Đứng ở ngoài cửa đúng là Vân Nguyệt Dung.
Thấy bên người Bán Hạ còn có một đứa nhỏ, Vân Nguyệt Dung lộ ra nụ cười thân thiết.
“Tiểu đệ, khách khí như vậy làm gì? Gọi ta tứ tỷ là được rồi.”
Bán Hạ ngơ ngác là không biết nên làm thế nào cho phải.
Vân Nguyệt Dung ngoắc ngoắc hắn: “Mau ra đây nha, tỷ đệ chúng ta hảo hảo tâm sự.”
Bán Hạ cẩn thận lắc đầu, “Tứ tiểu thư có lời gì cứ nói đi, Bán Hạ nghe được.”
Vân Nguyệt Dung nghe vậy, lộ ra vẻ mặt chực khóc, nói: “Tiểu đệ lên làm vương phi, liền làm như không quen biết ta sao?”
Bán Hạ cắn môi, không muốn trả lời. Vân Nguyệt Dung lại cho là hắn không dám không tiếp thu, vì thế nói: “Bán Hạ, ngươi trước đây là đệ đệ của ta, sau này chúng ta lại cùng hầu hạ một chồng, ngươi cũng không thể khách khí như vậy.”
“Ngươi nói cái gì, Bán Hạ không hiểu.”
Vân Nguyệt Dung làm bộ như ngượng ngùng cười, nhẹ nói: “Tiểu đệ đang có mang, không thể làm chuyện phòng the, vương gia đương nhiên khó nhịn; chúng ta diện mạo lại tương tự nhau, cho nên Vương gia liền... muốn tỷ tỷ, chiếc khăn lụa hồng kia không phải là bị vương gia mang đi sao.”
Bán Hạ ngẩn ra, trong lòng bị đả kích mạnh mẽ.
Không đúng không đúng, chúng ta đã ước định, nếu Long Tường không nói, Bán Hạ sẽ vĩnh viễn tin tưởng y!
“Đứng lại!” Thấy Vân Nguyệt Dung dần dần đi tới, Bán Hạ hơi nhướng mày, cao giọng nói: “Ngươi gạt người! Long Tường sẽ không lừa Bán Hạ!”
Vân Nguyệt Dung sửng sốt, nhưng lập tức lại cười rộ lên, “Tiểu đệ, vương gia có lẽ thương ngươi, nhưng mà ngươi dù sao cũng không phải nữ tử, không biết làm nũng vui đùa, vương gia tìm ta cũng không có gì đáng trách, nam nhân người nào lại không muốn tam thê tứ thiếp? Ngươi không phát hiện dạo gần đây vương gia thường xuyên xuất môn? Không phải là... bằng không ngươi cùng tỷ tỷ đi ra ngoài giải sầu, tỷ tỷ cùng ngươi hảo hảo nói chuyện tâm tình...”
Bán Hạ tức giận kêu to: “Ngươi gạt người! Ta bây giờ là Trường Không Bán Hạ, không còn quan hệ gì với Vân gia, ta sẽ không ra ngoài cùng ngươi!”
Vân Nguyệt Dung tươi cười hồi lâu, nghe xong lời này, nụ cười trên mặt bỗng nhiên chậm rãi tán đi, nàng lạnh lùng nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Tự cho là đúng cái gì!”
Bán Hạ thấy biểu tình đã nhiều năm không gặp, đột nhiên ý thức được nguy hiểm, hắn đẩy tiểu đồng chạy đi trước, nhưng lập tức phát hiện chính mình đang mang thai căn bản chạy không được!
“Nhanh đi tìm Kha Nhiên đại ca!”
“Vương phi...”
“Nhanh lên đi! Vì hài tử của vương gia, nhanh đi!”
Tiểu đồng sợ tới mức nước mắt nước mũi chảy ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới tiền viện.
“Vân Bán Hạ.” Một giọng nam bỗng nhiên vang lên phía sau Bán Hạ.
Bán Hạ giống như bị đinh đóng lại, chậm rì xoay người sang chỗ khác.
Là Vân Trình Di.
