Vợ chồng Hứa Hương Ngọc thấy tình hình không ổn, khó chịu rời đi.
Chu Mộ Tu lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi cạnh giường bệnh, trong giỏ toàn cam với quýt, bóc vỏ đưa cho cô.
“Cảm ơn!” Bộ Hành đưa tay ra đón, mắt nhìn hoa, tự đáy lòng mà nói: “Hoa thật đẹp. Nhưng anh là luật sư thật à?”
Nghe anh ta vừa rồi nói lý lẽ rất rõ ràng, cô có ý nghi ngờ.
Chu Mộ Tu lại nói: “Tôi có quen một vị luật sư rất giỏi, tôi sẽ nói người đó ngày mai liên hệ với cô.”
Bây giờ đây đúng là điều Bộ Hành cần, cô không từ chối, “Được, cảm ơn anh!”
Tách một múi quýt bỏ vào trong miệng, rất ngọt.
Cô ăn nhẹ nhàng, liếc anh ta “Anh vào thăm tôi sao?”
“Tôi đi ngang qua. Chút nữa tôi sẽ ra sân bay.”
Chu Mộ Tu giọng điệu hờ hững.
Thực tế, chuyến bay đặt lúc đầu đã không kịp, trợ lý phải đổi sang cho anh chuyến bay 10 giờ rưỡi.
Hai người không nói gì nữa.
Không khí có chút ngượng ngùng, Bộ Hành chỉ vào rổ quả, “Quýt rất ngọt, anh muốn thử một quả không?”
Chu Mộ Tu lấy khăn giấy lau lau tay, mắt nhìn cô, giọng ôn hòa, “Nếu không ngại, hãy kể cho tôi nghe chuyện nhà cô.”
Qua vài lần tiếp xúc, Bộ Hành cũng đã tin tưởng anh ta, huống gì vừa rồi anh ta còn giúp cô.
Cô trả lời: “Không ngại.”
Ho nhẹ một tiếng, “Vậy chuyện trước đây của xưởng nhà họ Bộ là......”
Từ thời ông bà của Bộ Hành cũng tiết kiệm được ít tiền.
Nhà ở vùng ngoại thành Nam Phụng, có một vườn trái cây lớn và một nông trại có tên Nhạc.
Nhà họ Bộ có hai con trai là Bộ Vũ Đông và Bộ Vũ Tây. Trong khi đó Bộ Vũ Tây và vợ là Hứa Hương Ngọc luôn muốn chia tài sản.
Ông bà nội Bộ Hành khi về già, bàn bạc với nhau, con cả có tài lại chịu khó chịu khổ, tính cách con trai thứ hai hoàn toàn ngược lại, nên cuối cùng quyết định chia cho con trai cả một trăm vạn vốn riêng, tự lực cánh sinh làm ăn, đem vườn trái cây cùng nông trại Nhạc có sẵn giao cho con trai thứ hai.
Vì thế, anh cả Bộ Vũ Đông cùng vợ là Chung Hiểu Linh cầm một trăm vạn phát triển xưởng sản xuất giày có tên Bước Đi.
Bộ Vũ Tây không làm việc đàng hoàng, Hứa Hương Ngọc ngoài miệng lưỡi sắc bén ra thì không có bản lĩnh gì, hai người tưởng có thể ngồi ăn không đến lúc già, được chăng hay chớ tiêu xài hoang phí.
Rồi hai nhà lần lượt sinh con, kém nhau chưa đến một tuổi.
Đó là Bộ Hành và Bộ Uy.
Cha mẹ Bộ Hành một lòng phát triển sự nghiệp, còn Bộ Uy cha mẹ bận bịu chời bời ăn nhậu, vì thế hai đứa nhỏ đều được gửi cho ông bà nuôi dưỡng.
Bộ gia vốn trọng nam khinh nữ, Bộ Hành ở trước mặt ông bà nội không được sủng ái, bình thường lại bị Bộ Uy bắt nạt, cái gì cũng phải nhường nó.
Cho nên, tuổi ấu thơ của Bộ Hành luôn cô độc mà không bày tỏ được.
Nhà xưởng của Bộ Vũ Đông dần dần đi vào quỹ đạo, phát triển càng ngày càng tốt.
Hứa Hương Ngọc lại bắt đầu bảo chồng đến trước mặt bố mẹ, muốn đến nhà xưởng để giúp anh trai và chị dâu.
Ông bà nội cũng lo lắng cho con trai út tương lai miệng ăn núi lở, liền gọi hai vợ chồng anh cả vào nói chuyện.
Vợ chồng Bộ Vũ Đông biết rõ nếu hai người vào nhà xưởng làm việc, không thể nghi ngờ là thêm phiền, lại ngại khi bị ông bà thuyết phục, cuối cùng đồng ý chuyển 4% cổ phần của nhà xưởng cho em trai, hắn không cần làm gì, chờ cuối năm chia hoa hồng là được. Vợ chồng Bộ Vũ Tây lúc này mới tạm thời đồng ý.
Tuy nói ông bà nội Bộ Hành chiều cháu trai, nhưng rất coi trọng cháu đích tôn, hi vọng cháu đích tôn tương lai sẽ trở nên nổi bật, ứng phó môn đình.
Khi Bộ Hành sáu tuổi, bà nội giục mẹ cô sinh thêm con trai.
Nhà xưởng kiếm được tiền trong năm nay nhiều hơn năm ngoái, Chung Hiểu Linh cũng muốn sinh thêm một đứa con để củng cố địa vị của mình, cao hứng đáp ứng của bà nội.
Không phụ nguyện vọng, năm tiếp Chung Hiểu Linh liền mang thai.
