Nơi săn bắn ở một đỉnh núi bằng phẳng, trời thu làm ngọn núi vàng óng ánh một mảnh; trên mặt đất phủ kín hoàng sắc cùng màu lá rụng, lá trên cây chưa hạ xuống lại phơi bày mộ loại hoàng lục (vàng xanh) đan xen phong phú màu sắc.
Trường Không Long Tường ghìm lại dây cương, Vũ sĩ ngoan ngoãn ngừng cước bộ. Lúc này đây y không có nhảy xuống lưng ngựa như trước, mà là ôm người trong lòng dùng khinh công cùng nhau an ổn rơi trên mặt đất.
Tinh tế quan sát sắc mặt Bán Hạ, xác định hắn không có bởi vì cưỡi ngựa mà cảm thấy không khỏe, sau đó lại ngưng mắt nhìn hắn một hồi lâu, thẳng đến Bán Hạ chịu không nổi nhãn thần nóng bỏng mà cúi đầu, Trường Không Long Tường mới cười khẽ ôm cơ thể nhỏ nhỏ của hắn, hướng đệ đệ nhà mình đi đến.
Kha Nhiên cùng Trường Không Phượng Chứ vừa mới đến, Kha Nhiên chính mình phân phó hạ nhân bố trí nơi nghỉ ngơi, mà Trường Không Phượng Chứ lại vội vàng cùng tiểu ái nhân liếc mắt đưa tình.
“Lần nào cũng không dẫn nhân gia (người ta) đi, lại đem nhân gia bỏ lại, nhượng nhân gia chính mình ở trong núi ngoạn — ta cũng không phải hầu tử!”
Trường Không Phượng Chứ buồn cười hôn nhẹ lên cánh môi bĩu ra của Tiểu Tình, bất đắc dĩ đích nói: “Nếu như mang theo tiểu Bồ Tát sống ngươi, chúng ta còn có thể săn bắt cái gì? Sợ là cũng bị ngươi khóc tử mới đúng? Ngoan ngoãn chờ chúng ta trở về, cả nhà còn muốn ở chỗ này nướng thịt, chơi đến khi bầu trời tối đen ni!”
Tiểu Tình biết rõ chính mình không chịu nổi cảnh máu me, đi theo cũng là lụy nhân mệt mình, nhưng chính là nghĩ người nọ xấu lắm, “Dù sao ngươi cũng không quan tâm ta, sẽ không sợ ta bị dã thú ăn!”
Trường Không Phượng Chứ nhịn không được cười rộ lên, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của tiểu ái nhân, nói: “Nếu như có dã thú đánh được bất luận một hạ nhân nào của Kỳ Lân trang, đến nỗi ngay cả Kha Nhiên cũng không thể nào cứu được ngươi, ta xem ta đem dã thủ đó về trang làm sát thủ được rồi, khẳng định nổi danh thiên hạ.”
“Cái gì dã thú?”
Tiểu Tình còn muốn cãi lại, lại bị Trường Không Long Tường vừa vặn đi tới cắt đứt; Tiểu Tình dù sao vẫn là không dám ăn nói lung tung trước mặt Trường Không Long Tường, không thể làm gì khác hơn là ngậm lại đôi môi bước lại bên cạnh Trường Không Phượng Chứ.
“Đại ca.” Trường Không Phượng Chứ cười trả lời: “Không có gì, chúng ta nói giỡn ni.”
Trường Không Long Tường vẫn là diện vô biểu tình đối đệ đệ gật đầu, lại đối Tiểu Tình nói: “Cùng Bán Hạ ngoan ngoãn ở chỗ này nghỉ ngơi, nương ta đến đem nàng giao cho Kha Nhiên, không cho phép để nàng tiếp cận Bán Hạ, chúng ta giờ Mùi sẽ trở lại. Hiểu chưa?”
Tiểu Tình cầm lấy tay áo Trường Không Phượng Chứ, nhu thuận gật đầu.
Nhẹ nhàng đem Bán Hạ đặt xuống trên mặt đất, Trường Không Long Tường đem áo choàng khoác lên người hắn, sờ sờ gương mặt hắn, biểu tình trở nên ôn nhu: “Không nên chạy loạn, đừng làm cho ta lo lắng, được không?”
Bán Hạ một dạng mê muội, nhìn hai tròng mắt đen láy của nam nhân, đáp ứng nói: “Vâng…”
Trường Không Long Tường đối hắn nhẹ nhàng nở nụ cười một chút, buông tay hướng đoàn người chuẩn bị săn bắn đi đến.
