“Cả đời chỉ kết hôn lần này”
Ngồi trong xe Mercedes, thỉnh thoảng Tô Hoàn lại ngẩng đầu lên liếc trộm ba già nhà mình, ông đang nhắm mắt dưỡng thần, không biết ngủ thật hay chưa. Thế là Tô Hoàn lén lút rút điện thoại ra, định gửi cho Hứa Minh Ý một cái tin nhắn để anh có sự chuẩn bị trước.
Thế nhưng vừa mới bật máy, Tô Lệ Thành liền chậm rãi mở miệng: “Muốn mật báo cho cậu ta?”
“Đâu có.” Tô Hoàn vội vàng đặt di động xống, cười khan nói: “Con lướt Weibo.”
Tô Lệ Thành phát ra tiếng hừ nhẹ: “Nếu đã không tin tưởng cậu ta như vậy, ba cũng không cần thiết đi xem nữa, Tiểu Hoàng, ra sân bay đi.”
Lái xe Tiểu Hoàng cung kính gật đầu: “Vâng, tiên sinh.”
“Ba vừa mới đến, đừng vội đi mà!” Tô Hoàn vội vàng nói: “Không có gì không tin! Con đưa ba tới phòng làm việc của bọn họ! Con không báo tin!”
Tô Lệ Thành mở mắt ra, khó chịu nói: “Ngược lại ba muốn xem xem, tên nhóc này có đức hạnh gì, có thể khiến con ngũ mê tam đạo (*) như vậy.”
(*) Ngũ mê tam đạo (五迷三道): Thần chí không rõ ràng, u mê.
Trên đường đi, trong lòng Tô Hoàn thất thượng bát hạ (rối loạn, bất ổn), dẫn Tô Lệ Thành tới công ty của Hứa Minh Ý.
Công ty nằm trong một tòa chung cư nhỏ ở khu dân cư tương đối vắng vẻ, chỗ này là do bạn bè của Hướng Nam tìm hộ, tiền thuê rẻ hơn rất nhiều so với văn phòng ở trung tâm thành phố, trong văn phòng có năm gian, trưng bày ngay ngắn đủ các loại thiết bị chuyên dụng và các đoạn cơ thể của người máy, trên bàn đặt vài chiếc máy vi tính đang chạy.
Thẩm Ngộ Nhiên đang ngồi trên sàn nhà ngoài sảnh, đeo kính bảo vệ màu xám nối chi cho người máy.
Thấy Tô Hoàn dẫn người tới, định mở miệng gọi Hứa Minh Ý, Tô Hoàn lại vội vàng ra hiệu anh ta im lặng.
Thẩm Ngộ Nhiên quan sát người đàn ông đi bên cạnh cô, như có điều suy nghĩ gật đầu, thấp giọng nói: “Lão nhị ở bên trong.”
Tô Lệ Thành cất bước dài đi vào, Thẩm Ngộ Nhiên tháo kính bảo vệ ra, giống như xem kịch vui đi theo sau Tô Hoàn: “Vị này… vị này chẳng lẽ chính là Tô Lệ Thành trong truyền thuyết, Tô tổng, một trong năm người đứng đầu danh sách những người giàu có nhất trong nước?”
Tô Hoàn bất đắc dĩ gật đầu, ngón tay đặt trên môi, ra hiệu anh ta im lặng.
Tô Lệ Thành không để ý tiểu bối lải nhải sau lưng, ông trực tiếp đi vào một căn phòng làm việc khác, trên bàn lớn trong phòng đặt lần lượt vài cái máy vi tính, trên màn hình máy vi tính là mã code lập trình, có cái nhập vào được một nửa, có cái đã hoành thành được phần lớn…
Hứa Minh Ý trong đống máy vi tính, mặc một bộ quần áo lao động màu xanh đậm, đeo kính mắt viền đen, một đầu tóc xoăn rối bời, đang chúi đầu vào bàn phím gõ gõ cái gì đó, dù có người tiến vào phòng cũng không hề nhận ra.
Dáng vẻ hết sức chăm chú này, ngược lại khiến Tô Lệ Thành nhớ tới bản thân hồi trẻ.
Ông dời mắt xuống, thoáng nhìn bánh bao hấp đã lạnh đặt trên bàn.
