Dòng người rộn ràng trên phố thương mại. Tô Cùng cầm một cọc tờ rơi dày đặc, phân phát cho người đi đường.
Trong thời tiết mùa đông, mặt trời sắp xuống núi lười biếng phóng dương quang không hề ấm áp, hai gò má trắng nõn cùng lỗ tai của Tô Cùng bị gió thổi có chút đỏ lên.
Tô Cùng dùng một tay xoa xoa lỗ tai, đưa ra một tờ tờ rơi, cười đến lộ ra hàm rang trắng tinh, gương mặt tuấn tú nhẹ nhàng cong lên, đầy nhiệt tình nói: "Tiệm mới khai trương, đồ ăn rất ngon, hoan nghênh đến ủng hộ."
Người qua đường mặt không thay đổi tiếp nhận tờ rơi, đi được hai bước, đem tờ rơi ném xuống đất. Tô Cùng vui vẻ chạy tới nhặt tờ rơi lên, run lên thổi, tiếp tục phát.
Như thế phát khoảng hai giờ, Tô Cùng về nhà hàng lẩu lấy tiền. Một tiếng mười lăm miếng, ngày kết. Tô Cùng từ trong tay giám đốc nhà hàng lẩu tiếp nhận tiền, thấy ánh mắt đối phương có vài phần xem thường, liền lộ ra nụ cười xán lạn nói: "Cảm ơn."
Giám đốc:...
Tô Cùng vui cười hớn hở mà phất tay một cái: "Tạm biệt."
--- --------
Tô Cùng lấy được ba mươi đồng, ngược gió lạnh đi ở lối đi bộ. Từ nơi này đi tới chợ thực phẩm, tuy rằng tốn tới một tiếng đồng hồ, nhưng có thể tiết kiệm mấy đồng đi xe.
Tô Cùng ở trong lòng tính toán, vui cười hớn hở mà sãi bước, rửa đến phai màu quần, ống quần mòn biên, cái áo bên trong áo lông màu nâu thủng một cái lỗ nhỏ, giày thể thao mang hai năm, cơ hồ mỗi ngày đều mang, một tuần giặt một lần, cũ đến độ biến hình.
Nghèo, Tô Cùng người cũng như tên, toàn bộ là kiếp nghèo.
Tô Cùng đem ba mươi đồng tiền chặt chẽ siết trong tay, không dám dò túi quần, một tấm hai mươi, một tấm mười, hai tấm tiền mặt đều sắp bị lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Tô Cùng vò nát.
Ba mươi đồng tiền đối với Tô Cùng là quá nhiều, nếu như đặt ở trong túi, làm không tốt sẽ bị mất. Bởi vì Tô Cùng là thần nghèo.
Điểm kim thành thạch thần lực mạnh mẽ chú định Tô Cùng không có cách nào nắm giữ tài phú vượt quá sinh tồn cần thiết, hắn kiếm được tiền thường dùng các loại phương thức khó bề tin tưởng, những thứ quý giá nếu bị hắn đụng chạm sẽ bị hỏng rơi hoặc là thất lạc, tài phú duy nhất cố định của hắn chính là một gian phòng nhỏ, đó là lúc Tô Cùng hạ phàm thiên đình cấp cho hắn. (thần gì mà khổ dữ z trời =.=")
Sau một tiếng, Tô Cùng đi tới chợ thực phẩm, dùng ba mươi đồng tiền mua chút rau dưa cùng mấy cái bánh bao, một khối xà phòng cùng một cái chậu rửa mặt.
Bởi vì trước đó dùng chậu rửa mặt, làm rơi mất.
Tiểu thần nghèo mang theo bánh màn thầu rau dưa xà phòng cùng chậu rửa mặt, một bên nghe không biết từ đâu truyền tới mùi vịt nướng, một bên vừa hát vừa đi về nhà.
Trong nhà Tô Cùng chỉ có một cái giường, một cái ghế dài, một cái kệ bếp, một cái chảo, đồ vật quý nhất chính là máy sưởi điện.
Hơn nữa ghế chỉ có ba cái chân, phải dựa vào tường...
Tô Cùng ăn bữa tối với nước luộc rau dưa cùng cơm, bởi vì rau dưa dùng nước luộc, có thể tiết kiệm dầu. Cơm nước xong, rửa chén xong, mệt muốn chết rồi Tô Cùng đặt mông ngồi ở trên giường. Ván giường phát ra âm thanh nguy hiểm kẹt kẹt...
Tô Cùng sợ hết hồn, cái mông nhất thời cứng lại. Giường nếu như hỏng, vậy cũng chỉ có thể nằm ra đất mà nghỉ, dù sao Tô Cùng không còn thừa bao nhiêu tiền mua giường.
Tiểu thần nghèo chậm rãi nằm ở trên giường, mở ra tứ chi nằm thẳng. Do tác dụng lực bất biến, chịu lực diện tích càng lớn, sức chịu nén càng nhỏ, ván giường cũng tương đối sẽ không hỏng.
