Hoa Khóc Tuyết đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên thấy một bóng dáng màu vàng từ ngoài cửa vọt vào.
“Hoàng thúc! Người trả đầu bếp lại cho ta!” Người đến là một tiểu thiếu niên cỡ 15- 16 tuổi, ngũ quan tuấn mỹ , trên mặt có chút non nớt nhưng lại thản nhiên toát ra khí thế vương giả uy nghiêm, trên người một thân long bào hoàng sắc đã nói rõ thân phận của hắn —— hoàng đế đương triều, Mộ Lê.
“Hoàng thượng, người không trầm ổn rồi.” Cảnh Duệ lau miệng, nhíu mày nhìn hắn, hắn biết nếu hoàng thượng biết được đầu bếp của mình bị Vương Gia cướp đi, nhất định sẽ chạy tới cửa đòi lại, nhưng hắn làm sao biết được, đầu bếp mà hắn xem như vật báu lại bị Tuyết cô nương chê!
“Trầm ổn cái gì mà trẩm ổn hả! Mạng của ta đều đã bị hoàng thúc cướp đi rồi!” Mộ Lê nhăn mặt, quệt mồm trừng Cảnh Duệ, nhìn hắn cười đến thật là đáng đánh đòn, cẩn thận ta chém đầu ngươi!
“Phốc!” Đang ăn canh ở một bên Lưu Nguyệt liền phun một ngụm canh ra ngoài, cái gì mà sinh mạng. . . . Nhưng nghĩ tới hắn là hoàng thượng, trên mặt lập tức trắng bệch, vội vàng quỳ xuống, âm thanh mang theo lo sợ khẩn cầu: “Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ không phải cố ý.”
Mộ Lê đang đói bụng, đâu có còn thời gian rỗi rãnh để ý tới một tiểu nha đầu như nàng, mở miệng nghĩ muốn kêu nàng đứng lên, lại không nghĩ rằng bị một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng đoạt trước.
“Lưu Nguyệt là người của ta, không cần phải quỳ xuống đối với người khác.”
Hoa Khóc Tuyết uống một ngụm trà rồi súc súc miệng, bàn tay trắng nõn nâng lên, đỡ nàng từ trên mặt đất đứng dậy.
Lưu Nguyệt cảm động nhìn tiểu thư nhà mình, tiểu thư thật tốt, vì mình mà tiểu thư dám đối nghịch với hoàng thượng, nhưng rồi lại không nhịn được mà lo lắng, như vậy có thể hại tiểu thư hay không đây?
Vừa nghe lời này Mộ Lê liền nổi giận, hắn là Hoàng đế, người khác quỳ trước hắn thì thế nào? Lập tức híp mắt nhìn về phía Hoa Khóc Tuyết, không nhìn thấy nàng ngồi ở bên cạnh hoàng thúc, chỉ chú ý đến một thân bạch y của Hoa Khóc Tuyết, hừ lạnh.
“Này, ngươi làm sao dám nói chuyện như thế! Trẫm là Hoàng đế!”
Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, tuổi tuy còn nhỏ nhưng dáng vẻ lại kiêu ngạo, hung hăng càn quấy, quả nhiên là đứa cháu tốt của Mộ Lương, cùng một đức hạnh!
Bản tính Hoa Khóc Tuyết vốn là lạnh lùng, hơn nữa quanh năm sống ở trên núi nên khí chất toàn thân dường như cũng thanh lạnh như tuyết trắng, bình thường chính là lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lúc này lại thực lạnh lẽo, so với Hàn Trì là giống nhau.
Mộ Lê bị nàng nhìn đến xương cốt cũng rét lạnh rồi, nhưng hắn là hoàng giả uy nghiêm, nên hắn phải chống đỡ áp lực đối diện với Hoa Khóc Tuyết, chỉ là trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh.
Hoa Khóc Tuyết thấy vậy, hừ nhẹ một tiếng, hàn ý trong mắt tăng lên, dần dần Mộ Lê có chút kiên trì không nổi, mà không khí xung quanh cũng ngưng kết đến đóng băng.
Cảnh Duệ không nhịn được xoa xoa cánh tay, bội phục nhìn Hoa Khóc Tuyết, đối với tên tiểu hoàng đế này cũng có chút bội phục, đổi lại là hắn đoán chừng sẽ không chống đỡ được lâu như vậy.
