, nghe quản gia lão bá nói y ở đây.”
Gương mặt thiếu niên giãn ra, để lộ một hàm răng trắng bóng xinh đẹp, cười ha ha: “Sư phụ của ta chính là Mạc tiên sinh. Mời tiểu thư tới tiền thính ngồi chờ một lát, ta đi mời sư phụ.”
Vân Phi Vũ gật đầu, theo thiếu niên tới tiền thính. Sau khi dâng trà, thiếu niên lập tức biến mất.
Trong phòng chỉ còn lại chủ tớ hai người bọn họ, lúc này Bích Nha mới lên tiếng: “Tiểu thư, người nghĩ vị Mạc tiên sinh này là người ra sao? Vì sao lão quản gia lại có phần kiêng dè y như thế?”
“Ai biết, đợi lát nữa y đến đây là rõ.”
Bích Nha thừa dịp không có ai ở tiền thính đi qua đi lại vài vòng, sau đó nói: “Nơi này thực là kỳ quái, không nhìn thấy ai khác, chẳng lẽ chỉ có vị Mạc tiên sinh kia và Tiểu Hổ ca vừa nãy ở sao?”
“Chắc là như vậy, trà cũng do Tiểu Hổ Tử pha xong mới đi, nói vậy thì tiểu viện này cũng chỉ có thầy trò hai người bọn họ.”
“Thực lạnh lẽo nha…” Bích Nha cảm thán.
“Nhưng lại nhàn nhã tự tại.”
Vân Phi Vũ vô cùng ngưỡng mộ, cảm giác “một bức tường cao ngăn cách với mọi chuyện thị phi của thế gian”, nhưng những thứ này cũng chỉ là suy nghĩ của y.
Nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần, chủ tớ hai người lập tức chỉnh lại tư thế đoan trang, chờ đợi chủ nhân của tiểu viện này xuất hiện.
“Nho sinh văn nhã”, đây là ấn tượng đầu tiên của Vân Phi Vũ đối với Mạc tiên sinh. Người quản lý trướng phòng tất nhiên sẽ *** quái hơn người một chút, mà vị Mạc tiên sinh này lại mang phong thái của người có tri thức, rất giống “thầy giáo”.
Trong lúc Vân Phi Vũ mải mê đánh giá người khác, Mạc Bạch cũng quan sát vị Vân tiểu thư mà mọi người vẫn hay đồn đãi.
Tuy rằng mỗi ngày đều đã được thủ hạ báo cáo, nhưng chính thức gặp mặt lại là lần đầu tiên, trong lòng không khỏi ngạc nhiên cùng ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng, lại càng kinh ngạc với sự mạnh dạn, thẳng thắn của nàng. Quả đúng như lời thủ hạ báo cáo, một nữ tử không giống với hình tượng thiên kim tiểu thư khuê các.
Từ trước tới nay, tiểu thư danh môn y gặp qua không ít, tuy nhiên, một vị thiên kim tiểu thư như nàng thì đúng là lần đầu. Nghe nói nữ tử Vân gia từ nhỏ đã được dạy dỗ về tam tòng tứ đức, hơn nữa cũng không bao giờ ra khỏi cửa, theo lý, khi gặp người lạ sẽ phải thẹn thùng, mà gặp một nam nhân xa lạ thì càng không phải nói. Lần đầu gặp mặt đã đánh giá y một lượt. Nếu không phải đã biết nhất cử nhất động của nàng mấy ngày nay, y thực sự có cơ sở để nghi ngờ do người khác thế thân.
“Vân tiểu thư, vị này chính là sư phụ của ta, cũng là Mạc tiên sinh quản lý trướng phòng mà người muốn gặp.” Tiểu Hổ đứng sau Mạc tiên sinh, giới thiệu hai người.
“Nga… Mạc tiên sinh, tiểu nữ đột nhiên ghé qua, quấy rầy.” Nói xong, y đứng dậy nhún người hành lễ.
“Vân tiểu thư, mời ngồi, nói quấy rầy rất khách khí. Không biết tiểu thư tới là có chuyện gì, hay là có nhu cầu gì?”
“……”
Vân Phi Vũ nhìn y, cúi đầu, mặc dù việc mình tới đây là hợp tình hợp lí, thầm nghĩ mấy thứ kia đúng là của mình, nhưng tới đòi về thì… quả thực có chút ngượng ngùng.