Tiểu thần nghèo có lý luận triết học nghiêm cẩn về sinh hoạt.
--- ------ ---
Tô Cùng ở trên giường không hề động đậy nằm một hồi, mùa đông trong chăn lạnh như băng, Tô Cùng cóng đến không chịu nổi, tiểu tâm dực dực ngồi dậy, đi đến máy sưởi điện ngồi xổm xuống.
"Nếu có thể mở máy sưởi điện thì tốt rồi." Tô Cùng đầy mắt mong đợi suy nghĩ một chút, thế nhưng cân nhắc đến chi phí điện nước tháng này, Tô Cùng quyết đoán vẫn là bỏ qua ý nghĩ mở máy sưởi điện, run rẩy nhìn một hồi, trông mơ giải khát. Là thật sự là quá lạnh, lạnh đến mức ngủ không được.
"Ai bảo mình là thần nghèo chứ." Tô Cùng cười khổ thở dài, nắm lấy chìa khóa, xuống lầu chạy bộ.
Chạy vài vòng, thân thể nóng hổi, cũng sắp trở về ổ chăn, chườm khí nóng hổi mà ngủ, thuận tiện lại đi đến cửa hàng tiện lợi đối diện mua một túi sữa bò, sáng sớm ngày mai uống, Tô Cùng nghĩ.
Lúc Tô Cùng băng qua đường, một chiếc oto màu đen đột nhiên từ chỗ ngoặt chạy ra, Tô Cùng không có lưu tâm nhìn xe, né tránh không kịp, bị xe ô tô đụng, cả người bay ra ngoài, trên lối đi bộ vội vã lăn vài vòng.
"Anh sao rồi?" Một người nhanh chóng từ trên xe bước xuống, nâng Tô Cùng dậy, lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì..." Tô Cùng cấp tốc hoạt động tay chân một chút, phát hiện một chút thương tổn cũng không có, vì vậy Tô Cùng ngược lại an ủi đối phương một câu, "Đừng lo lắng, tôi không sao."
"Thật sự rất xin lỗi." Người kia thấy Tô Cùng không giống có chuyện, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói, "Tôi dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra một chút nha."
Tô Cùng không hề liếc mắt nhìn hắn, ngồi xổm xuống đất tìm kiếm mấy đồng tiền lẻ bị bay ra ngoài, thuận miệng nói: "Không cần, tôi thật sự không có chuyện gì, hơn nữa cũng không thể trách anh, là tôi lúc nãy cũng không thấy xe."
Người kia trầm mặc chốc lát, kiên trì nói: "Anh vừa nãy bay ra ngoài xa như vậy, không thể một điểm thương tổn cũng không có."
Tô Cùng cong cái mông đứng ở ven đường dưới một chiếc xe tìm một đồng năm xu, kiên trì nói: "Tôi thật sự không bị thương, anh đi đi."
Vô luận to hay nhỏ, dù sao vẫn là thần mà.
--- ---------
Tô Cùng ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn tiền xu trong tay mình, lộ ra một nụ cười vui mừng: "Ba đồng hai, vẫn còn, không mất."
Người lái xe thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Tô Cùng. Tô Cùng siết tiền xu đứng dậy, chuẩn bị đi đến cửa hàng tiện lợi mua sữa tươi.
"Chờ đã, " người kia đột nhiên một phát bắt được cánh tay Tô Cùng, nhẹ giọng nói, "Quần của anh..."
Tô Cùng cúi đầu xuống, thấy mình cái quần trên đầu gối rách cái lỗ lớn, hiển nhiên là vừa nãy trên đất bị rách.
Quần vải vóc cũng đã lão hóa, dù sao giặt quá nhiều lần, mặc quá lâu.
"Ít nhất cũng để tôi bồi thường tiền quần đi..." Đối phương mang giọng xin lỗi nói.
Tô Cùng ngẩng đầu nhìn lên, đứng ở trước mặt mình là một người cao lớn anh tuấn trẻ tuổi, hắn một thân diện âu phục tinh xảo, tựa hồ mới từ chỗ trọng yếu trở về, cái tay nắm cánh tay mình đeo một cái đồng hồ lóng lánh, chiếc xe làm mình bay ra ngoài được lau chùi không nhiễm một hạt bụi, dưới ánh đèn đường phản quang xa hoa, nam nhân trên thân thể tản ra mùi nước hoa nhàn nhạt, từ chân giày da đến đỉnh đầu tóc không mảy may loạn, cơ hồ mỗi một tấc đều là tinh điêu tế trác mà thành, không khí chung quanh đều phảng phất phát ra ánh sáng.
Tô Cùng ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ bừng. Nam nhân tựa hồ ý thức được có chút không thích hợp, đôi môi giật giật, còn muốn nói gì đó.
"Tôi tôi... tôi thật không có chuyện gì!" Nhưng mà Tô Cùng lại đột nhiên ra sức một giãy giụa, sữa bò cũng không mua, chặt chẽ siết lấy ba đồng hai, mang theo quần thủng lỗ lớn, chạy trối chết. +