Lưu Nguyệt lại không có chuyện gì, không phải nàng cường đại, mà là thần kinh của nàng đã vững vàng, nàng trực tiếp không nhìn đến ánh mắt của tiểu thư, không thể không nói, như vậy sẽ sống được lâu hơn.
Mộ Lương cười nhạt nhìn Mộ Lê, trong mắt hiện lên sự tán thưởng, tiểu tử này không tệ, rèn luyện mấy năm khí thế càng ngày càng mạnh, ánh mắt A Noãn tỏa ra hàn ý đến hắn cũng có điểm chống đỡ không được, tiểu tử này và nàng đối diện với nhau lâu như vậy còn chưa có ngã xuống, cũng xem như không tệ.
Thấy hắn càng ngày càng chật vật, lúc này mới khẽ cười ôm lấy Hoa Khóc Tuyết, dịu dàng nhìn nàng nói: “A Noãn, hắn là cháu của ta, nàng đừng dọa hắn sợ.”
Hoa Khóc Tuyết thu hồi tầm mắt, thản nhiên liếc mắt qua nhìn hắn một cái, gật đầu.
“Mộ Lê, làm người đừng tự cho mình là đúng rồi trở nên kiêu ngạo, vẫn có người ngươi không thể trêu vào, ngươi phải học được cách khiêm tốn, biết không?” Mộ Lương nắm bàn tay nhỏ bé của Hoa Khóc Tuyết, cười có chút tà khí.
Không có ánh mắt áp lực của Hoa Khóc Tuyết, Mộ Lê liền thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy tiếng của hoàng thúc, lúc này mới giương mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn ôm lấy nữ nhân kia, có chút kinh ngạc.
“Hoàng thúc, nàng là ai?” Oa! hoàng thúc không gần nữ sắc của hắn lại đang ôm nữ nhân! Chuyện vừa rồi Mộ Lê quên mất không còn một mảnh, bây giờ trong mắt hắn chỉ có một chuyện này, ánh mắt toát ra tia sáng.
Cảnh Duệ âm thầm mà lắc đầu, hoàng đế này ở phương diện nào đó cùng Lưu Nguyệt khác thường là giống nhau.
“Hoa Khóc Tuyết.” Mộ Lương ngoắc ngoắc môi, trong mắt xẹt qua đắc ý.
“Là hoàng thẩm?” Mộ Lê suy nghĩ một chút, vỗ mạnh đầu kích động đến kêu to ra tiếng, cái bộ dạng kinh ngạc đó, không giống như dáng vẻ của một hoàng đế!
Chỉ là cũng khó trách hắn sẽ kích động “Hoa Khóc Tuyết” này thế nhưng là người mà hoàng thúc thường xuyên nhắc ở bên tai nha, hôm nay gặp mặt, mặc dù bề ngoài xấu xí, nhưng mới vừa rồi lại ra đòn phủ đầu với hắn đã đủ chứng minh cô gái này không tầm thường!
“Ừ.” Không đợi Hoa Khóc Tuyết phản bác, Mộ Lương đã cười híp mắt đồng ý, “Hoàng thẩm” cách xưng hô này từ trong miệng Mộ Lê nói ra, hắn nghe rất xuôi tai!
Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng không tính toán ngay tại chỗ làm cho hắn khó chịu nhưng mà trong lòng thì âm thầm ghi cho hắn một khoản nợ, giữ lại về sau từ từ tính.
“Ha ha, hoàng thúc giành lấy đầu bếp của ta, chính là vì nấu cơm cho hoàng thẩm đi!” Mộ Lê cười tủm tỉm tiến tới bên cạnh Mộ Lương.
“Ừ.” Mộ Lương gật đầu một cái xong liền nói: “Nhưng lát nữa ngươi có thể dẫn hắn đi rồi.”
“Cái gì?” Mộ Lê bất khả tư nghị nhỏ giọng hô lên: “Hoàng thúc người đổi tính, biết thông cảm cho ta, biết ta rời khỏi hắn liền sống không nổi nữa? không có hắn sẽ không có thức ăn ngon miệng, không có thức ăn ngon miệng, cảm giác kia thật đúng là sống không bằng chết...”
Trong mắt Mộ Lê toát ra ưu thương, gắp lên một đũa rau xanh bỏ vào trong miệng, ánh sáng trên mặt tái hiện, sau đó nuốt xuống miệng, nhỏ giọng cảm khái: “Mỹ vị!”
Mộ Lương hơi híp mắt lại nói: “Cảnh Duệ, ném hắn ra ngoài.”