Trường Không Phượng Chứ xoa xoa cằm, tự tiếu phi tiếu nhìn Bán Hạ, nói: “Mới chỉ nhận thức mà đã như keo như sơn vậy sao? Không ngờ động tác của đại ca lại nhanh như vậy…”
“Phượng Chứ đại ca…”
Bán Hạ còn chưa kịp cảm thấy khó xử, chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc quát: “Trường Không Phượng Chứ, chậm chạp như vậy là muốn ta đỡ ngươi lên ngựa sao!”
Trường Không Phượng Chứ lại càng hoảng sợ, vội vội vàng vàng hôn Tiểu Tình một cái, quay đầu hô: “Đại ca, đến ngay, đến ngay!” Nói còn chưa nói xong, hắn đã thi triển tuyệt thế khinh công thả người nhảy lên tuấn mã trắng thuần cách xa hơn mười trượng.
“Giá!” Trường Không Phượng Chứ đạp vào bụng ngựa, dẫn đầu chạy vào rừng cây, mọi người đều theo hắn tán vào trong núi rừng.
Bán Hạ ngây ngốc nhìn cánh rừng đã khôi phục yên tĩnh, lặng lẽ nắm chặt lấy áo choàng tràn ngập mùi vị nam nhân.
“Vân thiếu gia, ” Kha Nhiên đi tới phía sau Bán Hạ, dùng ngữ khí khiến người ta phi thường thoải mái nói: “Tới bên kia nghỉ ngơi một chút đi.”
Kha Nhiên chỉ hướng hạ nhân không biết từ bao giờ đã dựng lên đại trướng rộng rãi; Bán Hạ đối khí chất nhẹ nhàng của Kha Nhiên vẫn còn một chút khẩn trương, nhỏ giọng đáp: “Vâng”, Vì vậy liền cùng Tiểu Tình cùng nhau theo đi vào trong trướng.
Bên trong trướng rất xa hoa, tuy rằng vì để ngắm cảnh mà mở rộng rèm cửa, nhưng vẫn cứ ấm áp như mùa xuân; trên mặt đất trải thảm dày, bày biện bàn trà bằng gỗ cùng ỷ tháp, đệm gấm trên tháp vô cùng mềm mạo, trên mặt đất chất đống gối đệm đầu bằng vải nhung.
Kha Nhiên lấy bàn cờ ra, cùng Tiểu Tình đánh cờ, Bán Hạ không chơi cờ, liền ngồi ở một bên nhìn.
Nhẹ nhàng hạ xuống một con, Kha Nhiên hỏi: “Vân thiếu gia, mấy ngày gần đây ở trong trang tốt chứ?”
Bán Hạ chăm chú trả lời: “Kha tổng quản, trong trang tất cả đều tốt, là Bán Hạ đã làm phiền.” Bán Hạ dừng một chút, cố lấy dũng khí nói: “Ân… Còn có, Kha tổng quản, sau này chỉ gọi là ‘Bán Hạ’ thôi được không?”
Kha Nhiên gần như không thể không mỉm cười, sảng khoái đáp ứng nói: “Cũng tốt, kia Bán Hạ sau này cũng có thể gọi ta là Kha Nhiên.”
Bán Hạ nghe vậy do dự một chút, thử nói: “Ta đây gọi ngươi Kha đại ca?”
“Hảo!” Kha Nhiên cũng không giữ lễ tiết địa vị chủ khách, thống khoái đáp ứng.
Nhìn Kha Nhiên đối chính mình cười thân thiết, Bán Hạ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, không phải là sợ, cũng không phải loại khẩn trương khi đối mặt với Trường Không Long Tường, là một loại kích động khi được người khác coi trọng.
“Cảm tạ Kha đại ca.” Bán Hạ đỏ mặt, cười đến rất hài lòng.
Kha Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười như cũ, hắn sờ sờ đầu Bán Hạ, nói: “Tiểu Hạ, anh hùng không quan trọng xuất thân; từ đêm qua ta quay về trong trang tới giờ, ngươi biết có bao nhiêu người theo ta nhắc tới ngươi không? Hình dung của mỗi người đối với ngươi đều là ‘Nhu thuận’, ‘Khả ái’, ‘Hữu lễ’ — chỉ cần bản thân thật sự xinh đẹp, vô luận đã từng trải qua cái gì, đều phải tin tưởng vững chắc giá trị của chính mình — có thể khiến Trường Không Long Tường cười, ngươi là người thứ nhất, này thực sự rất có thể nói đó là minh chứng cho mị lực của ngươi.”
