Cả đường, hai người đều trầm mặc, Thanh Nhiễm vừa bước đến cửa phòng, tiếng gọi gấp gáp của Thanh Mặc từ sau truyền đến.
"Em đang ngồi cùng bàn với Tạ Ánh An hả?"
Hôm nay vị trí Thanh Nhiễm ngồi bên cạnh vị trí của Tạ Ánh An, bạn nối khố với em gái mình đều ở lớp một, Lý Thanh Mặc bình thường đến lớp một giống như về nhà mẹ vậy, tự nhiên thoải mái.
"Ừ."
Lý Thanh Mặc cảm thấy buồn hơn: "Tạ Ánh An nhất định không ngồi cùng bàn với người khác, cậu sao lại muốn ngồi cùng em?"
Mấy năm tiểu học, anh nhớ rất rõ ràng, mỗi lần khai giảng anh đều cứng đầu muốn sống muốn chết cũng phải ngồi cùng Tạ Ánh An, còn cậu ta mỗi lần khai giảng xong sắc mặt đều trầm xuống hai tháng.
Sau này, Tạ Ánh An chuyển đến nhà ông ngoại, cũng chuyển luôn lớp, Lý Thanh Mặc mới biết mấy năm không có anh, Tạ Ánh An đều không có bạn cùng bàn.
Thanh Nhiễm lấy nước chanh dì giúp việc chuẩn bị trong tủ lạnh, vừa uống vừa trả lời Thanh Mặc vẫn đang truy vấn không thôi: "Thầy chủ nhiệm tìm bạn cùng bàn cho Tạ Ánh An, anh cũng biết cậu ta rất nóng tính, đại khái cảm thấy không chịu nổi nữa, nên mới tìm em đến ngồi cùng, nói cho cùng cậu ta cũng quen thuộc với em hơn người khác. "
Thanh Mặc thấy cô nói cũng đúng, anh nhìn nước chanh trong tay cô rồi cũng mở tủ lạnh cầm một lon coca, mở nắp rồi uống một ngụm lớn, xong lại hỏi: "Vậy em thì sao? Không phải từ trước đến nay em luôn phàn nàn Tạ Ánh An với anh ở trường quá nổi bật, không muốn có quá nhiều liên hệ với bọn anh sao? Sao lại đồng ý ngồi cùng cậu ta rồi? "
Thanh Nhiễm lườm anh, giọng nói có chút bực bội: "Nghĩ kỹ lại xem nghỉ hè, anh với Liễu Lạc Khê làm chuyện tốt gì đi!"
Lý Thanh Mặc: "......"
-
Hai người đánh nhau từ nhỏ đến lớn, lúc nhỏ mọi người đều thích đáng yêu, Liễu Lạc Khê ăn đến mập mạp trắng, chính là phong cách đáng yêu trong mắt người lớn, sau khi trưởng thành, Liễu Lạc Khê lại mềm mại như ngọc, dù không bằng được Lý Thanh Nhiễm nhưng cuối cùng cũng vẫn là một nửa con nhà người ta.
Còn anh, bởi vì có sự tồn tại nghịch thiên của Tạ Ánh An mà hơn nửa vinh dự của anh bị cắt mất, trong nhà lớn, Tạ Ánh An với Lý Thanh Nhiễm mới là con nhà người ta.
Lý Thanh Nhiễm lớn lên vừa xinh xắn lại ngọt ngào, không có vị trưởng bối nào lại không thích cả.
Còn rốt cuộc Tạ Ánh An tốt hơn anh ở điểm nào, Lý Thanh Mặc nghĩ mãi cũng không ra, trừ việc dáng người cao hơn anh năm centimet, Tạ Ánh An cả ngày lạnh lùng, không thể so sánh với anh biết nói ngọt ngà dỗ trưởng bối, với bạn bè cậu ta cũng chỉ biết gật đầu chào hỏi, một chút nhiệt tình cũng không có, giống như luôn duy trì một khoảng cách với mọi người.
Điều duy nhất Lý Thanh Mặc phải thừa nhận là cậu ta rất thu hút nữ sinh, nghĩ đến điểm này, anh không nói lời nào, anh nhìn Thanh Nhiễm, hỏi thẳng: "Vậy đám vây quanh em hôm nay là vì chuyện em ngồi cùng Tạ Ánh An! "
"Chắc chắn là vậy."
Hai mắt Lý Thanh Mặc híp lại, hai tay không tự chủ được dùng lực bóp, cái lon trong tay phát ra tiếng răng rắc.
Anh em song sinh tâm ý tương thông, Thanh Nhiễm thấy vẻ mặt của anh, lờ mờ nhận ra anh đang nghĩ gì: "Ca, anh không được làm gì cả, em đối phó với bọn dễ như trở bàn tay, năm ngoái anh mới bị kỷ luật, anh đừng có mà manh động. "
Nghe cô nhắc lại chuyện cũ, Lý Thanh Mặc ngại ngùng đỏ mặt, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi một câu đã biết trước câu trả lời: "Cuộc thi học sinh giỏi vật lý lần này em có báo danh tham gia không?"
Quả thanh lắc đầu.
Lý Thanh Mặc "Ồ!" một tiếng, quên cả việc ném cái lon đã biến dạng đi, nhanh chóng chuồn mất.
Thanh Nhiễm thấy bóng dáng anh khuất sau cầu thang rồi bật cười.