“Dạ, khụ khụ.” Cảnh Duệ lúng túng ho khan một tiếng, cũng không tính đứng dậy, hắn biết Vương Gia không phải muốn ném hoàng thượng đi thật, chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên.
“Thùng cơm.” Hoa Khóc Tuyết lành lạnh nhìn Mộ Lê liếc mắt một cái.
Mộ Lương vừa nghe, không khỏi bật cười, tán thưởng hướng nhìn Hoa Khóc Tuyết lập lại: “Thùng cơm!” Cái từ này mà dùng là hình tượng!
Mộ Lê vốn đang đắm chìm trong thế giới mỹ thực của hắn, chợt nghe hai chữ “Thùng cơm” này còn chưa có tỉnh hồn lại, sững sờ chỉ chỉ chính mình hỏi: “Ta?”
“. . . . . .” Hoa Khóc Tuyết im lặng, trong mắt không giấu khinh bỉ.
Mộ Lê nổi giận rồi, vọt đứng lên, nhìn chằm chằm Hoa Khóc Tuyết nói: “Hoàng thẩm, lời này nhưng là không thể nói như vậy! Dân Dĩ Thực Vi Thiên, ta thích ăn thì thế nào?”
“Thưởng thức quá thấp.” Hoa Khóc Tuyết dứt khoát nhắm mắt lại, chẳng thèm nhìn tên tiểu tử đang xù lông này, mặc dù trên người hắn có khí thế vương giả nhưng là còn quá non, quá nóng nảy rồi.
“Cái gì?” Mộ Lê trừng lớn mắt, một đôi mắt phượng bị hắn trừng thành mắt hạnh hứng thú hỏi lại: “Ta thưởng thức quá thấp? Ăn, mặc của ta mặc dù không phải thứ quý nhất nhưng đều là ưu nhã nhất!”
“ Nhưng hoàng thượng, tay nghề của người đầu bếp bảo bối kia, bị người chê. . . . . .” Cảnh Duệ sâu kín nói một câu như vậy, khuôn mặt hài hước, rõ ràng là một bộ dạng muốn xem kịch vui.
Lưu Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Duệ liếc mắt một cái, hắn đây không phải là cố ý tìm phiền toái đến cho tiểu thư sao?
Cảnh Duệ nhận thấy tầm mắt của nàng, nhíu mày nhìn lại nàng, nếu tiểu thư nhà các ngươi muốn đến hoàng đế cũng đấu không lại đâu, nếu không như thế nào lại đang cùng Vương Gia ở chung một chỗ?
Lưu Nguyệt làm sao mà không biết nhưng hiểu được ý tứ của hắn, liền tức giận cực kỳ cũng không rãnh phản ứng lại hắn, chỉ lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình.
“Cái gì?” Mộ Lê bên kia rốt cuộc phản ứng lại, hung hăng vỗ bàn quát: “Ai dám ghét bỏ, đầu lưỡi của hắn là không có mùi vị phải không?”
“Đầu lưỡi A noãn rất bình thường, Mộ Lê, ngươi thật sự không biết thưởng thức.” Mộ Lương híp mắt, lành lạnh nhìn hắn, không vui khi nghe người khác nói nửa điểm không phải về A noãn nhà hắn.
“Là đầu lưỡi hắn có vấn đề! Đừng để cho ta nhìn thấy hắn, bằng không ta thế nào cũng phải đánh hắn tới răng rơi đầy đất!” Mộ Lê bình thường là kính sợ người hoàng thúc này, nói chuyện với hắn cũng không dám lớn tiếng, nhưng vừa đụng phải cái gì có liên quan đến thức ăn, thì kiêu căng nóng nảy lên.
Ánh mắt Mộ Lương trở nên nguy hiểm, trong con ngươi thâm thúy lộ ra ý lạnh, Mộ Lê rụt cổ lại, khí diễm toàn bộ tiêu tán, theo bản năng nuốt nước miếng, hoàng thúc làm sao lại tức giận, hắn hình như không có nói gì. . .
Nhưng lại không cam lòng đầu bếp quý giá nhất của mình bị người khi dễ, càng không chịu phục phẩm vị của mình bị người chất vấn, Mộ Lê vẫn là nhịn không được yếu ớt hỏi một câu: “Cái đó, hoàng thúc, ai là A Noãn?”
“Ta.”
Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, lười phản ứng lại hắn, lại nghe thấy cô gái bên cạnh nhàn nhạt mở miệng, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng chậm rãi mở ra.