“Bận rộn như vậy, bận đến mức ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn sao?” Tô Lệ Thành cười hỏi.
Hứa Minh Ý không ngẩng đầu vừa gõ bàn phím vừa không nghĩ ngợi nói: “Vợ không có ở đây, ăn sáng cái gì.”
Tô Hoàn ngoài cửa nghe thấy rất tức giận, tên nhóc này, mỗi ngày đúng giờ sau khi cô tỉnh lại sẽ kiểm tra cô ăn sáng chưa, thế mà bản thân anh lại không tự giác!
Tô Lệ Thành như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Ừm, vợ quản mới phải ăn bữa sáng, vợ không ở đây, thì không cần nói gì làm đó.”
Hứa Minh Ý bị quấy rầy hơi khó chịu, ngẩng đầu lên nhìn ông một cái: “Chú à, chú là ba vợ của cháu hay sao mà quản nhiều như vậy? Bây giờ cháu đang rất bận, chú đưa thức ăn hay là chuyển phát nhanh, cứ để ở cửa là được rồi, cảm ơn chú.”
“Ồ, tôi còn không quản được cậu sao.” Tô Lệ Thành vẫn cười như cũ, không hề tức giận.
Hứa Minh Ý ngẩng đầu nhìn ông một cái, ánh mắt lập tức rơi trên người Tô Hoàn đang đứng phía sau, lập tức như chuột thấy mèo: “Ô, khuê nữ đến.”
Lúc này sắc mặt của Tô Lệ Thành trầm xuống, cứng nhắc nói: “Ai là khuê nữ của cậu!”
“Hứa Minh Ý!” Tô Hoàn vội vàng từ phía sau cửa ra mặt, tức giận không hề nhẹ: “Đây là ba em! Anh… anh đứng lên cho em.”
Đột nhiên xảy ra biến cố bất ngờ khiến Hứa Minh Ý không ngồi vững, suýt chút ngã xuống dưới gầm bàn, anh cực kỳ hoảng sợ đứng nghiêm chỉnh, quan sát người đàn ông trước mặt.
Thật… thật sự là ba sao.
Tô Lệ Thành âu phục giày da gần 50 tuổi, thái độ điềm tĩnh, ở giữa tóc mai ngay cả điểm bạc cũng không có, nhìn rất trẻ trung.
Giữa hai đầu lông mày, ngược lại có mấy phần thanh tú giống Tô Hoàn, hai cha con đúng là giống nhau như đúc từ một khuôn.
Anh bị dọa đến mức xuất hồn.
Tô Hoàn tức giận đi tới, giúp anh sửa sang cổ áo, nhỏ giọng oán trách: “Mặc cái gì vậy, khó coi chết đi được.”
Anh giải thích: “Làm việc mới mặc, bình thường ra ngoài sẽ không… sẽ không như vậy.”
“Đây là ba em.”
“Ba…”
“Ngu ngốc! Gọi chú!”
Hứa Minh Ý vội vàng đổi giọng: “Chú… chú ạ.”
Tô Lệ Thành quan sát bốn phía, có vẻ ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, ông nói: “Phòng làm việc này của cậu, không khỏi quá mức đơn giản.”
“Vâng vâng vâng, Tô tổng, điều kiện chỗ này của cháu đúng là không tốt, nhưng không hề ảnh hưởng tới việc chúng cháu có trang bị kỹ thuật!” Thẩm Ngộ Nhiên vội vàng chào đón, nhiệt tình nói: “Tô tổng, cháu là Thẩm Ngộ Nhiên, là bạn đại học của con gái ngài, ngài có muốn đi xung quanh nhìn một chút không, cháu đưa ngài đi thăm quan?”
“Cũng được.” Tô Lệ Thành quả thực là muốn đến xem Hứa Minh Ý suốt ngày bận rộn cái gì.
Thẩm Ngộ Nhiên rất biết ăn nói, đưa Tô Lệ Thành đi thăm quan từng phòng, giới thiệu chi tiết về hạng mục người máy của bọn họ, nghiễm nhiên coi ông thành khách hàng lớn tiềm năng.