Bán Hạ chăm chú nghe, nhưng càng nghe càng sững sờ, ngơ ngác nhìn Kha Nhiên, trong lòng tuôn ra một loại cảm động — Kha Nhiên là nhìn ra được mình cảm thấy tự ti, vậy nên khích lệ chính mình.
Bán Hạ cúi đầu, lau nhẹ con mắt, ngẩng đầu lên thì đã cười đến xán lạn, “Vâng!”
Kha Nhiên cười, lại thu hồi tay tiếp tục chơi cờ, nhẹ nhàng nói: “Chiếu tướng.”
Tiểu Tình kích động nhìn Bán Hạ cùng Kha Nhiên đối thoại, ngực cũng rất cảm động, lại bị một câu “Chiếu tướng” làm cho cả kinh nhảy dựng lên, “Kha Nhiên! Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!”
Kha Nhiên vẻ mặt vô tội hỏi: “Ta làm sao vậy?”
Nhìn cái con người hai mặt này, Tiểu Tình sợ run nửa ngày, hung hăng “Hanh” một tiếng, mới một lần nữa ngồi xuống, khuôn mặt phồng lên giống một cái bánh bao, trong miệng tức giận bất bình nói nhỏ.
“Không thèm chấp quái thúc thúc!”
Kha Nhiên chớp mi, nói: “Niếp thiếu gia, ngươi muốn biết ngươi cùng Phượng Chứ có bao nhiêu điểm yếu ở trong tay ta không? Hay là ngươi muốn cho Long Tường cũng nghe xem?”
Tiểu Tình nhảy dựng lên, khuôn mặt đỏ bừng, “Tiểu nhân!”
Kha Nhiên nhàn nhã chơi cờ, nói: “Yêu, không biết là vị quân tử nào len lén trốn ra khỏi trang, bị nữ tử đùa giỡn, hình như là nhờ ‘Tiểu nhân’ ta giải cứu ni.”
“Ngươi không hiểu ban ơn không cần báo đáp sao?”
“Xin lỗi, quái thúc thúc ta chỉ học xong lễ nghĩa liêm khiết — không học thấp hèn.”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!”
“Ta ta ta ta ta, thế nào?”
Bán Hạ nhịn không được nở nụ cười, nhìn hai người một người tức giận đến bốc khói, một người thế nhưng khí định thần nhàn, thú vị cực kỳ; đây là một cảnh hắn chưa từng thấy, theo tính cách của hắn, nhất định sẽ sợ đến nghĩ muốn khuyên can, nhưng hắn biết hai người không phải là thật tâm khắc khẩu — thậm chí là quan hệ tốt.
Trong trướng đang vô cùng náo nhiệt, xa xa lại truyền đến một trận tiếng vó ngựa.
Lần này người tới săn bắn rất nhiều, có tiếng vó ngựa cũng không kỳ quái, thế nhưng Kha Nhiên lại lập tức đứng lên, thần tình nghiêm túc.
Tiểu Tình cùng Bán Hạ không có võ công, nghe không thấy tiếng vó ngựa ở phía xa, thế nhưng bởi vì chưa từng thấy qua Kha Nhiên phóng khoáng có loại vẻ mặt này, vậy nên đều an tĩnh không dám nói lời nào.
Tiếng vó ngựa rất nhanh tiếp cận, Kha Nhiên cấp tốc thoát ra khỏi trướng, Tiểu Tình cùng Bán Hạ cũng chạy theo.
Rất nhanh, bọn họ liền biết nguyên nhân khiến Kha Nhiên khẩn trương — một con hắc mã trên trán có vằn trắng lao tới, bên trên là Trường Không Trữ Nhi lệ rơi đầy mặt!
“Phu nhân!” Trường Không Trữ Nhi ghìm lại dây cương, Kha Nhiên lại như quỷ mị nhanh chóng lui tới bên người nàng, đem nàng lập tức ôm xuống.
“Kha Nhiên, Kha Nhiên!” Trường Không Trữ Nhi thần sắc không bình thường, chặt chẽ níu lấy Kha Nhiên mà khóc, tiếng khóc mang theo tiếng gọi: “Ta gặp người xấu, người, bọn họ mai phục ở trong rừng, Tiểu Lục bọn họ yểm hộ ta chạy đến… Ngươi mau trở về cứu bọn họ!”