Ai ngờ, còn hai tháng tới ngày sinh bị Bộ Uy nghịch ngợm va vào bụng, dẫn đến sinh non.
Hứa Hương Ngọc dẫn Bộ Uy đến trước mặt Chung Hiểu Linh, làm bộ làm tịch dùng thước đánh Bộ Uy hai cái, bà nội Bộ Hành đau lòng bắt dừng lại. Nói: “Nó mới năm tuổi, biết cái gì mà đánh nó? Trách là trách Chung Hiểu Linh không biết mà tránh đi, cái thai này không giữ được thì sau lại có thai là được mà!”
Chung Hiểu Linh nuốt giận vào trong, nghi ngờ Hứa Hương Ngọc xui con cố ý đụng vào cô.
Thời gian sau Chung Hiểu Linh bồi bổ cơ thể thì có thai thêm hai lần nữa, nhưng mỗi lần đều không qua nổi ba tháng, bác sĩ nói do cơ địa bị sinh non, sau này sẽ không có con lại được nữa.
Chờ đến khi Bộ Hành mười tuổi, Chung Hiểu Linh hoàn toàn hết hy vọng, lại đem tâm tư phát triển xưởng.
Bà nội của Bộ Hành đối xử với con dâu cả rất bất mãn, Hứa Hương Ngọc lại thường đến trước mặt bà nội nịnh nọt xum xoe, thuận miệng nói vài chuyện chị dâu không tốt.
Bộ Hành một lần cùng Bộ Uy cãi nhau, Bộ Uy rất đắc ý nói to: “Ông bà nội nói, nếu bác gái mà không sinh được cháu trai, tương lai gia nghiệp này tất cả đều là của em!”
Nhà xưởng lúc này một năm lợi nhuận đã gần ngàn vạn, quy mô cũng từ bắt đầu mười mấy công nhân lên đến ba trăm công nhân.
Bộ Vũ Đông mua một biệt thự ở trung tâm thành phố, gia đình dọn qua đó sống.
Hứa Hương Ngọc một năm chỉ được 4% tiền lãi, tức đỏ mắt không chịu được.
Có một ngày, bà ta đến nhà Bộ Hành nói với Chung Hiểu Linh: “Chị dâu, em khuyên chị đừng suốt ngày chỉ biết đến nhà xưởng như vậy, có ích lợi gì không? Quan trọng nhất vẫn là ở nhà tẩm bổ cho cơ thể khỏe mạnh để có thai ấy!”
Liên tục sinh non đến hết hy vọng, Chung Hiểu Linh đã đem toàn bộ tâm tư đặt vào Bộ Hành, cô nói: “Chị có Bộ Hành rồi.”
“Bộ Hành? Nó là con gái, con gái thì làm được gì! Nó tương lai có thể giống Bộ Uy để kế thừa gia nghiệp không? Ba mẹ sẽ đồng ý sao?”
“Hành Hành nhà chúng ta về sau sẽ không kém so với đứa con trai nào.”
Chung Hiểu Linh nói được nhưng không đủ tự tin.
“Ha ha, không kém gì thì chỉ có thể làm dâu nhà người khác! Đừng nói em không giúp chị đấy! Em nghe mẹ nói, muốn tìm vợ bé bên ngoài cho anh.”
Bộ Hành trốn một bên nghe lén, lúc ấy mới mười một tuổi, không rõ tại sao thím hai không đối phó với mẹ mình, mà lại tốt bụng đi nói cho mẹ cô biết chuyện này.
Sau lớn lên chút cô mới hiểu được, thím hai ỷ vào mẹ cô không sinh được con trai, sợ vợ bé của bố ở bên ngoài sinh con trai, về sau nhà Bộ Uy canh sẽ phải uống không.
Quả nhiên, mẹ cô đem lời nghe được đêm đó hỏi ba cô, ba cô không phủ nhận và cũng nói sẽ không có người khác ở bên ngoài.
Mẹ cô tin tưởng lời ba cô, nhưng cũng rất lo vì sợ ba cô bị bà nội thuyết phục mà nghe lời bà.
Lần này, mẹ cô hạ quyết tâm làm thụ tinh ống nghiệm, trăm cay ngàn đắng như bị tra tấn, ở lần làm ống nghiệm thứ tư thì thành công, nằm trên giường giữ thai đến tháng thứ năm mới ổn được.
Bà nội thay đổi thái độ không như lúc trước, quan tâm tới con dâu cả, còn tự mình đưa con dâu đi khám thai, dấu diếm tìm người quen hỏi cái thai là trai hay gái, kết quả là con trai.
Hứa Hương Ngọc trong lòng rối bời, cô ta vốn đoán chắc Chung Hiểu Linh không có bầu được nữa.
Bộ Hành lúc này đã mười sáu tuổi, tâm tình có chút phức tạp, nhưng rối rắm một hồi vẫn mừng cho mẹ cô, rốt cuộc mẹ cô được giải thoát rồi.
Chung Hiểu Linh rất phấn khởi, bắt đầu chú ý đến con gái, bất ngờ khi con gái đã lớn như vậy, trông gầy yếu và có vẻ ít nói.
Mẹ Bộ Hành trong lòng biết mình không quan tâm đến con gái, không khỏi áy náy. Hơn nữa về sau nhà xưởng khẳng định sẽ để lại cho con trai, vì thế cô đã lén lút lấy danh nghĩa Bộ Hành mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, tính toán tương lai làm của hồi môn cho con gái.
Còn mười ngày nữa là đến ngày dự sinh, Chung Hiểu Linh bắt đầu đau từng cơn.
Ba Bộ Hành cùng bà nội xếp đồ vào xe.