“Mục đích người máy của chúng cháu là để phát triển trí thông minh cho trẻ trước tuổi đi học, chủ yếu là chỉ dạy, để sau khi nhập học trẻ có thể nhanh chóng làm quen với chương trình trình giảng dạy của giáo viên.”
“Nghe rất hay, các cậu rất lợi hại, tuổi còn trẻ đã biết thực hiện ý tưởng của mình.”
“Đương nhiên đương nhiên, ý tưởng của chương trình là lão tứ Phó Thời Hàn thiết kế, thiết bị do Hướng Nam cung cấp, còn chủ trình là con rể tốt Hứa Minh Ý của ngài viết, cháu và Hoắc Yên là hai người nhỏ bé trong suốt, chỉ làm công cho bọn họ thôi.”
Hoắc Yên bên cạnh trợn trắng mắt, cô cũng là chủ trình có được không, có điều được rồi, hôm nay là sân nhà của Hứa Minh Ý, cô cũng không nên phá hỏng chuyện tốt của anh ta.
Thẩm Ngộ Nhiên lại giới thiệu các hạng mục khác, rồi lại mãnh liệt tâng bốc Hứa Minh Ý một phen, đến Hứa Minh Ý nghe thấy cũng phải đỏ mặt.
Tâm trạng của Tô Lệ Thành có vẻ rất tốt: “Được rồi, mấy cậu đều là bạn bè tốt, hôm nay tôi làm chủ, mời mọi người ra ngoài ăn đại tiệc, khao mọi người một chút.”
“Được ạ!”
“Cảm ơn chú!”
Thật ra Tô Lệ Thành rất thích ở cùng người trẻ tuổi, so với những đồng nghiệp khô khan trong công ty kia, những người trẻ tuổi không chịu gò bó càng thêm có sức sống, cũng khiến ông cảm thấy tinh thần sảng khoái, trẻ ra mấy tuổi.
Thẳng đến trên bàn cơm, Hứa Minh Ý mới hồi phục tinh thần, cho nên cái này… là chính thức gặp ba vợ sao?
Tô Hoàn ở dưới bàn kéo ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Anh không cần căng thẳng, thật ra ba em rất dễ tính.”
Chủ yếu là mẹ của cô bên kia không dễ lừa gạt.
“Anh không căng thẳng, ba em chính là ba anh, thấy ba ruột mình căng thẳng cái gì.”
Tô Hoàn nhìn tay cầm chén trà của anh, run lập cập đến mức bắn nước ra ngoài, bĩu môi, thôi tạm thời tin anh không căng thẳng vậy.
“Công ty B&L, cái tên này có ngụ ý gì sao?”
Hứa Minh Ý giải thích với Tô Lệ Thành ý nghĩa của B&L.
“Brother and love, anh em và tình yêu, đồng tính luyến ái?”
Hoắc Yên xích lại gần Thẩm Ngộ Nhiên, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên là cha con ruột, ngay cả mạch suy nghĩ cũng giống nhau.”
“Không phải người một nhà, không bước vào một cửa.” Thẩm Ngộ Nhiên khoanh tay: “Cái tên này… đúng là rất khó để người ta không hiểu sai.”
Hứa Minh Ý phí rất nhiều sức mới giải thích rõ được với Tô Lệ Thành, anh em chỉ là mấy người bạn ngủ giường trên giường dưới, “yêu” là chỉ Tô Hoàn.
Tô Lệ Thành như có điều suy nghĩ gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Hứa Minh Ý lau mồ hôi trên trán.
“Tiểu Hứa, trong nhà cậu giờ còn người thân không?” Tô Lệ Thành lại hỏi.
Hứa Minh Ý thành thật trả lời: “Năm ngoái bà nội qua đời, thân thích ở xa ngày thường không qua lại, bây giờ trong nhà không còn ai.”
Ánh mắt của Tô Lệ Thành nhìn anh dịu hơn rất nhiều: “Một mình con ở Thâm Quyến phát triển, rất không dễ dàng, con cũng cần nhạy bén, biết không, không nên nóng nảy, bình thường cần cái gì cứ nói với ba là được, cuộc sống của hai người, hòa hợp là quan trọng nhất.”
Tô Hoàn vội vàng nói: “Ba, con không nóng nảy.”
