Thanh Nhiễm lại đặt ra cho mình một mục tiêu mới: vượt qua Tạ Ánh An, từ người đứng thứ hai thành người đứng đầu khối.
Tính khiêu chiến lần này xác thực quá lớn, bắt đầu từ hôm nay, cô quyết định phải ra sức học tập hơn nữa.
Lúc trước, lão Ngô còn thông báo cho ba Lý chuyện thành tích Lý Thanh Nhiễm tụt dốc, bảo ba Lý phải quan tâm con cái nhiều hơn, còn chưa được một tháng ông đã bị vả mặt.
Để bày tỏ sự hổ thẹn của bản thân, lão Ngô sớm đã gửi kết quả thi lần này của Lý Thanh Nhiễm cho ba Lý, ba Lý vui đến mức không đi tiếp khách nữa, chưa đến sáu giờ đã về nhà rồi.
Có thể nói chân trước Thanh Nhiễm vừa về nhà, chân sau ba Lý cũng về tới.
Lý Thanh Mặc đến tám giờ tối còn chưa về, ba Lý có chút lo lắng, gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại được nối rất nhanh, Lý Thanh Mặc nói bản thân bị giáo viên chủ nhiệm bắt ở lại học bổ túc, ít nhất cũng phải chín giờ mới được về.
Ba Lý cúp máy mới nhớ ra quên mất không hỏi xem Lý Thanh Mặc thi cử thế nào?
Nhưng ông cũng biết thành tích của con trai luôn cao hơn con gái một chút, hai anh em từ nhỏ đến giờ đều thầm đấu thành tích, ông đoán chẳng lẽ lần này Lý Thanh Mặc xếp thứ nhất?
Quay đầu lại nghĩ, nếu như lần này thành tích của con trai tốt thì sao lại bị giáo viên bắt ở lại học bổ túc buổi tối.
Ba Lý ngại hỏi Thanh Nhiễm xem anh trai thi thế nào, sợ nếu như Lý Thanh Mặc thực sự xếp thứ nhất, vậy chẳng phải Thanh Nhiễm sẽ xấu hổ sao?
Ba Lý về nhà sớm như vậy, vốn dĩ muốn dẫn hai đứa con ra ngoài ăn cơm, nhưng con trai chưa về, con gái lại không muốn ra ngoài, ông cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể về thư phòng xử lý công việc.
Bảy giờ tối, Thanh Nhiễm đang ngồi trong phòng viết bài tập thì Nguyễn Nhuyễn gọi điện tới.
Giọng nói của cô có chút hưng phấn không đè nén nổi: “Nhiễm Nhiễm, nhanh lên nhanh lên mở diễn đàn trường ra xem đi.”
Nói xong thì cúp điện thoại luôn, để lại Thanh Nhiễm nghi hoặc đầy đầu.
Thanh Nhiễm không có thời gian lên diễn đàn trường, cô còn đang chiến đấu anh dũng với đề hóa học, đợi làm xong bài cô mới dừng bút, đã 21:33 rồi.
Cô vươn vai, mở điện thoại ra xem.
Nguyễn Nhuyễn gửi qua mấy tin nhắn nữa, cô mở ra xem, bài đầu tiên là Tống Thời Trạch viết cho người khác, nội dung là: “Cậu muốn bị đánh mặt trái hay mặt phải, hai bên cũng được, ông đây chuẩn bị xong nắm đấm rồi.”
Bên dưới là một đống bình luận xin tha, ý tứ đại khái là bọn họ cũng chỉ là bị lôi kéo chứ không phải thực sự muốn khiêu khích.
Tên Tống Thời Trạch này thích nhất là dùng lý ép người, bình luận của người ta, cậu ta mà xem có quỷ mới tin.
Thanh Nhiễm cũng không xem một đường link khác mà Nguyễn Nhuyễn gửi nữa, trực tiếp dạo quanh diễn đàn trường một vòng.
Diễn đàn trường bây giờ dùng từ loạn như tơ vò cũng không đủ hình dung nữa, Phương Cẩm với Kỷ Hạ, hai vị quản lý diễn đàn này bây giờ căn bản không quản nổi nữa.
Đầu tiên chủ bài đăng kia bị người đào ra, chính là Dương Tuyết Đình lớp hai năm hai.
Bình luận bên dưới nói về Dương Tuyết Cầm cũng không giống nhau, rất nhiều người nói vì Dương Tuyết Cầm ghen tị với Lý Thanh Nhiễm nên lần này nghe thành tích Lý Thanh Nhiễm giảm xuống mới đi đăng bài cá cược kia.
Hơn nữa Dương Tuyết Đình cược Lý Thanh Nhiễm không thể tiến vào top mười.
Trước đây hướng gió đều bị lớp hai năm hai dẫn dắt nên giờ đây người đánh cược thua đều đổ hết lên người lớp hai năm hai, thậm chí còn nói một nhóm người của lớp hai năm hai không an phận.
Thanh Nhiễm lười xem bình luận tiếp, cô thoát ra, lại thuận tay ấn vào một bài viết khác.
