Tài xế nhà Tạ Ánh An dừng xe ngay trước cửa đợi bọn họ, lúc bọn họ lên xe hết đã là mười giờ tối rồi.
Tạ Ánh An không cho Lý Thanh Mặc cơ hội ngồi phía sau, anh chỉ có thể ngồi ghế phó lái, còn Tạ Ánh An thì chen chúc với mấy cô gái ngồi phía sau.
Cũng may mấy người các cô đều gầy nên cũng vẫn chen chúc được.
Đèn đường bên ngoài xuyên qua cửa kính xe hắt lên mặt Lý Thanh Mặc, anh quay đầu lại phía sau: “Các cô ai nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì được không?”
Ôn Thời Nghi lại sụt sịt, cụp mắt xuống nhỏ giọng trả lời: “Chuyện này phải trách tôi.”
Cô lại vừa nói vừa khóc: “Nhưng mà tôi thực sự không biết, lúc hỏi tôi đang ở đâu, chị tôi lại đang ở cùng chỗ với Tống Thời Trạch.”
Nguyễn Nhuyễn ngồi ngoài cùng bên trái, Ôn Thời Nghi ngồi giữa Nguyễn Nhuyễn với Thanh Nhiễm còn Tạ Ánh An ngồi cuối cùng bên phải, bên cạnh Thanh Nhiễm.
Lý Thanh Mặc lại hỏi: “Chị cô là ai?”
“Ôn, Ôn Tư Kỳ.” Nói xong, nước mắt lại không khống chế được mà rơi xuống.
Nguyễn Nhuyễn kéo tay Thanh Nhiễm, nhỏ giọng khuyên: “Đừng khóc, không ai trách cậu cả.”
Nước mắt cô vẫn rơi xuống tay Nguyễn Nhuyễn, Thanh Nhiễm đưa giấy cho Ôn Thời Nghi, cũng an ủi thêm: “Chuyện này cũng không phải tại cậu, đừng khóc nữa.”
Giọng nói Ôn Thời Nghi có chút khổ sở: “Mình thực sự không biết, chị mình trở thành như vậy từ lúc nào nữa.”
Thanh Nhiễm thở dài, cô đã không còn nhớ nổi trong sách có nhắc đến chuyện chị kế Ôn Tư Kỳ không, không thể nhớ nổi thì chỉ có khả năng là sự xuất hiện của cô ta quá ít, mà bây giờ, để thúc đẩy cốt truyện, cô ta đã trở thành một nhân vật không thể xóa bỏ.
Quả nhiên là ở cùng một chỗ với nữ chính chỉ có tác dụng là thúc đẩy cốt truyện.
Lý Thanh Mặc ghét nhất là nhìn con gái khóc, anh quay đầu lại, không nói gì nữa.
Tài xế đưa Ôn Thời Nghi về nhà trước, sau đó lại hướng về phía nhà Nguyễn Nhuyễn.
Không gian phía sau đã rộng hơn rất nhiều, Nguyễn Nhuyễn dịch dịch về bên trái, Thanh Nhiễm cũng muốn dịch qua, đột nhiên bàn tay bên dưới áo khoác bị cái người đang tựa vào cửa xe nắm chặt lấy.
Thanh Nhiễm thử động ngón tay, cậu ta lại càng nắm chặt hơn.
Thanh Nhiễm nhìn qua, Tạ Ánh An nhắm mắt nhưng động tác nắm tay cô vẫn không thay đổi, ánh đèn đường xuyên qua cửa xe lúc sáng lúc tối chiếu lên gương mặt anh tuấn của cậu, khuôn mặt thiếu niên góc cạnh như dao khắc, sống mũi cao, thẳng.
Nguyễn Nhuyễn không phát hiện ra dị thường, vẫn đang phàn nàn với Thanh Nhiễm: "Tống Thời Trạch là tên khốn kiếp, thế mà lại dám lấy điện thoại của chúng ta, bây giờ xong rồi, mẹ mình chắc sẽ giết mình mất thôi…"
Thanh Nhiễm an ủi cô: "Đợi lát nữa mình giúp cậu giải thích với dì."