Lập tức, hình ảnh quãng thời gian bị Vân Trình Di bắt nạt dần dàn hiện ra trước mắt… bị ném đá, bị treo lên cây, bị xua chó ra đuổi…
Trong mắt nam nhân hiện lên vô số tình tự, có hưng phấn, có phẫn nộ, có thỏa mãn, cũng có tiếc nuối. Hắn một phen ôm lấy Bán Hạ, thi triển khinh công nhảy ra bên ngoài.
“Người nào?” Hai thị vệ nghe thấy động tĩnh, chạy tới tuần tra.
Vân Trình Di dừng lại, đang định đối phó với địch, đã thấy một nam nhân dùng khăn che mặt nháy mắt vọt ra.
“Dẫn hắn đi trước, ta tới cản phía sau.”
Vân Trình Di cùng Vân Nguyệt Dung hướng hắn gật gật đầu, ôm Bán Hạ nhanh chóng ly khai.
Trường Không Long Tường đứng ở trước cửa, xem hai cỗ thi thể thị vệ nằm trên mặt đất.
“Là ai?”
Mọi người chỉ thấy được bóng lưng của y, lại đột nhiên bị thanh âm vọng lại âm u đến mức tận cùng làm hoảng sợ.
“Tiểu đồng đi cùng hắn nọi, hắn gọi người nọ là ‘tứ tiểu thư’, người nọ gọi hắn là ‘tiểu đệ’.” Kha Nhiên cũng mang vẻ mặt âm trầm, đem bức thư trong tay cùng khăn tay đưa cho Trường Không Long Tường.
Giống như muốn nhìn đến đục thủng một lỗ trên bức thư, Trường Không Long Tường trầm thấp nói: “Vân gia.”
Hồng Hạnh một mực khóc, vừa nghe hai chữ Vân gia, lập tức hôn mê trong lòng Hứa Nhĩ Tuấn.
“Phái mọi người, lục soát thành Thiên Thủy cho ta!!” Trường Không Long Tường quát, thư cùng khăn trong tay y hóa thành một đống bụi.
“Thế nào rồi, tam tỷ?”
Vân Hoa Nhan đi vào phòng, cười lạnh: “Trường Không Long Tường quả nhiên phái người lục soát thành Thiên Thủy.”
Vân Nguyệt Dung cũng nở nụ cười, nói: “Nhưng y tuyệt không nghĩ tới chúng ta giấu trong am ni cô ngoài thành — chính là, giết nhiều ni cô như vậy không nói, đợi lát nữa bổn cô nương còn phải giả dạng ni cô đi điều tra nữa.”
“Không cần tức giận, dù sao chúng ta cũng đã bắt được hắn.” Vân Hoa Nhan cười đến thực đáng sợ, nhìn về phía Bán Hạ bị trói tay chân nằm ở góc tường.
Vân Nguyệt Dung đi qua, khinh miệt nhìn lên bụng Bán Hạ, chán ghét nói: “Thật sự là ghê tởm, bất nam bất nữ — rõ ràng là một nam nhân, lại có thể mang thai, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta còn không tin nổi lời các ngươi.” Nói xong giơ chân muốn đá Bán Hạ.
Còn chưa kịp đụng tới Bán Hạ, cái chân của Vân Nguyệt Dung đã bị ngăn lại.
“Nhị ca, huynh làm gì vậy?”
Vân Trình Di cau mày nói: “Một cước này của muội nếu đá xuống không phải lấy mạng của hắn luôn sao? Việc chúng ta lợi dụng lúc Trường Không Long Tường chuyên tâm đối phó đối thủ mà vất vả đi bắt hắn, còn có ý nghĩa gì nữa? Vĩnh Yên đế vừa chết, Vân gia cũng bị liên quan, lão đầu tử bị giết, chúng ta trốn tới đây không phải là muốn bắt tiểu tử này?”
Vân Nguyệt Dung hừ lạnh một tiếng, nói: “Quên đi, muội còn muốn đổi hắn lấy vàng bạc châu báu nữa.”
