Ngày thứ hai lên lớp, lúc Thanh Nhiễm ngồi xuống bàn thì ngẩn ra.
Mặt bàn chi chít vết mực của cô sao lại được lau đến không thấy chút dấu vết nào, hơn nữa trên mặt bàn một vết xước cũng không có, giống như một cái bàn mới tinh vậy.
Sách của cô lại vẫn được đặt ở chỗ cũ, đến cả chiếc gối ôm đặt cạnh chồng sách cũng không lệch một ly.
Xem ra là hôm qua Tạ Ánh An đã đi đổi bàn mới rồi.
Tên này mắc bệnh sạch sẽ quá mức, trên mặt bàn có vết mực lớn như vậy, nghĩ thôi cũng biết cậu ta sẽ không nhìn nổi.
Giờ này vẫn còn rất sớm, Tạ Ánh An còn chưa tới lớp, trong lớp cũng mới chỉ thưa thớt vài bạn học sinh.
Ôn Thời Nghi đến sớm, đii xuống chỗ Thanh Nhiễm, cô ngồi ở chỗ phía trên bàn Thanh Nhiễm, quay lưng lại cùng Thanh Nhiễm nói chuyện.
“Thanh Nhiễm, chào buổi sáng.”
Thanh Nhiễm gật đầu cười khẽ: “Chào, Thập Nhất.’’
Hôm qua tann học, Ôn Thời Nghi ra về khá muộn, cô tận mắt thấy Hoàng Thiên Dũ lau sạch sẽ cái bàn, nhưng ngay khi cô ta vừa lau xong, Tạ Ánh An lại đến phòng dụng cụ chuyển một cái bàn mới lên.
Hoàng Thiên Dũ tức giận không nhẹ.
Ôn Thời Nghi kể với Thanh Nhiễm xong thì cười vô cùng vui vẻ: “Mình còn cho rằng Tạ Ánh An rất bá đạo, không nghĩ đến lúc cậu ấy bảo vệ bạn cùng bàn cũng thật đáng yêu.”
Nếu Tạ Ánh An nghe thấy có người bảo cậu ta đáng yêu, có lẽ người kia sẽ bị cậu ta quật ngã.
Đợi đã, đây không phải bước đầu tiên trong sách mà nữ chính thay đổi cái nhìn về nam chính sao?
Thanh Nhiễm còn nhớ trong sách, Ôn Thời Nghi cũng bị đổ cho tội gian lận, nhưng sau khi được giáo viên hóa giải hiểu lầm thì cô lại bị Hoàng Thiên Dũ gây phiền phức.
Ôn Thời Nghi gia cảnh không tốt, bên cạnh lại không có nhiều bạn bè, rất nhanh sau đó đã bị cô lập, sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì mà lúc Ôn Thời Nghi bị đổ oan đến trăm miệng cũng khó giải thích, Tạ Ánh An thân là bạn cùng bàn đã thay cô nói chuyện.
Từ đó về sau cô đã thay đổi ấn tượng về cậu ân nhân cứu mạng cùng bàn, ban đầu là sợ hãi dần dần đến cảm kích rồi cuối cùng là yêu thích, cái này còn chưa đến một năm.
Điều này cho thấy mê lực của Tạ Ánh An rất lớn.
Trước lúc vào học, Lão Ngô đã vào lớp, ông nhìn quanh lớp một vòng, rồi gọi Hoàng Thiên Dũ với Chu Dung ra ngoài.
Loại chuyện gian lận thi cử này ở trong trường có ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, lão Ngô không thể bỏ qua.
Tiết đầu hôm nay là tiết Vật Lý, giáo viên Vật lý cầm một xấp bài thi đã chấm xong bước vào lớp. Bài thi phát xuống, lúc Thanh Nhiễm nhìn thấy điểm số đỏ tươi bên trên, đầu cô lại đau rồi.
