Tóc mái trước trán Tạ Ánh An bị gió thổi loạn, có thể thấy cậu đến đây rất vội vàng.
Đóng cửa lại, cậu quay người bước vào trong.
Quý Ngạn Thần vừa thích ứng với không khí trong phòng, thấy có người bước vào, rõ ràng anh cảm thấy không thoải mái, ngón tay xoa dọc vành mũ.
Kỷ Hạ biết Tạ Ánh An nhưng không thân, anh nhìn Thanh Nhiễm rồi lại nhìn Tạ Ánh An, cười: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Tạ giáo thảo làm mê đảo ngàn vạn thiếu nữ.”
Anh ta còn đặc biệt nhấn mạnh “mê đảo ngàn vạn thiếu nữ”, ý tứ khiêu khích rõ ràng.
Nguyễn Nhuyễn hít một ngụm khí lạnh.
Tạ Ánh An chân chân dài, bước đến bên cạnh Thanh Nhiễm, Tạ Ánh An cười không chút hứng thú: “Vẫn kém hơn học trưởng Kỷ Hạ.”
Câu nói này ý tứ sâu xa,Thanh Nhiễm với Nguyễn Nhuyễn đồng loạt nhìn qua Kỷ Hạ, ánh mắt không rõ ràng.
Các cô còn nhớ không lâu lúc trước, học trưởng Kỷ Hạ còn đặc biệt trầm giọng xuống nghe điện thoại, mặc dù về sau bị lật xe rồi.”
“Đừng nghe cậu ta nói bừa.” Khóe miệng Kỷ Hạ co rút, nhanh chóng giải thích với hai cô gái, sắc mặt có chút nứt ra: “Tạ Ánh An, câu này của cậu có ý gì?”
Tạ Ánh An kéo ghế, tự nhiên mà ngồi xuống rồi mới nói: “Ý trên mặt chữ.”
Nhất thời không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm.
Nguyễn Nhuyễn kéo góc áo Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm hơi cúi người xuống ghé tai qua.
Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng: “An ca với Kỷ học trưởng sẽ không đánh nhau chứ?”
Thanh Nhieemx cũng nhỏ giọng đáp lại: “Yên tâm đi, sẽ không đâu.”
Tạ Ánh An đang nói chuyện với Quý Ngạn Thần, hai người bọn họ cùng nhau trưởng thành, dù cho Quý Ngạn Thần không chơi cùng bọn họ nhưng rốt cuộc thì cúi đầu không gặp, ngẩng đầu cũng gặp, không ai là không biết nhau cả.
Thanh Nhiễm với Nguyễn Nhuyễn thở phào nhẹ nhõm, hai người kia đã nâng ly, chạm cốc nhau rồi uống cạn.
Động tác nhanh đến mức Thanh Nhiễm không kịp nhận ra Tạ Ánh An đã dùng cốc của cô.
Quý Ngạn Thần bỏ cốc xuống, nhìn Tạ Ánh An.
Anh rất hiếm khi chủ động nhìn người khác, vậy mà tối nay, ngoài Lý Thanh Nhiễm ra thì Tạ Ánh An là người đầu tiên anh chủ động ngẩng đầu nhìn.
Chưa thành niên không thể uống rượu, nước ép trái cây chua chua ngọt ngọt, hai câu thiếu niên đều nhíu mày.
Tạ Ánh An quay qua hỏi Thanh Nhiễm: “Ăn no chưa?”
Thanh Nhiễm gật đầu, ánh mắt lướt qua nốt ruồi lệ dưới mí mắt thiếu niên rồi quay đi.
Tạ Ánh An cũng gật đầu, cậu đứng dậy tạm biệt Quý Ngạn Thần với Kỷ Hạ: “Hai vị học trưởng, trời không còn sớm nữa, chúng tôi về trước đây.”
Kỷ Hạ trầm mặt, anh nhìn đồng hồ: “Đã muộn đâu? mới bảy giờ thôi.”
Tạ Ánh An: “Quay về còn phải học bài nữa, không có thiên tư thông minh như học trưởng.”
Kỷ Hạ: “......”
Thành tích so với Quý thần, có mười Kỷ Hạ cũng không bì được.
Kỷ Hạ: Fuck! Ông đây hoài nghi thằng nhãi kia đang chế nhạo mình.
Lần này Quý Ngạn Thần phản ứng nhanh hơn nhiều, anh đứng dậy, lướt qua Tạ Ánh An nhìn Thanh Nhiễm: “Cùng nhau?”
“Được.” Thanh Nhiễm đáp một tiếng, bàn tay dưới mặt bàn vỗ nhẹ Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn bừng tỉnh: “À, mình cũng muốn về, chúng ta đi cùng nhau đi.”
Có năm người thì bốn người chuẩn bị rời đi, chỉ còn Kỷ Hạ ngồi nguyên chỗ cũu, không có ý định rời đi.
Tạ Ánh An đi sau Thanh Nhiễm, lúc sắp ra khỏi cửa, cậu còn không quên quay đầu nhắc nhở Kỷ Hạ một câu: “Kỷ học trưởng ăn từ từ, lúc đến tôi đã thanh toán rồi, bữa này tôi mời.”
“Hừ” Kỷ Hạ tức giận, ném một cái cốc ra, “Ai con mẹ nó cần cậu mời?”
“Choang.” Cốc sứ đập vào cánh cửa gỗ rơi xuống vỡ nát.
Bị Tạ Ánh An động đến chỗ đau, Kỷ Hạ nghiến răng: “Thằng ranh con.”
Ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu.