“Tốt lắm, đi trước đem thi thể ni cô này chôn đi.” Nam nhân quấn đầy băng vải, Vân gia lão đại Vân Đỉnh Thiên âm trầm mở miệng.
Bọn đệ đệ muội muội không dám cãi lời hắn, yên lặng đi ra.
Màn đêm rủ xuống, Bán Hạ từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy phía sau cổ một trận đau nhức. Hắn muốn ngồi xuống, lại phát hiện tay chân đã bị trói.
“Tỉnh?”
Vân Trình Di ngồi trong bóng đêm, nhẹ nhàng hỏi.
Bán Hạ sợ hãi, vội vàng nhìn về hướng góc tường.
Vân Trình Di đi tới, ngồi xổm trước người Bán Hạ.
Thấy nam nhân vươn tay ra, Bán Hạ hoảng sợ, không ngờ nam nhân lại cởi bỏ dây thừng cho hắn.
Bán Hạ ngây ngẩn cả người, thì thào gọi “Nhị thiếu gia?”
Ai ngờ chờ đón chính là một cái tát vang dội!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bán Hạ bị đánh nghiêng đi, Vân Trình Di quát: “Vì sao? Vì sao lại tiện như vậy! Rõ ràng bị giam tại nơi vắng người, vì sao còn muốn nơi nơi câu dẫn nam nhân? Ban đầu là sắc phôi Phó An Hoa kia!! Nhưng chờ ta mua được người trung gian, lấy danh nghĩa vợ cả của Phó An Hoa mời Kỳ Lân trang giết lão, ngươi lại đi quyến rũ cả thủ lĩnh của sát thủ tập đoàn?! Vì sao phải tiện như vậy?”
Nói xong, lại là một cái tát đánh lên mặt Bán Hạ.
Hiện thực cùng kí ức thơ ấu hòa trộn lại, Bán Hạ ngăn không được toàn thân phát run, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Thấy Bán Hạ rơi lệ, Vân Trình Di lại mang bộ dáng đau lòng, gã khẽ vuốt lên khóe miệng tê dại của Bán Hạ, vô cùng đau đớn hỏi: “Vì sao không phải là ta? Trước đây ta khi dễ ngươi như vậy, chỉ là vì muốn ngươi cầu ta, muốn ngươi nói chỉ thuộc về ta, nhưng tại sao lần nào ngươi cũng cầu đại ca? Ta một mực chờ lão đầu tử chết, chỉ cần hắn chết, ta có thể không cần sợ bất luận kẻ nào mà có được ngươi, nhưng ngươi vì sao lại khẩn cấp câu dẫn nam nhân bên ngoài như vậy?”
Bán Hạ sợ đến ngây người, những lời của Vân Trình Di khiến hắn không thể nói được gì cả, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt lâm vào điên cuồng.
“Là nương ta hạ độc Hồng Hạnh. Biết lão đầu tử làm to bụng Hồng Hạnh, nương tức giận đến muốn nổi điên, nàng hạ độc Hồng Hạnh, muốn độc chết nha hoàn kia, ai ngờ độc dược mạnh mẽ như vậy, lại bị ngươi hấp thu, Hồng Hạnh mới có thể sống sót, mà ngươi cũng chỉ hỏng một chân. Trước đây nương mỗi ngày đều lầm bầm, nói vì sao độc không chết được ngươi, vì thế ta thường thường nhìn lén ngươi, bất tri bất giác ta lại càng yêu thích hơn ngươi.”
Vân Trình Di vặn vẹo gương mặt nói: “Nhưng ngươi chưa bao giờ quan tâm đến ta, ngươi thích ngựa của ta thích chó của ta còn nhiều hơn cả ta!”
Gã cúi đầu, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên rồi lại trở nên hưng phấn, “Ta muốn có ngươi! Dù ngươi đã bị Trường Không Long Tường chạm qua cũng không sao! Ta muốn có ngươi!”
Bán Hạ tiếp tục không ngừng rơi lệ, bối rối nói: “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia! Ngươi bình tĩnh một chút!” Cảm giác tay nam nhân tay vươn vào trong y phục, Bán Hạ sợ tới mức hô to: “Không cần, ta không cần! Trừ bỏ Long Tường ai ta cũng không cần!!”
