Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 54

Chủ nhật, Thanh Nhiễm đem chiếc điện thoại đã sập nguồn cả tuần đi sạc rồi mở máy.
Cô bỏ qua một loạt các tin nhắn nhảy ra, lướt thẳng xuống cái tên “Quý thần”.
Một tuần nay Quý thần không gửi cho cô tin nhắn nào, từ khi hai người hẹn cùng nhau học đến nay, cô hình như không có thời gian cùng anh học bài.


Bây giờ đã là chín giờ sáng rồi, Lý Thanh Mặc không gọi cô đã ra ngoài rồi, cũng không biết anh đi đâu nữa.
Ba Lý hôm qua đã nói, hôm nay ông đi gặp gỡ một người bạn tốt nên từ sớm đã rời đi rồi.


Thanh Nhiễm muốn đi thư viện xem một ít sách ngoại khóa, hai ngày trước, giáo viên ngữ văn quở trách bọn họ kiến thức bên ngoài quá ít, không đủ liên hệ, bảo bọn hộ cuối tuần phải đọc nhiều sách ngoại khóa một chút.


Thanh Nhiễm không biết nên đọc sách gì, vừa hay hẹn Quý thần ra ngoài, nhờ Quý thần giới thiệu một vài cuốn sách anh hay đọc, có lẽ sẽ có hiệu quả.
Nhưng cứ như vậy gửi tin nhắn qua lại có chút đường đột, Thanh Nhiễm hơi do dự.


Lại nói hai người nam nữ đang trong tuổi dậy thì, cùng nhau ngồi học cũng không tốt lắm, Thanh Nhiễm lại càng do dự hơn.
Cô gửi tin nhắn cho Nguyễn Nhuyễn, hỏi cô ấy có muốn đến thư viện học không?
Nguyễn Nhuyễn rất nhanh đã trả lời lại một đoạn âm thanh.


Thanh Nhiễm mở ra nghe, giọng nói lanh lảnh của Nguyễn Nhuyễn xuyên qua điện thoại truyền thẳng vào tai: “Nhiễm Nhiễm, hôm nay mình không rảnh, mẹ mình từ sớm đã đưa mình đến nhà dì rồi, đợi chiều mình quay lại, mình lại hẹn cậu nhé.”


Từ sau chuyện Tống Thời Trạch thông qua Ôn Thời Nghi mà bắt Lý Thanh Nhiễm, Nguyễn Nhuyễn với Thanh Nhiễm tự giác tránh xa Ôn Thời Nghi một chút.
Ôn Thời Nghi cũng cảm thấy bọn họ hơi xa cách nên cũng không qua làm phiền nữa.


Từ sau khi bị rơi xuống nước, Hoàng Thiên Dũ vô cùng hận Ôn Thời Nghi, không ai biết chuyện kia cụ thể là sao, nhưng trong tay Ôn Thời Nghhi lại có chứng cứ, chỉ cần một điểm này Hoàng Thiên Dũ cũng thua rồi.
Thanh Nhiễm nghĩ một chút, cũng không gửi tin nhắn cho Ôn Thời Nghi nữa.


Cô mang theo bình nước với mấy cuốn sách rồi đến thư viện, đến nơi mới nhắn cho Quý Ngạn Thần vị trí.
Quý Ngạn Thần trả lời rất nhanh.
Quý: Học bài?
Quý: Cùng nhau.
Quý: Đến đây, đợi tôi.


Thanh Nhiễm miễn cưỡng mới hiểu ý Quý Ngạn Thần, có lẽ là cùng nhau học sao? Đợi tôi đến đây.
Giờ này ở thư viện không có nhiều người, Thanh Nhiễm chọn một góc an tĩnh ngồi xuống, cô làm đề trước, đợi Quý thần đến giúp cô chọn sách.


Quý Ngạn Thần đến rất nhanh, Thanh Nhiễm chưa làm xong một đề, anh đã tới rồi.
Thiếu niên vẫn mặc quần áo đen như cũ, trên đầu đội chiếc mũ bóng chày, anh hơi cúi đầu, khi nhìn thấy người khác từ phía xa đi về phía mình, anh sẽ tự giác đứng tránh vào góc.


Thanh Nhiễm đứng vẫy tay, “Học trưởng Quý.”
Trong thư viện an tĩnh, giọng nói cô vô cùng rõ ràng.
Quý Ngạn Thần ngẩng đầu nhìn rồi bước nhanh qua.


Thanh Nhiễm căn bản không chú ý đến phía xa sau lưng Quý Ngạn Thần có một người phụ nữ trang điểm thời thượng, đeo khẩu trang trốn trong góc lặng lẽ quan sát bên này.


Quý Ngạn Thần căn bản không mang dáng vẻ đến để học bài, anh nhìn tóc của Thanh Nhiễm rất lâu, cô cho rằng trên đầu dính cái gì đó, giơ tay lên sờ.


Hôm nay Thanh Nhiễm búi tóc củ tỏi, trên đầu không dính thứ gì cả, cô cười chào hỏi Quý Ngạn Thần: “Học trưởng, bình thường anh thích đọc sách ngoại khóa nào, có thể giới thiệu cho em vài quyển không?”