Năm ngoái Lý Thanh Nhiễm tụ tập đánh nhau nên bị nhà trường kỷ luật, sau khi xác định rõ ràng, nhà trường quyết định việc lớn hóa nhỏ, nhưng Lý Thanh Mặc vẫn vi phạm kỷ luật nên phải đọc kiểm điểm trước toàn giáo viên và học sinh.
Anh cũng biết mình phải đọc kiểm điểm trước toàn trường nên trước đó một ngày đã dụ Thanh Nhiễm về thăm quê ông bà.
Anh còn dùng khí thế của giáo bá để nhắc lại một câu: "Ai dám nghị luận chuyện này sau lưng anh, anh sẽ đập cho hắn gọi cha mới thôi."
Sau đó, anh bình tĩnh lấy bản kiểm điểm đã được chuẩn bị từ trước ra đọc.
Bị giáo bá quang minh chính đê dọa, không ai nhắc nhở đến việc này nữa, có một số giáo viên muốn lấy chuyện này ra để Lý Thanh Mặc không đánh nhau nữa, nhưng nghĩ lại thấy anh khônh sợ trời cũng không sợ đất, thành tích tốt, gia cảnh cũng tốt nên mới nhắm mắt mở cho qua.
Chuyện này tưởng chừng như không có sơ sót gì, chỉ cần Tạ Ánh An không mở miệng, Lý Thanh Mặc tin rằng việc đọc kiểm điểm này sẽ không được truyền đến tai Thanh Nhiễm, hình ảnh anh trai vừa cao lại đẹp đẽ ngoại trừ ba ra không ai thay thế vẫn sẽ như cũ.
Thế nhưng Lý Thanh Mặc không ngờ đến sự tồn tại của một tên thích buôn chuyện - Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn là ai?
Cô chính là người nắm bắt mọi tin tức trong trường học, tốt đến mức có thể nhận ra hết anh em trên diễn đàn trường.
Cô từng nói một câu: Làm gì có ai không buôn chuyện?
Có bạn cùng bàn như vậy, Thanh Nhiễm không có tin tức gì là không biết, uy hϊế͙p͙ của giáo bá trong mắt Nguyễn Nhuyễn chỉ là... cô vẫn rất sợ nhưng đối tượng cô nói cho lại là em gái ruột của giáo bá, đây không phải là nói cho người ngoài mà.
Tiếng gõ cửa gấp đã gián đoạn suy nghĩ của cô, cô quay đầu nhìn ra phòng khách, cất tiếng gọi "Ca ca!" Nhưng không đợi Lý Thanh Mặc trả lời, tiếng gõ lại vang lên càng gấp gáp hơn, cô chỉ có thể để lại chỗ rau mới rửa được một nửa xuống, lau tay rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Nhìn qua mắt mèo, hóa người ngoài cửa là Tạ Ánh An.
Thanh Nhiễm nhanh chóng mở cửa, Tạ Ánh An bên ngoài thở gấp, cũng biết cậu ta làm gì, cả người đổ mồ hôi, sắc mặt u ám, ánh mắt nhìn quanh người Thanh Nhiễm một lượt, chân mày nhíu lại.
Thanh Nhiễm vừa lui qua một bên nhường chỗ cho cậu vào nhà vừa hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Ánh An lắc đầu, một câu cũng không nói, quay người rời đi.
Thanh Nhiễm nhìn bóng dángnhỏ dần dần, thu hồi mắt, đóng cửa lại.
Cô không phải Lý Thanh Nhiễm ngu ngốc trong sách, ngược lại trong đầu cô rất rõ ràng, Tạ Ánh An cấp tốc chạy đến đây vì nghe tin cô bị Hoàng Thiên Dũ bắt.
Dù gì đi nữa, cô với Tạ Ánh An là bạn chơi từ nhỏ, quan hệ của cô với Tạ Ánh An cũng không đến mức bởi vì cô thích cậu mà cứng nhắc như trong sách, trong sách, Tạ Ánh An sau khi nghe nói chuyện này cũng không chạy đến thăm cô.
Dì giúp việc sau khi nấu xong xin nghỉ hôm nay, để lại trong tủ lạnh một ít cơm ra, Thanh Nhiễm chỉ cần hâm nóng lại là ăn được, chờ Thanh Nhiễm bày xong cơm ra bàn, Lý Thanh Mặc mới vừa cắm đầu vào điện thoại vừa bước xuống lầu.
"Ca, lúc anh xuống thang thì đừng nghịch điện thoại."
Thanh Nhiễm mang theo tấm lòng của mẹ, nhìn thấy mái tóc ngắn còn nhỏ nước anh, cầm chiếc khăn mới: " Thời tiết này anh phải lau khô tóc đã chứ, nếu không lại cảm lạnh."
"Biết rồi mà!" Lý Thanh Mặc lấy khăn, bắt đầu lau tóc, vừa lau vừa bấm điện thoại, sau đó, anh hỏi người bên kia: "Vừa mới gội đầu, không nghe thấy, gọi cho tôi nhiều như vậy, tìm thấy tôi có việc gấp thế nào? "
Cũng không biết đầu bên kia nói gì, lông mày anh nhíu lại, nói một câu: "Chẳng hiểu sao cả." rồi để điện thoại lên bàn.
Ăn xong, Lý Thanh Mặc bê bát đĩa đi rửa. Anh thấy Thanh Nhiễm cầm túi lớn thức ăn cho mèo, biết cô lại đi cho mèo hoang ăn, chỉ nói "Đi sớm về sớm." Sau đó, lại lưu loát mang bát vào bếp.