Hai số 86 đỏ tươi đâm thẳng vào mắt cô, điểm thấp như vậy, cô không thể tin được (điểm lý tối đa là 100), rõ ràng lúc làm bài cô không thấy bài nào khó cả.
Trước khi chữa bài thi, giáo viên Vật lý còn nhận xét một lượt.
“Lần thi này, nhìn tổng thể cũng tạm ổn, chỉ có một vài bạn thành tích tụt dốc nghiêm trọng, hi vọng các em có thể nhanh chóng nâng cao thành tích trở lại, bình thường cần học thật chăm chỉ kiến thức cơ bản…”
Thanh Nhiễm cúi đầu kiểm tra lại bài thi, cô rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề, hai bài cuối cô viết sai đáp án rồi, nhưng cô nhớ rõ ràng là cô không viết đáp án như này vào bài thi mà.
Cô lật lại tờ giấy nháp kiểm tra lại, rõ ràng đáp án trong giấy nháp với bài thi không giống nhau, hiển nhiên đáp án trong giấy nháp mới là đáp án đúng.
Thế mà cô lại viết đáp án đúng thành sai? Rõ ràng phút cuối cô đã kiểm tra lại đến tận hai lần. Tạ Ánh An cũng ngạc nhiên, cậu chỉ bút vào đáp án trên giấy nháp, hỏi: “Chỗ này đáp án đúng rồi, sao viết vào bài thi lại sai vậy?”
Thanh Nhiễm thu giấy nháp lại, trong lòng cô cũng có chút nóng nảy: “Tôi cũng không biết nữa.”
Tạ Ánh An trầm ngâm nhìn cô.
Tan học, giáo viên Vật lý gọi một mình Lý Thanh Nhiễm lên văn phòng, từ trước đến giờ, bà rất coi trọng thành tích của Thanh Nhiễm.
“Bạn học Thanh Nhiễm, lần này kiểm tra có vấn đề gì sao? Có phải em chưa ôn tập kĩ không?” Ngữ khí của bà rất ôn hòa.
Thanh Nhiễm cúi đầu nhận sai: “Cô ơi, lúc em viết đáp án quá vội vàng, không nhìn rõ đã viết vào rồi.”
Giáo viên Vật Lý lắc đầu, lại dặn dò các cô phải nghiêm túc làm bài rồi mới để cô quay về lớp.
Thành tích lần này tụt dốc nghiêm trọng, đừng nói là lọt vào top 3 lớp, không chừng cô còn bị tụt xuống top 10 cuối lớp luôn.
Tiết thứ hai là tiết của chủ nhiệm Ngô, lão không quá để tâm đến kì thi nhỏ này, chỉ cho rằng Thanh Nhiễm không muốn đi thi học sinh giỏi Vật lý nên mới cố ý làm vậy.
Học sinh không muốn đi, ông cũng không còn cách nào, cũng không thể cứng rắn bắt người ta đi được.
Năm người đứng đầu lớp tham gia thi đấu, Tạ Ánh An ngồi vững chắc trên ngai vàng.
Tạ Ánh An không có hứng thú với chuyện này, cậu có chút phiền não, nếu biết trước, cậu cũng sẽ cố tình thi rớt giống Lý Thanh Nhiễm là xong.
Điều nằm ngoài ý muốn của mọi người là thành tích thi lần này của học sinh mới Ôn Thời Nghi lại xếp thứ hai.
Giờ tự học buổi chiều, không biết Hoàng Thiên Dũ, Tôn Hân cùng đám bạn của cô ta túm tại nói gì, một chốc lại cười rộ lên.
Nguyễn Nhuyễn ngồi cách bọn họ rất gần, có lẽ nghe thấy lời bọn họ nói, cô cao giọng lẩm bẩm: “Cũng không biết người nào đó còn có mặt mũi nói thành tích người ta xuống dốc, không nhìn lại bản thân mình xem, gian lận làm tám đời tổ tông đều mất mặt luôn rồi, phải không?”