"Ài~" Nguyễn Nhuyễn thở dài: "Giải thích cái gì, đầu óc của mẹ mình còn giỏi suy diễn hơn mình, nói nhiều bà sẽ nghi ngờ, cứ bảo điện thoại hết pin là được rồi."
"Nhiễm Nhiễm, Tống Thời Trạch là tên bi n thái, bệnh thần kinh, sau này cậu nhất định phải tránh xa cậu ta ra, bị cậu ta nhìn trúng thật đúng là quá khủng khϊế͙p͙."
Thanh Nhiễm nhỏ giọng đồng ý.
Trên sẽ lại bắt đầu yên tĩnh, Nguyễn Nhuyễn đến giờ mới nhớ ra trên xe còn có hai ông lớn, lời lảm nhảm còn đang muốn nói ra đành phải nuốt ngược lại.
-
Xe khởi động lại.
Thanh Nhiễm thử động ngón tay, Tạ Ánh An đột nhiên quay đầu lại, mở mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen láy của cậu ẩn giấu gió mưa cuồn cuộn, giọng nói cũng có chút trầm khàn:
"Lý Thanh Nhiễm, rốt cuộc cậu đáp ứng Tống Thời Trạch cái gì?"
Hơi thở ấm nóng phả qua tai Thanh Nhiễm, khoảng cách giữa cô với cậu rất gần, mùi bạc hà mát lạnh thoảng qua mũi cô.
Tạ Ánh An cứng rắn xiết chặt tay cô, hai người mười ngón tay đan lồng vào nhau.
Thanh Nhiễm thả lỏng người, tựa lưng vào ghế, rất lâu sau mới tìm về giọng nói của bản thân, lí nhí: "Không, không đồng ý gì với cậu ta cả."
Lý Thanh Mặc vẫn ngồi chơi điện thoại từ đầu đến giờ quay đầu lại: "Hai người đang nói gì đó?"
Thanh Nhiễm cứng đờ người, cô nỗ lực muốn rút tay ra nhưng Tạ Ánh An lại càng nắm chặt, rút cũng rút không ra.
"Không nói gì cả." Tạ Ánh An thu hồi tầm mắt nhìn Thanh Nhiễm, cậu liếc Lý Thanh Mặc rồi trả lời.
-
Thanh Nhiễm vì quá căng thẳng mà bàn tay bị nắm đổ mồ hôi.
Khó có dịp đến mức này rồi mà cái con người bình thường yêu sạch sẽ như Tạ Ánh An vẫn chưa buông tay cô ra, cũng không biết Tống Thời Trạch nhỏ giọng nói cái gì mà Tạ Ánh An lại bị k ch thích thành dạng này.
Đến nơi, Thanh Nhiễm cố hết sức kéo tay mình ra khỏi tay Tạ Ánh An, sau đó gần như bỏ chạy mà xuống xe.
Lý Thanh Mặc nghi ngờ quay lại nhìn Tạ Ánh An: "Em gái tôi sao vậy?"
Tạ Ánh A n tâm trạng mù mịt, lười biếng tựa vào ghế sau, nhìn Lý Thanh Mặc rồi cười không rõ ý tứ: "Làm sao tôi biết được, có lẽ là…người có ba cái gấp."
Lý Thanh Mặc miễn cưỡng chấp nhận cách nói này, cách cửa xe, anh vẫy tay chào Tạ Ánh An: "Bye."
Đợi Thanh Nhiễm tắm rửa xong nằm dài trên giường, đồng hồ treo tường đã chỉ mười một giờ đúng, Lý Thanh Mặc vẫn bên ngoài gõ cửa bang bang.
"Thanh Nhiễm, Lý Thanh Nhiễm, đừng có giả vờ ngủ, mở cửa nhanh!"