Quý Ngạn Thần gật đầu, đi vòng quanh giá sách một lượt, xong lại chạy qua chỗ để sách chuyên dụng.
Thanh Nhiễm nhìn tên cuốn sách.
-


…………
Nửa ngày sau Thanh Nhiễm mới phản ứng lại.


Quả nhiên, cô nghĩ, nhờ Quý Ngạn Thần giới thiệu sách ngoại khóa cho cô chính là một sai lầm.
Quý Ngạn Thần khó có dịp phản ứng lại, anh hơi nhíu mày, nói với Thanh Nhiễm câu đầu tiên của ngày hôm nay: “Không thích đọc à?”


Thanh Nhiễm đang nghĩ hay là làm trái lương tâm nói thích, nhưng kể cả cô nói thích thì lát nữa cũng đọc không hiểu những thứ này, so với lãng phí thời gian, vẫn nên nói lời thật lòng vậy.


Cô cố gắng dùng ngữ khí uyển chuyển: “Học trưởng Quý, thực ra em muốn tìm mấy cuốn như hay .”
Quý Ngạn Thần nhìn lại mấy cuốn sách mà anh chọn, trầm ngâm suy nghĩ.
Rất nhanh sau đó, anh lại trả mấy cuốn sách về chỗ cũ, Thanh Nhiễm ngồi lại nhìn anh.


Sau đó, anh dựa vào giá sách, lấy điện thoại ra, ngón tay chấm chấm trên màn hình như đang gõ chữ, một lát sau, anh thu điện thoại lại, lại tìm kiếm trên giá sách.
-
Quý Ngạn Thần cũng chọn một quyển sách ngồi đối diện Thanh Nhiễm, bắt đầu đọc.


Hai người đối mặt ngồi trên một cái bàn, trong tay mỗi người lật một cuốn sách.
Thanh Nhiễm rất nhanh đã chìm vào thế giới của câu chuyện xưa, không cảm thấy Quý thần ngồi đối diện bên kia có chút ngại ngùng.
Cuốn sách trong tay Quý thần lâu rồi mà chưa lật sang trang mới, anh ngẩng đầu nhìn tóc Thanh Nhiễm.


Hôm nay trời hơi lạnh, thiếu nữ mặc chiếc váy liền thân, lại búi tóc, nhìn có vẻ đẹp tươi trẻ của  thanh xuân, một chút cũng không giống người trong cùng thế giới với anh.
Trời đã sầm sì cả ngày rồi, cuối cùng cũng mưa xuống.


Thời tiết như này căn bản không thể đi dạo phố, người trong thư viện ngày càng nhiều lên.
Có một cô bé ngồi cạnh Quý Ngạn Thần, khoảng cách rất gần, mùi nước hoa trên người cô bé không ngừng tỏa ra.


Quý Ngạn Thần nhíu chặt chân mày, dịch sang bên kia, nhưng mùi nước hoa vẫn quẩn quanh chỗ cũ, làm cho thần kinh anh như căng ra.
Thanh Nhiễm vừa ngẩng đầu lập tức phát hiện ra anh có chút kỳ lạ, da anh vốn dĩ đã trắng, môi thiếu một chút huyết sắc nên nhìn có vẻ càng trắng thêm.


Thanh Nhiễm nhìn cô bé cạnh anh, cô bé mười sáu mười bảy tuổi, thân hình có chút vạm vỡ, nhưng cô bé vạm vỡ cũng yêu cái đẹp, cô nhìn cô bé đối diện dù đang nói chuyện nhưng khóe mắt vẫn liếc Quý Ngạn Thần.


Thanh Nhiễm còn nhìn thấy không ít cô gái xung quanh cũng như có như không mà nhìn Quý Ngạn Thần.
Nói cho cùng, ai chẳng muốn nhìn những thứ đẹp đẽ nhiều hơn một chút.


Thấy Quý Ngạn Thần càng ngày càng không nhẫn nại, Thanh Nhiễm gấp sách lại, đứng dậy: “Học trưởng, ở đây nhiều người ồn quá, chúng ta về thôi.”
Quý Ngạn Thần cũng gấp sách, anh chầm chậm đứng dậy, nhìn đồng hồ.
“11:06”, anh nói, “đi ăn cơm trưa không?”


Lúc nói chuyện, tầm mắt anh rơi trên người Thanh Nhiễm, ánh mắt màu nâu chăm chú vô cùng.
Giọng nói thiếu niên trầm trầm, Thanh Nhiễm thậm chí còn nghe thấy mấy nữ sinh nhỏ giọng xuýt xoa.


Có lúc con trai lớn lên quá đẹp cũng không tốt, Thanh Nhiễm chắn ánh mắt của mấy nữ sinh đang nhìn Quý thần, ôm sách kéo cánh tay anh rời đi.
Sau lưng họ là tiếng bàn tán thất vọng của mấy nữ sinh.
“Hóa ra là có chủ rồi.”


“Đã nói mà, nam sinh lớn lên đẹp như vậy, sao có thể chưa có bạn gái chứ.”
“Aaaa, nam thần thanh lãnh cấm dục trong hiện thực, gu của tôi đó!!!”