Tiếng cười bên kia đột nhiên ngừng lại, Hoàng Thiên Dũ quay đầu căm hận lườm Nguyễn Nhuyễn, trong lòng bùng lên ngọn lửa: “Nguyễn Nhuyễn, cậu là chó Lý Thanh Nhiễm nuôi à?”
Nguyễn Nhuyễn căn bản không để ý lời Hoàng Thiên Dũ, lần này cô muốn đối đối đầu trực tiếp với Hoàng Thiên Dũ, cô tiếp tục hô: “Ây dô, không cần nhắc tên mà cậu cũng biết đó là cậu sao? Không tồi, cũng biết tự nhìn nhận bản thân đó.”
Tôn Hân vỗ vai Hoàng Thiên Dũ, cô ta là con chó trung thành của Hoàng Thiên Dũ, lúc này chắc chắn phải đứng lên nói giúp Hoàng Thiên Dũ rồi.
Tôn Hân uy hϊế͙p͙: “Nguyễn Nhuyễn, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu tốt nhất đừng chĩa mũi vào.”
Nguyễn Nhuyễn vỗ tay bôm bốp, cô cũng không kiêng nể gì Hoàng Thiên Dũ: “Ồ, hóa ra cậu cũng thích nuôi chó, lại còn là một con chó nuôi một con chó nữa.”
“Mẹ nó…”
Thanh Nhiễm cũng không biết tại sao cô chỉ vừa đi nhà vệ sinh về thôi mà đã thấy bọn Hoàng Thiên Dũ, Tôn Hân cùng với Nguyễn Nhuyễn quấn vào một chỗ rồi.
Nguyễn Nguyễn nhìn qua thì giống tờ giấy mềm nhưng sức lực lại không nhỏ, bốn năm người cùng đánh cô mà cô vẫn không chịu thiệt chút nào.
Những bạn học xung quanh xông lên can ngăn, Thanh Nhiễm cũng chạy qua kéo Hoàng Thiên Dũ đang túm tóc Nguyễn Nhuyễn ra, hai tay Hoàng Thiên Dũ quơ loạn xạ lên người Thanh Nhiễm nhăn mặt, lúc kéo Hoàng Thiên Dũ cô không khống chế tốt sức lực, tát một phát lên mặt Hoàng Thiên Dũ.
-
Lúc này phần lớn nam sinh đều không trong lớp, nữ sinh sức lực yếu căn bản không kéo bọn họ ra nổi.
Lúc Ôn Thời Nghi vừa bước vào lớp cũng bị dọa một trận, cô cũng biết giờ này hầu hết các thầy cô đều đi ăn cơm rồi, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình bóng cậu nam sinh cao gầy, cô quay người chạy ra sân vận động.
Ôn Thời Nghi chạy ra sân không chỉ tìm thấy Tạ Ánh An mà Lý Thanh Mặc người đang đứng cùng Tạ Ánh An nghe thấy em gái mình đang đánh nhau cũng nhanh chóng chạy lại.
Hai thiếu niên càng chạy càng nhanh, Ôn Thời Nghi ở phía sau có đuổi thế nào cũng không kịp.
Lý Thanh Mặc thấy em gái mình thực sự đánh nhau cùng người khác, anh nổi điên rồi xông vào không quan tâm gì cả mà đánh mấy nữ sinh kia.
Các bạn học xung quanh đều nhận ra giáo bá, nhất thời bị anh dọa sợ.
Tạ Ánh An kéo Thanh Nhiễm qua một bên, cậu thiếu niên nhíu mày đầu lo lắng hỏi cô có bị thương thương chỗ nào không?
Thanh Nhiễm sao có thể bị thương được, ở cùng Lý Thanh Mặc mưa dầm thấm đất, cô cũng biết vài chiêu võ mèo cào, không nhiều nhưng cũng đủ để phòng thân.