Bài viết này chĩa về chủ nhiệm lớp hai năm hai, nội dung bài viết đại khái là bà không biết rõ về thành tích học sinh mà đã lấy người ta ra làm ví dụ tiêu cực để dạy dỗ học sinh khác, người như vậy có xứng làm giáo viên không?
Bởi vì bài đăng này liên quan đến giáo viên nên bên dưới chỉ lác đác mấy bình luận.
Trên diễn đàn đại đa số đều là tiếng oán thán, còn có người thua cuộc viết bài rủ nhau đi dọn vệ sinh.
Bên dưới phần lớn bài viết đều là từ hai tiếng trước, ví dụ:
“Ghen tị đến xấu xí.”
“Tôi cũng không tin thành tích của học bá tự nhiên bị giảm.”
“Tại sao học bá thi vào top mười cứ như đi chơi vậy? Mà tôi muốn thi vào top 200 thôi cũng khó hơn ăn shit vậy?”
……
Thanh Diễm thoát khỏi diễn đàn, đang muốn nhắn tin cho Nguyễn Nhuyễn.
Kết quả tin nhắn của Tạ Ánh An gửi qua trước.
X: Ngủ chưa?
Thanh Nhiễm trả lời vẫn chưa.
Trên màn hình hiển thị dòng “đối phương đang nhập…”, cũng không biết Tạ Ánh An gõ chữ gì, đợi một lúc mấy phút rồi mà vẫn không thấy tin nhắn gửi đến.
Thanh Nhiễm thở dài, không thèm quan tâm cậu nữa, sắp đến mười giờ rồi, cô còn phải đi ngủ.
Còn chưa đợi Thanh Nhiễm buông điện thoại xuống, chuông báo cuộc gọi đến lại vang lên, Thanh Nhiễm nhìn xuống, lần này người gọi đến là biểu tỷ Liễu Lạc Khê.
Cô nghe máy, màn hình hiện lên gương mặt phóng đại của Liễu Lạc Khê.
“Nhiễm Nhiễm?” Giọng nói Liễu Lạc Khê được đặc biệt đè thấp xuống: “Em đã ngủ rồi sao? Mới mấy giờ chứ?”
Chậc! Cô gái nghiện game này toàn chơi game đến sáng sớm.
“Biểu tỷ, mười giờ rồi.” Thanh Nhiễm vừa ngáp vừa nói.
“Được rồi,” Liễu Lạc Khê nhanh chóng lấy tay che màn hình: “Em đừng có ngáp nữa, ngáp có thể truyền nhiễm đó, chị còn mấy trận game nữa.”
Thanh Nhiễm: “......”
Liễu Lạc Khê bỏ tay che màn hình ra, hỏi Thanh Nhiễm: “Đúng rồi, lần trước em đồng ý với chị chuyện gì còn nhớ không?”
“Cái gì…” Thanh Nhiễm rất nhanh đã phản ứng lại, “Biểu tỷ, chị muốn đề thi của bọn em sao?”
“Đúng rồi, đúng rồi.” Liễu Lạc Khê gật như gà mổ thóc: “Em nhớ chụp từng trang một gửi qua, nhớ là phải chụp cả đáp án, một tuần nữa trường chị cũng thi rồi, aaa, phiền chết mất?”
Thanh Nhiễm sau khi nghe chị than vãn: “...Được rồi, lát nữa em gửi chị.”
Liễu Lạc Khê vui vẻ cười ra tiếng: “Cảm ơn nha, biểu muội.”
Lời nói còn chưa dứt đã cúp điện thoại.
Thanh Nhiễm không biết nên nói gì với biểu tỷ này, thành tích Liễu Lạc Khê trước đây rất tốt, nhưng sau khi cô bắt đầu trầm mê vào game, thành tích xuống dốc không phanh.
Sau này ngay cả chính cô cũng buông bỏ học tập.
Thanh Nhiễm nhận mệnh bò dậy lấy đề trong cặp sách chụp gửi cho Liễu Lạc Khê, mặc dù cô biết đề lần này của trung học F, trường Liễu Lạc Khê tuyệt đối sẽ không thi vào.
Có điều Liễu Lạc Khê lại không tin tưởng.
Đợi Thanh Nhiễm chụp hết bài gửi qua, lúc Thanh Nhiễm mở phản hồi cuối cùng cũng thấy tin nhắn của Tạ Ánh An gửi tới.
X: Mẹ tôi đi công tác với ba tôi rồi.
-
X: Khoảng thời gian này tôi có thể đến nhà cậu ở không?
Thanh Nhiễm cảm thấy bình thường trước đây ba mẹ Tạ Ánh An đi công tác cũng sẽ gửi cậu qua nhà cô ở một khoảng thời gian mà.
Thanh Nhiễm nhắn lại một chữ: “Được.”
Có điều chỉ hai mấy ba mươi từ này mà Tạ Ánh An gõ đến mười phút mới xong?
-
Cũng không đợi Tạ Ánh An nhắn thêm, Thanh Nhiễm để điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn nhắm mắt ngủ.
Điện thoại rung thêm mấy tiếng rồi cuối cùng căn phòng cũng chìm vào yên tĩnh.
Thiếu nữ trên giường đã sớm chìm vào trong mộng.