Thanh Nhiễm biết chuyện này vẫn chưa xong, cô nhạn mệnh bò xuống mở cửa.
Lý Thanh Mặc mặc áo ngủ, đầu tóc còn ẩm ướt tựa vào khung cửa, sắc mặt rất xấu: "Lý Thanh Nhiễm, em.có thái độ gì đấy? Chuyện ngày hôm nay em lo mà giải thích đi?"
"Chuyện này trên xe nói rõ rồi đó, ca." Thanh Nhiễm bày ra bộ mặt khổ sở: "Ba người bọn em thực sự là đang ở thư viện thì bị Tống Thời Trạch cứng rắn lôi đi."
"Không nói cái này, anh hỏi sao em lại cùng với em gái của giáo hoa trường nghề kia ở chung một chỗ?"
"Bọn em cùng lớp, cô ấy là bạn cùng bàn của Nguyễn Nhuyễn, nên tụi em mới hẹn nhau đi cùng."
Từ trước đến nay Lý Thanh Mặc không bao giờ nói xấu sau lưng người khác, đặc biệt là nói xấu con gái.
Dú cho anh không thích giáo hoa trường nghề kia, anh cũng sẽ không nhục mạ cô ta trước mặt em gái mình.
Nói xong anh lại cào cào mái tóc, mái tóc nửa khô nửa ẩm bị anh vò dựng đứng lên như lông gà: "Cúng may khoảng thời gian này ba không có nhà, em liệu mà lo đi."
Thanh Nhiễm gật đầu đồng ý.
"Ngủ sớm đi." Lý Thanh Mặc đi ra đóng cửa giúp cô.
Thanh Nhiễm cũng muốn ngủ sớm, nhưng cô cứ nằm lên giường là lại không ngủ nổi, mặt mũi lạnh lùng của Tống Thời Trạch đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Thiếu niên tròn mười bảy tuổi như muốn chống đối lại thế giới, khắp mình đầy gai nhọn.
Lúc Thanh Nhiễm thấy La Lan trong phòng bao ktv, cô đã hiểu sao Tống Thời Trạch lại mang cô đến đây, giáo hoa khó theo đuổi trong miệng cô, cậu ta lại hẹn được vào tối nay, ý tứ trong đó không nói cũng biết.
Nguyên cả tối, từ đầu đến cuối, cậu không hề qua chỗ La Lan, còn La Lan trướci sự châm chọc của Ôn Thời Nghi cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn.
Bây giờ, La Lan đối với Tống Thời Trạch mà nói đã không còn chút dục v0ng chinh phục nào, vì vậy cậu ta lại quay đầu tìm Thanh Nhiễm.
Bởi vì bị cô từ chối.
Thực ra Thanh Nhiễm thấy không khó để lý giải suy nghĩ của Tống Thời Trạch, con người cậu ta căn bản là không quan tâm đến cảm xúc người khác, tình yêu và niềm vui của cậu ta được xây dựng trên nỗi đau của người khác.
Thanh Nhiễm nghĩ một hồi, gương mặt Tống Thời Trạch đột nhiên biến thành Tạ Ánh An.
Thiếu niên lười biếng bên cửa xe, ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu lên ngũ quan góc cạnh thêm chút lạnh lùng, trong một khắc đó, Thanh Nhiễm đột nhiên thấy được nhan sắc Tạ Ánh An.
Giây phút hai người mười ngón tay đan nhau, Thanh Nhiễm thấy tim mình rung động, đạp thật nhanh trong lồng nguc.
Nói là yêu thì cũng không phải, dù gì đi nữa thì bọn họ đã quá quen thuộc, với cô thì Tạ Ánh An giống như Lý Thanh Mặc vậy, đều là anh trai.
Hơn nữa khóe miệng hơi bầm tím của Tạ Ánh An cũng bị cô nhìn thấy rồi.