Thanh Nhiễm nhanh chóng lắc đầu: “Tạ Ánh An, mau qua kéo anh tôi lại.”
Đợi lão Ngô qua đây, trong lớp đã loạn thành một đống.
Lão Ngô nổi cơn giận trước nay chưa từng có, Hoàng Thiên Dũ thành tích bình thường lại hay gây chuyện, ông không thích nổi. Nhưng còn Tạ Ánh An, Lý Thanh Nhiễm với Nguyễn Nhuyễn luôn là học sinh tốt trong lòng ông. Một đoàn người theo lão Ngô đến văn phòng.
Lão Ngô đập tay xuống bàn, gầm lên: “Ai nói xem đến cùng là có chuyện gì?”
Hoàng Thiên Dũ một câu cũng không dám nói, vẫn là Nguyễn Nhuyễn nói trước, cô kể rõ từng câu từng chữ những chuyện vừa xảy ra.
Lão Ngô nhíu mày: “Vậy là Lý Thanh Nhiễm chỉ đến can ngăn?”
Thanh Nhiễm gật đầu.
Hoàng Thiên Dũ bị Lý Thanh Mặc đánh, bây giờ mới cảm thấy đau, cô trộm nhìn Tạ Ánh An, Tạ Ánh An lại nhìn Lý Thanh Nhiễm, cô ta không hiểu suy nghĩ của cậu qua ánh mắt cậu.
Hoàng Thiên Dũ rơi nước mắt: “Thầy ơi, Lý Thanh Nhiễm đánh em.”
-
Lý Thanh Mặc ưỡn nguc: “Em nghe bạn học nói có người đánh em gái em.”
“Em gái cậu?” Lão Ngô vẫn chưa biết Lý Thanh Mặc là anh trai Lý Thanh Nhiễm.
Lý Thanh Nhiễm giơ tay: “Là em ạ.”
Lão Ngô lại nhìn Tạ Ánh An: “Còn cậu thì sao?”
Tạ Ánh An: “Em kéo người đánh bạn cùng bàn của em ra.”
Trái tim của Hoàng Thiên Dũ vì câu nói của Tạ Ánh An mà lạnh hơn phân nửa, Tạ Ánh An đến kéo Thanh Nhiễm, cũng chỉ kéo một mình Lý Thanh Nhiễm ra.
Đáng thương Hoàng Thiên Dũ còn nghĩ nam thần của cô đến vì cô ta, không ngờ rằng nam thần vì người khác mới đến.
Dù gì đi nữa thì đánh nhau cũng là đánh nhau, tất nhiên phải bị phạt mời phụ huynh.
Chủ nhiệm lớp bảy nghe được chuyện này rất nhanh đã chạy đến, Chủ nhiệm lớp bảy là một cô giáo khá trẻ tuổi, mặc dù Lý Thanh Mặc thích gây chuyện nhưng rốt cuộc anh cũng là một trong số ít những học sinh đắc ý của cô.
Lyys Thanh Mặc nhìn thấy cô mới cúi đầu xuống: “Cô Tôn.”
Cô Tôn hận rèn sắt không thành thép, cốc đầu Lý Thanh Mặc: “Em, em đánh người lại chạy đến tận lớp một đánh hả.”
Lão Ngô với cô Tôn bàn bạc chuyện gọi phụ huynh đến nói chuyện.
Tôn Hân với Trương Bình bị dọa phát khóc, trong đám các cô ngoại trừ Thạch Phạn Phạn ra thì gia cảnh đều không tốt, nguyện ý đi cùng Hoàng Thiên Dũ chỉ vì cô ta hào phóng.
Lão Ngô không quản nổi mấy chuyện này, trong mắt ông, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm, nếu bản thân không chịu được được thì cha mẹ phải đến phụ trách.
Ông dứt khoát: “Phải mời phụ huynh đến, nếu phụ huynh không đến, ngày mai các cô cậu cũng không cần đến nữa.”