“Tiểu Hứa, nhìn ra được cậu là thanh niên có lòng cầu tiến, giao Hoàn Hoàn cho cậu tôi cũng yên tâm. Con gái ta được nuông chiều từ nhỏ, áo đưa tận tay cơm đút tận miệng, mẹ của con bé lại chiều chuộng nó, khó tránh có nhiều chỗ còn chưa hoàn hảo, cậu cần phải thông cảm nhiều, nếu như trong công việc có bất cứ khó khăn gì, cứ việc nói với ta.”
Nghe Tô Lệ Thành nói như vậy, rõ ràng là muốn giúp đỡ! Thẩm Ngộ Nhiên đang suy nghĩ, có nên mở miệng nói chuyện đầu tư hạng mục gần đây không, thế nhưng Hoắc Yên ném cho anh ta một cái ánh mắt, bảo anh ta không nên mở miệng.
Mọi chuyện đều xem suy nghĩ của Hứa Minh Ý.
“Ba, không phải… chú, tất cả mọi việc đều thuận lợi, tạm thời không cần trợ giúp gì, nếu có, cháu sẽ nói với chú.”
Trong lòng Hứa Minh Ý mặc dù cảm động, nhưng vẫn từ chối lời bóng gió của Tô Lệ Thành, nhưng hành động này lại lấy được hảo cảm của ông.
Hiện giờ hiếm có người trẻ tuổi có thể từ chối được sự hấp dẫn như vậy, sẵn sàng dựa vào chính bản thân để làm việc.
“Cái tiếng “ba” của cậu gọi rất thuận miệng, từ nhỏ cậu đã không có ba mẹ, nếu Hoàn Hoàn đồng ý đi theo cậu, không cần sửa lại, cậu có thể gọi ta một tiếng ba.”
Hứa Minh Ý ngẩn người, Tô Hoàn liên tục lôi kéo tay áo anh, phấn khích nói: “Mau, mau gọi đi, ba em đồng ý rồi.”
“Ba.”
Lúc Hứa Minh Ý gọi chữ này, hốc mắt đều đỏ ửng, đã bao nhiêu năm anh không gọi hai chữ này (bàbà), đến bản thân anh cũng không còn nhớ.
Nhìn đôi mắt đỏ bừng của anh, trong lòng Tô Lệ Thành đối với Hứa Minh Ý càng thương tiếc, nghĩ đến lần này trở về, cũng phải khuyên nhủ bà xã mình thật tốt.
Trên thế giới này, tài phú và quyền quý đều có thể dùng phấn đấu và nỗ lực để kiếm được, nhưng cần cù lương thiện lại là thiên kim khó cầu, rõ ràng có đường tắt đang ở trước mắt, lại lựa chọn cước đạp thực địa (*), đi từng bước một.
(*) Cước đạp thực địa (脚踏实地): Đôi chân đứng vững vàng trên mặt đất”, dùng để ví với lối làm việc cẩn trọng, không rùm beng, khoe khoang. Link nguồn
Chỉ một điểm này mà nói, hiện giờ đại đa số người trẻ đều không làm được.
Tô Lệ Thành tin tưởng, dù cho không có bất kỳ người nào giúp đỡ, tương lai không xa, Hứa Minh Ý sẽ tạo ra một thế giới của riêng mình.
**
Sau khi tiễn Tô Lệ Thành ra sân bay, Thẩm Ngộ Nhiên vỗ vỗ bả vai Hứa Minh Ý, hơi xúc động: “Lão nhị, cậu có biết vừa rồi cậu từ chối cái gì không?”
Hứa Minh Ý lắc đầu, không hiểu lắm nhìn về phía Tô Hoàn: “Anh biết nhà em rất nhiều tiền, nhưng hẳn là sản nghiệp không liên quan đến công nghệ, ba nói vậy, có lẽ cũng chỉ khách sáo mà thôi, không giúp được anh cái gì.”
Mắt Tô Hoàn giật giật, kinh ngạc nói: “Anh không biết nhà em làm gì, cho nên… anh cũng không biết ba em là ai?”
“Ba em không phải chính là ba em sao, còn có thể là ai, chẳng lẽ lại là Mã Vân?”