Vân Trình Di nghe thấy Bán Hạ nói vậy, càng trở nên ác độc, một tay che miệng Bán Hạ, bổ nhào vào người Bán Hạ, dùng sức liếm hôn cái cổ mảnh khảnh của hắn.
Bán Hạ bị bịt miệng không thể kêu được, sợ hãi đến cả người run rẩy, nước mắt như suối tuôn ra không ngừng, đôi tay nhỏ bé quơ loạn trên mặt đất.
Bán Hạ vốn sắp tuyệt vọng, bỗng nhiên cảm thấy hài tử trong bụng đá mình một cái.
Hài tử! Hài tử của mình và Long Tường!
Cần phải sống!
Tay trái bỗng nhiên đụng tới một bình hoa bằng đá dùng để thờ cúng.
Không biết sức lực ở đâu tuôn đến, đối với nam nhân mình sợ hãi từ nhỏ này, đối với nam nhân cao lớn võ công không tầm thường này, Bán Hạ mạnh mẽ dùng bình hoa đập xuống đầu nam nhân!
“Ân —— “
Nghe thấy nam nhân phát ra một tiếng kêu đau đớn, Bán Hạ cũng không dám ngừng, càng thêm tàn nhẫn đập xuống đầu đối phương!
Đến tận khi người nọ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, Bán Hạ mới ngừng lại được.
Nhìn sang, chỉ thấy trên đầu nam nhân máu chảy không ngừng, ngã trên mặt đất.
Sợ tới mức bình hoa trong tay rơi xuống mặt đất, Bán Hạ ngã nhào chạy ra khỏi phòng.
Ngoài phòng tối đen một mảnh, gió lạnh ập tới trước mặt. Bán Hạ kéo chặt y phục, bao bọc lấy chính mình.
Trường Không Bán Hạ! Bình tĩnh một chút! Long Tường đang tìm ngươi, ngươi nhất định cần cố gắng!
Bình tĩnh trong chốc lát, Bán Hạ chống tường nhìn xung quanh, là một nơi rất lớn, xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ, có từng dãy phòng ở, trong không khí có mùi đàn hương…
Là tự miếu (chùa chiền, đền thờ)! Lúc dạy cho mình điểm khác biệt giữa ba quốc gia, Long Tường đã nói, phía trước tự miếu của Uy Ngôi là phật đường, ở giữa là tăng xá, (kí túc xá của phật tử =))))) phía sau là ruộng vườn tự cung tự cấp của tăng nhân; ở Thiên Đảo thì ngược lại, phía trước là ruộng vườn, phía sau mới là phật đường; mà dân chúng Nặc Tháp đều thờ thần phật nên ở đó tăng nhân không cần tự làm ruộng mà được triều đình cung ứng, cho nên tự miếu của bọn họ không có ruộng vườn.
Phía sau là ruộng vườn! Không có tường bao quanh! Bán Hạ thiếu chút nữa hoan hô ra tiếng!
Hắn vừa khập khễnh bước đi, vừa đỡ lấy cái bụng của mình, liều mạng trốn ra bên ngoài.
Cố lên! Bán Hạ! Ngày thường đều là Long Tường chiếu cố ngươi, ngay cả việc ăn uống cũng lo chu toàn, nhưng lúc này phải dựa vào chính mình.
Nhớ tới Long Tường, nước mắt Bán Hạ bắt đầu không khống chế nổi mà rơi xuống.
Hơi giận dỗi lau đi nước mắt, Bán Hạ cố gắng leo lên núi trong màn đêm mùa đông lạnh lẽo ở Uy Ngôi quốc — nếu nửa đêm bọn họ phát hiện hắn mất tích, đi xuống núi, khẳng định mình lập tức bị phát hiện lúc đi trên đường bằng, cho nên chỉ có thể leo lên trên, hy vọng tìm được một sơn động, trốn một đêm, ngày mai Long Tường nhất định trở về!