“Vân tiểu thư cứ nói. Trước khi xuất môn, công tử có dặn qua: nếu người cần thứ gì thì ta nhất định sẽ tận lực đáp ứng, cho nên người không cần băn khoăn.”
“Tận lực đáp ứng?”
Nghe được lời đảm bảo, Vân Phi Vũ ngẩng đầu, không hề che dấu sự vui vẻ trên gương mặt, điều này khiến trái tim Mạc Bạch đập tiên hồi, không khỏi nghĩ thầm: “Không phải vị Vân tiểu thư này biết môn võ công ‘sư tử ngoạm’ chứ…?”
Mọi việc dễ giải quyết rồi, Vân Phi Vũ cố gắng tìm từ phù hợp, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nếu Mạc tiên sinh đã thẳng thắn, vậy ta cũng không vòng vo. Lần này đến đây quả thực muốn vài thứ, chỉ có điều mấy thứ đó đều là của Vân gia chúng ta, chính là muốn Mạc tiên sinh trả lại mà thôi.”
“?”
“Là như thế này. Ta muốn hỏi lấy lại năm xe hồi môn ta mang theo từ Vân Vụ sơn trang, bây giờ đang ở chỗ Mạc tiên sinh, hiện tại ta muốn dùng tới.”
“Nga! Thì ra là thế….”
Vừa rồi nhìn Vân Phi Vũ hưng phấn như vậy, Mạc Bạch thầm toát mồ hôi. Ai chẳng biết Vân Vụ sơn trang là gia tộc giàu có nhất Dạ Diệp quốc, mà vị tiểu thư này từ nhỏ đã sống trong cảnh phú quý xa hoa. Tuy rằng Tích phủ buôn bán cũng không nhỏ, nhưng nếu đem so sánh với Vân gia vẫn kém xa. Y chỉ sợ nàng muốn thứ gì đó mà Tích gia khó lòng gánh vác, là vật phẩm có thể làm hao mòn đáng kể tới tài chính, vậy thì không dễ đáp ứng. Bởi vì trước khi đi, công tử đã dặn dò phải tận lực thỏa mãn nàng, nếu nàng thật sự thích mấy thứ đó thì y cũng không thể từ chối. Hiện tại nghe nàng nói muốn mấy xe hồi môn, y thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Mạc Bạch hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, Vân Phi Vũ nhíu mày, thầm nghĩ: “Không phải vừa mới nói sẽ tận lực thỏa mãn sao, chẳng lẽ lại muốn thay đổi, hay vì mấy xe hồi môn quá đáng giá nên không muốn trả lại?”
Nghĩ tới đó, trong lòng y không khỏi tức giận, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
“Sao vậy? Ta muốn lấy lại đồ hồi môn cũng khó như vậy sao?”
Mạc Bạch nghe vậy lập tức hồi phục *** thần, liên tục xua tay: “Không không, Vân tiểu thư hiểu lầm. Tại hạ nhất thời thất thố mong người lượng thứ. Những vật phẩm đó đều là của tiểu thư, nhưng mà… tiểu thư muốn dùng ngay bây giờ?”
“Đúng.” Vân Phi Vũ hơi dịu đi một chút, gật đầu.
Mạc Bạch cười cười, quay đầu nói với thiếu niên: “Hổ Tử, ta đưa Vân tiểu thư tới Đông Uyển trước, ngươi tới phòng lấy chìa khóa rồi lập tức mang đến cho ta.”
“Vâng thưa sư phụ.”
Tiểu Hổ Tử lễ phép trả lời, sau đó cung kính thi lễ với Vân Phi Vũ, xoay người rời đi.
“Vân tiểu thư, mời!” Mạc Bạch đứng dậy, nghiêng người mỉm cười.
“Rốt cuộc cũng lấy lại được đồ hồi môn của ta, không biết đáng giá bao nhiêu ngân lượng đây.”
Nghĩ tới bạc trắng sáng lóa, tâm tình Vân Phi Vũ thực không thể tốt hơn, bất mãn lúc nãy biến mất không chút dấu vết, dọc đường đi y đều chìm trong ảo tưởng về tương lai tươi đẹp, trên gương mặt mang theo nụ cười ngây ngốc.