Bốn người đi dọc đường lớn dưới ánh trăng sáng, Thanh Nhiễm với Nguyễn Nhuyễn đi trước, Tạ Ánh An với Quý thần theo phía sau.
Nguyễn Nhuyễn bám lấy cánh tay Thanh Nhiễm, miệng mấp máy, nhỏ giọng nói: “Xong rồi, xong rồi, Nhiễm Nhiễm, được hai nam thần đi phía sau nhìn, mình bước không nổi nữa rồi.”
Vẫn may cánh tay không cử động, nếu không cô chắc chắn sẽ đi cùng tay cùng chân mất.
Thanh Nhiễm cũng nhỏ tiếng trả lời: “Mình cũng cảm thấy khá kì cục.”
Phía sau cô, hai thiếu niên thân hình gần như bằng nhau, đi song song.
Ánh đèn đường cùng ánh trăng phủ lên bọn họ một lớp ánh sáng mờ mờ, Quý Ngạn Thần đã sớm kéo mũ xuống, không nhìn rõ vẻ mặt.
Tạ Ánh An thì mặt không biểu cảm.
Nhà Nguyễn Nhuyễn ở một hướng khác, lúc này trên đoạn đường còn rất nhiều người đi lại, cô tỏ ý không cần Thanh Nhiễm đưa về.
“Nhiễm Nhiễm, cậu cứ kệ mình đi, cảm giác về cùng nam thần thích thì thích thật đấy nhưng chân mình không nhịn được mà cứ mềm nhũn, cậu nhìn này…..” Nguyễn Nhuyễn đè thấp giọng, chỉ xuống chân mình.
Thanh Nhiễm cạn lời: “Không đến mức đấy chứ.”
Nguyễn Nhuyễn thở dài: “Mình quá kích động rồi, chân cũng không nghe mình điều khiển nữa, xem ra kiếp này không có cái mệnh bao nuôi một lúc bốn năm tiểu bạch kiểm rồi……”
Thanh Nhiễm nhìn cô càng nói càng xa, chỉ có thể thả người.
Cô đề nghị: “Hay là mình gọi xe cho cậu?”
Nguyễn Nhuyễn trợn trắng mắt: “Có mười phút đi bộ, cậu gọi xe cho mình phỏng chừng xe chưa kịp nổ máy đã đến nơi mất rồi.”
-
Tôi yêu hai người!
Tạ Ánh An nhàn nhạt gật đầu.
Quý Ngạn Thần ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng Nguyễn Nhuyễn.
Đợi Nguyễn Nhuyễn đi xa rồi, ba người mới tiếp tục tiến về phía trước.
-
Tạ Ánh An phía sau cô là người đầu tiên phá vỡ không khí trầm mặc này: “Học trưởng Quý chuyển nhà rồi sao?”
Quý Ngạn Thần ngẩn ra một lúc mới nhận ra Tạ Ánh An đang nói chuyện với anh.
“Ừm.” Anh nhỏ tiếng đáp lại.
Tạ Ánh An đã biết đáp án muốn biết, không hỏi thêm nữa, chỉ là sắc mặt ngày càng khó coi.
Đi mãi rồi cũng đến đầu đường, Thanh Nhiễm đến chỗ rẽ cười chào tạm biệt Quý Ngạn Thần.
Quý Ngạn Thần ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, anh mím môi rẽ về bên phải, bóng dáng cao gầy dần khuất sau màn đêm.
Đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng Quý Ngạn Thần nữa, Tạ Ánh An mới nói: “Đi thôi.”
Lần này Tạ Ánh An bước nhanh chân sóng bước cùng Thanh Nhiễm.
Dưới ánh đèn đường, bóng hai người đổ dài về phía trước, Thanh Nhiễm chớp mắt nhìn cậu: "Chuyện lần trước, cảm ơn nhé."
Còn chuyện gì, không cần nói trong lòng hai người đều biết rõ.
Hầu kết Tạ Ánh an trượt xuống một chút, đến cửa nhà Thanh Nhiễm, cậu vẫn không đáp lời, chỉ nhàn nhạt: "Vào nhà đi."
Nơi này cách nhà cậu khá xa, cậu về đến nhà cũng phải mất nửa tiếng.
Thanh Nhiễm lấy chìa khóa mở cổng, vừa mở vừa nói: "Dạo trước, anh tôi theo trào lưu mà mua một chiếc xe đạp địa hình, chưa thấy anh ấy đi được mấy lần, hôm nay cậu dùng nó về nhà nhé."
Tạ Ánh An không từ chối.
Giờ này Lý Thanh Mặc còn chưa về, cũng không biết đi đâu rồi.
Tạ Ánh An vừa định đạp xe về thì nghe thấy tiếng Thanh Nhiễm phía sau: "Tạ Ánh An, cậu còn nhớ chuyện lần trước tôi nói không?"
Tạ Ánh An quay đầu nhìn cô, nhất thời không nghĩ ra chuyện gì.
Cậu chỉ thấy thiếu nữ đang cười, hai mắt lấp lánh, môi đỏ răng trắng, cười đến thật dịu dàng.
Trái tim cậu không khống chế nổi mà đập loạn xạ.
Cô nói: "Tôi không yêu sớm."
Âm thanh trong trẻo, du dương.
Không cần biết đối tượng là ai, tôi đều sẽ không yêu sớm.
Trong bóng tối, ánh mắt đen láy của thiếu niên đột nhiên ánh lên những tia sáng lấp lánh, cậu cong môi, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đúng nghĩa đầu tiên của ngày hôm nay.