Thẩm Ngộ Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào Hứa Minh Ý: “Tô Lệ Thành! Tô Lệ Thành là ai! Chết tiệt không liên quan đến công nghệ, Tô Lệ Thành hơi động ngón tay có thể mua được một nửa giang sơn công nghệ đấy!”
Hứa Minh Ý cúi đầu trầm tư một chút, vô tội nói: “Tớ vừa mới, có phải đã bỏ lỡ cái gì hay không?”
Hoắc Yên nhìn máy bay đang chậm rãi bay lên trời, ra vẻ thâm trầm: “Anh bỏ qua… là một tương lai sao trời biển rộng (tương lai rộng lớn, đầy tham vọng).”
Hứa Minh Ý: …
**
Tuy nói sẽ không hỗ trợ, nhưng Tô Lệ Thành thực ra vẫn luôn chú ý đến hạng mục của công ty B&L, công ty mới hoạt động, người tham gia lại là sinh viên mới ra đời, rất nhiều nhà đầu tư đều đang lặng lẽ quan sát tình hình, còn Tô Lệ Thành âm thầm trợ lực, đích thân tới cuộc họp hàng năm của công ty B&L, hơn nữa còn thừa nhận Hứa Minh Ý là con rể mình.
Kể từ đó, từ một công ty nhỏ chẳng hề được chú ý, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của toàn bộ giới công nghệ.
Phía sau công ty B&L có Tô Lệ Thành làm chỗ dựa và hậu thuẫn, người đầu tư chen nhau đến, khoảng thời gian đó, Hướng Nam – người đại diện pháp lý ký hợp đồng muốn rã tay.
Người máy phục vụ giáo dục thành công bắt đầu sản xuất số lượng lớn, Hứa Minh Ý kiếm được món tiền đầu tiên trong cuộc đời, lập tức đặt cọc mua trả góp một căn biệt thự lớn ở Giang Thành.
Nhìn sự nghiệp Hứa Minh Ý phát triển không ngừng, thái độ của nữ sĩ Tần Nhuận Thanh cũng bắt đầu hòa hoãn dần, chỉ cần con gái bà không phải trải qua cuộc sống nghèo khổ, kỳ thật đối với con rể Hứa Minh Ý này, trong lòng bà vẫn rất vừa ý, bà thích những thanh niên biết phấn đấu vươn lên.
Năm đó Hứa Minh Ý nợ nần, vì không muốn liên lụy đến Tô Hoàn, dứt khoát chấm dứt đoạn tình cảm thời trẻ ngây ngô không thành thục này, phần quyết đoán và chịu trách nhiệm đó, Tần Nhuận Thanh cực kỳ khen ngợi, cũng tin tưởng, năm tháng sau này, Hứa Minh Ý sẽ đối xử tốt với Tô Hoàn.
Hôn lễ của hai người được tổ chức và tháng mười, vẫn là hai cẩu độc thân Lâm Sơ Ngữ và Thẩm Ngộ Nhiên làm phù dâu phù rể cho bọn họ.
Hứa Minh Ý trở thành boss, tầm mắt được mở rộng, biết được thế sự, không vụng về đần độn như trong quá khứ nữa, khí chất chững chạc hơn rất nhiều.
Nhưng trong hôn lễ khó tránh khỏi căng thẳng.
Lúc đi lên lễ đài, Phó Thời Hàn cẩn thận chỉnh lại kim băng trước ngực cho chú rể, giống như trong buổi lễ kết thúc khóa huấn luyện quân sự hồi đại học, Phó Thời Hàn nhặt cái mũ của anh lên, phủ phủi bụi, nghiêm chỉnh đội lên đỉnh đầu cho anh.
“Không cần sợ hãi, chú ý nắm tay cô ấy là được.”
Đôi mắt của Hứa Minh Ý đỏ lên: “Lão tứ.”
“Dừng lại.” Phó Thời Hàn cầm pháo hoa cho Hứa Minh Ý, ghét bỏ nói: “Vợ cậu còn chưa khóc, cậu lại ngoác mồm cái gì, thành gia lập nghiệp, có dáng vẻ của đàn ông một chút.”
Hứa Minh Ý hít hít mũi: “Ừm.”
Phó Thời Hàn vỗ vai anh: “Mau đi đi.”