May mắn Mạc Bạch đi phía trước không quay đầu lại, nếu không nhất định sẽ bị nụ cười quỷ dị của Vân Phi Vũ hù chết, mà Bích Nha đi ở phía sau cũng không thấy bộ dạng của y, có điều… nhìn tiểu thư nhà mình hết cúi đầu lại ngửa đầu, lúc lắc lúc gật, cộng thêm cái kiểu rung người quái dị kia… nàng thực hoài nghi y sinh bệnh.
Tiểu Hổ Tử làm việc vô cùng lưu loát, nhanh chóng đuổi kịp, khẽ nói với Mạc Bạch “Tới rồi!”. Lúc này Vân Phi Vũ mới thoát khỏi ảo tưởng.
“Tới đây từ lúc nào vậy?”
Vân Phi Vũ nhìn chung quanh có điểm quen thuộc, đột nhiên nghĩ tới lời nói lúc trước của Mạc Bạch, nhất thời hiểu ra đây là Đông Uyển, nơi ở của Tích Vô Nhai. Tùy ý ngắm nhìn, chỉ cảm thấy nơi này so với Nam Uyển của mình lớn hơn một chút, cảnh trí cũng không khác biệt lắm, hứng thú giảm đi đôi phần.
Mở cửa ra, Mạc Bạch dẫn đầu vào phòng, chỉ vào gian phòng chặt kín: “Vân tiểu thư, tất cả đồ hồi môn của người đều ở trong này.”
“…………”
Biết là năm mã xa, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại có nhiều thứ tới vậy, ước chừng phải đầy ắp một căn phòng hai mươi mét vuông. Đến lúc này Vân Phi Vũ mới thoáng cảm kích cái tên mà mình gọi là phụ thân kia, tuy rằng mang mình đi bán nhưng cũng cho không ít đồ. Tốt lắm, có thể kiếm được không ít ngân lượng.
Thấy Vân Phi Vũ mở to hai mắt nhìn, Mạc Bạch cười cười: “Vân tiểu thư, người xem mình cần thứ gì, ta sẽ sai hạ nhân giúp người đưa tới Nam Uyển có được không?”
“Sao?” Nhận ra bản thân có chút thất thố, Vân Phi Vũ ho nhẹ hai tiếng che dấu xấu hổ: “Không cần!”
Không bước tới sờ soạng hay nhìn ngắm, y chỉ nhìn đám vật phẩm rồi nhíu mày. Ba người còn lại chỉ đứng ở một bên chờ đợi, không lên tiếng quấy rầy.
“Ân… Mạc tiên sinh. Ta nghe nói Tích gia cũng là nhiều thế hệ kinh thương có phải không?”
“… Đúng vậy.” Mặc dù Mạc Bạch có chút khó chịu với câu hỏi của y nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Xin hỏi là buôn bán những gì?”
Mạc Bạch cảnh giác nhìn nàng một cái, lại thấy nàng có vẻ thản nhiên, sau đó chậm rãi nói: “Tửu ***, tơ lụa, châu báu trang sức, ngọc khí… kỳ thực, những thứ có thể kiếm được nhiều ngân lượng đều buôn bán một chút, không được lớn mạnh như Vân gia.”
“Nga.” Vân Phi Vũ thoáng đăm chiêu, gật gật đầu, một lúc sau mới hỏi thử: “Vậy đối với việc này ngài cũng biết chút ít đúng không?”
Mạc Bạch càng thêm nghi ngờ, nhưng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, thản nhiên nói: “Đúng là có một chút. Có điều, thông thường ta chỉ lo việc ghi chép sổ sách, mà việc lo sinh ý (buôn bán) chủ yếu vẫn do công tử quản lý.”
“Biết một ít vẫn tốt hơn hoàn toàn không biết.” Vân Phi Vũ tủm tỉm nhìn về phía Mạc Bạch.
“Kỳ thực ta muốn nhờ Mạc tiên sinh giúp cho một việc, chính là…”
Nói tới thời điểm then chốt, Vân Phi Vũ bỗng dưng ngập ngừng. Bích Nha biết y muốn bán đồ hồi môn, cũng đoán được ý đồ của y, chỉ không dám nghĩ tới việc tiểu thư nhà mình lại lớn mật như vậy, cư nhiên nhờ người Tích gia giúp mình bán đồ hồi môn.
Thấy ánh mắt ba người đều long lanh nhìn mình, Vân Phi Vũ mỉm cười: “Thật ra ta muốn nhờ Mạc tiên sinh giúp ta bán đám đồ hồi môn này.”