Đối thủ mạnh đến nỗi thủ hạ của chính mình phải liều mình bảo hộ?! Kha Nhiên trong lòng cứng lại, đối một người thủ hạ hai bên trái phải vội la lên: “Nhanh đi tìm trang chủ!”
Nhìn người nọ giục ngựa đi, hắn quay đầu lại đối những người khác nói: “Đem trướng vây lên, bảo hộ Niếp Tình cùng Vân công tử!”
Nghe hắn an bài, Trường Không Trữ Nhi cấp thiết mà hỏi thăm: “Còn Tiểu Lục thì sao? Ngươi không đi cứu hắn sao?”
Kha Nhiên nhìn nhãn thần khẩn cầu của nữ tử, ngực căng thẳng, nhưng không chút do dự nói: “Phu nhân, tiến nhập Kỳ Lân trang, thì việc chết lúc nào đều không thể đoán trước — ta cũng như vậy, hôm nay ta cho dù chết cũng sẽ không ly khai ba người các ngươi.”
Trường Không Trữ Nhi hai mắt đẫm lệ mơ hồ, gắt gao ôm trụ lấy cổ Kha Nhiên, khóc hô: “Ta không cho ngươi chết! Ai nói ngươi có thể chết? Mạng của ngươi là do ta cứu, ta một ngày không chết, ngươi cũng không được phép chết!”
Tùy ý sủng nịch, bao dung của nàng tất cả đều là tùy hứng làm bậy, buông tha địa vị của chính mình trong võ lâm, tất cả của tất cả, để lúc này một câu “Không cho phép chết”, tất cả đều đáng giá; Kha Nhiên ẩn nhẫn lệ ý, chăm chú quay lại ôm lấy nữ nhân giống như tiên tử trong lòng, ôn nhu nói: “Được rồi, Trữ Nhi, ta không chết.”
Thế nhưng, xem ra đối phương có không ít người, hơn nữa nhất định đều là cao thủ, chính mình phải bảo vệ ba nhân nhi trói gà không chặt, tựa hồ không có khả năng lạc quan.
Tai Kha Nhiên khẽ động, lập tức đem Trường Không Trữ Nhi đưa vào trong trướng, cũng đem Bán Hạ cùng Tiểu Tình đẩy vào cùng nhau; biết Trường Không Trữ Nhi sẽ không ngoan ngoãn ngồi ngốc ở bên trong, Kha Nhiên cố ý làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Muốn ta không chết, ngày hôm nay ngươi ngoan ngoãn đứng ở bên trong đến khi nào ta nói có thể ra ngoài; nếu như ngươi không nghe lời, ta đây đại khái sẽ bởi vì phải cứu ngươi mà bị loạn đao chém chết.” Cuối cùng, hắn bỗng nhiên cười, biểu tình như bình thường, giống như gió xuân ấm áp, “Trữ Nhi, ngoan, sang năm mùa xuân ta lại mang ngươi tới Thiên Đảo ngoạn, ân?”
Trường Không Trữ Nhi cắn ống tay áo, ngăn trở tiếng khóc, nhưng ngăn không được nước mắt, nàng liều mạng gật đầu, đi tới nhẹ hôn một cái lên môi Kha Nhiên: “Nhiên, ta không chơi, ngươi muốn nghe ta nói câu kia, thì sống cho ta.”
Kha Nhiên giật mình sửng sốt một chút, ngay sau đó là mừng như điên, nhìn Trường Không Trữ Nhi thật sâu một cái, mới xoay người đi ra.
Không lâu sau, móng ngựa thác loạn, lá rụng bay lả tả trên mặt đất, một đoàn nhân mã đi tới bên cạnh trướng.
Mười bảy người. Kha Nhiên liếc mắt sơ qua, quả nhiên đều là người lợi hại. Nhất là bảy người đi trước, gân cốt bạo đột, nhãn thần sáng ngời, khả năng có lẽ cùng bằng Kỳ Lân trang ngũ đại sát thủ, Phượng Chứ cùng chính mình chuẩn bị.
Liếc mắt lần nữa, may mắn, người có tư cách cùng Trường Không Long Tường so chiêu — thật ra một người cũng không có.
Tiểu Lục bọn họ hẳn là thua thiệt nhân số, những người này không đến mức nguy hiểm như trong tưởng tượng.
Còn lừa được Trữ Nhi hôn mình, Kha Nhiên ngẩng đầu nhìn thái dương nhô cao, mỉm cười — sẽ là một ngày thú vị đây.