Hứa Minh Ý lên lễ đài, rất nhanh, anh nhìn thấy bà xã xinh đẹp khoác tay ba Tô Lệ Thành, đi từng bước ra ngoài.
Tô Hoàn đội khăn von trắng noãn, váy dài xõa tung, nụ cười trên mặt xinh đẹp như ban đầu.
Tô Lệ Thành đặt tay Tô Hoàn vào tay Hứa Minh Ý: “Ta giao con gái bảo bối của ta cho con, con nhóc này cực kỳ nghịch ngợm, sau này nên mắng cứ mắng, nên dạy dỗ cũng không cần phải khách sáo, đừng mặc cho nó làm bừa, bằng không nó có thể chọc thủng nóc nhà của con.”
“Ba, ba nói cái gì vậy! Trong hôn lễ có người nào nói con gái nhà mình như thế sao, ba người ta đều nói là ta giao con gái ta cho con, con phải chăm sóc con bé thật tốt, sau đó hai cha con ôm nhau khóc thút thít được không! Con là do ba sinh sao, con là khuyến mãi tặng kèm mua điện thoại ấy.”
“Khuyến mãi tặng kèm mua điện thoại? Vậy ba khẳng định đời này không cần cái thẻ điện thoại đó.”
“Quá đáng quá đáng, lễ cưới này không có cách nào kết thúc!”
Hai cha con thế mà đấu võ mồm với nhau như vậy trên sân khấu, Hoắc Yên xích lại gần bên tai Phó Thời Hàn: “Hai cha con bọn họ, diễn cũng hơi quá nhỉ! Đau lòng Hứa Minh Ý!”
Phó Thời Hàn: “Đau lòng + 1.”
Ngay cả người chủ hôn cũng không nhìn nổi, nhiều lần muốn nói chuyện, lại không chen nổi miệng.
Cuối cùng vẫn là Hứa Minh Ý kéo Tô Hoàn từ tay ba vợ ra: “Cái đó… ba, ba xuống nghỉ ngơi đi, con sẽ chăm sóc Hoàn Hoàn thật tốt.”
Lại không ngờ, hai cha xích mích một chút, vậy mà đồng thời ôm nhau khóc rống lên.
“Ba! Con… con không nỡ xa ba!”
“Con gái ơi, con gái bảo bối của ba ơi, sau này con phải thật tốt, phải về thăm ba mẹ nhiều một chút, ba mẹ già rồi, chỉ có một đứa con gái là con thôi.”
Hứa Minh Ý trợn mắt há mồm.
Cái này… cái này mẹ nó hát ra thế nào!
Hai ba con ôm đầu khóc rống, chú rể bên cạnh tận tình khuyên bảo: “Cái đó, ba à, nhà chúng con ngay cạnh nhà mình, sau này qua lại rất thuận tiện, lúc nào Hoàn Hoàn cũng có thể về, ba đừng khóc…”
Lúc Tô Lệ Thành xuống sân khấu, còn rất không cam tâm lườm Hứa Minh Ý một cái: “Tôi hận cậu.”
Ánh mắt sao mà ai oán, mình vất vả bao nhiêu năm mới nuôi dưỡng ra được một cây cải trắng, liền bị con lợn ngu ngốc mang đi, đáng ghét!
Cuối cùng cũng đưa được người phụ nữ của mình về, Hứa Minh Ý đứng thẳng người, nghiêm trang túc mục hoàn thành lời tuyên thệ và đeo nhẫn, cẩn thận chậm rãi, thấy Tô Hoàn nín khóc mỉm cười.
“Anh… quá căng thẳng.”
“Cả đời chỉ kết hôn lần này, anh muốn đưa ra tất cả tấm lòng.”
Hứa Minh Ý cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ngay cả nụ hôn này, cũng đều rất quy củ.
Tô Hoàn cười nhẹ khẽ cắn anh: “Hứa Minh Ý em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Dưới sân khấu, Phó Thời Hàn cúi đầu, không xác định hỏi Hoắc Yên: “Nếu anh không nhìn nhầm, Tô Hoàn đá lưỡi?”
Hoắc Yên đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Anh không nhìn nhầm.”
Tác giả có lời muốn nói: Ngoại truyện Hứa Tô kết thúc, ngày mai bắt đầu ngoại truyện Nam Nam.