“Loại chuyện như này ngầm hiểu là được rồi, nói ra làm gì.”
Ở cửa ra vào nhà hàng Giang Hồ, hai người Thẩm Ngộ Nhiên và Hướng Nam đang đứng ở ven đường chỉ đạo Tô Hoàn đỗ xe: “Lái sang trái, cẩn thận.”
“Đủ rồi đủ rồi, chậm rãi lùi lại.”
Tô Hoàn thò đầu ra từ cửa kính, bất đắc dĩ nói: “Quá bé, bổn tiểu thư không vào được.”
“Cô lái sang trái một chút.”
“Quẹt vào xe của người khác!”
Tô Hoàn dừng lại, nhìn khoảng cách mấy cm, đơn giản sụp đổ.
Thẩm Ngộ Nhiên nói: “Không còn cách nào, ngày tết chỗ đậu xe khó tìm, đây là nhà hàng khó khăn lắm tôi mới đặt được.”
“Để tôi.” Phó Thời Hàn trực tiếp ngồi vào vị trí ghế lái, gạt cần số, cẩn thận chuyển động vô lăng.
Khe hở rất hẹp, Hoắc Yên nhìn mà hết hồn khϊế͙p͙ vía, mắt thấy sắp đụng trúng, anh nhanh chóng quay vô lăng, qua vài phen mạo hiểm, cuối cùng cũng chính xác đỗ vào bên trong.
Hoàn mỹ.
Tô Hoàn cảm thán: “Wow, kỹ thuật lái xe của Hàn tổng siêu quá.”
Thẩm Ngộ Nhiên khinh bỉ nói: “Là do kỹ thuật lái xe của cô không tới nơi tới chốn, ai cũng lái xe giống cô thì công ty bảo hiểm người ta phải bồi thường đến táng gia bại sản.”
Không chờ Tô Hoàn mở miệng, Hứa Minh Ý ung dung nói: “Tháng trước người nào đó đâm vào vườn hoa trường học nói thế nào.”
Thẩm Ngộ Nhiên chỉ vào mặt Hứa Minh Ý hét lớn: “Hay cho cái tên nhóc Hứa Minh Ý nhà cậu, chúng ta chung phòng ký túc xá ba năm, cậu giúp cô nàng kia hay là giúp tớ!
Hứa Minh Ý suy nghĩ, nói: “Tớ giúp cô ấy.”
Tô Hoàn đắc ý lè lưỡi với Thẩm Ngộ Nhiên.
Lại quay đầu, cô phát hiện Hứa Minh Ý cũng đang nhìn mình, đột nhiên cảm giác trái tim như cây kem dưới ánh mặt trời chói chang, lập tức tan chảy.
Thẩm Ngộ Nhiên cười cười: “Ơ nha ~ ~ Hai người lúc nào trở lên tốt như vậy.”
Tô Hoàn đi tới, tự nhiên khoác tay Hứa Minh Ý: “Chúng tôi là bạn tốt, sao, có ý kiến?”
Thẩm Ngộ Nhiên thong thả kéo dài giọng, chế giễu nói: “Hòa thượng cùng con gái kết bạn, hiếm có hiếm có.”
Sự chú ý của Hứa Minh Ý không đặt trên câu chuyện của hai người, anh ta cảm nhận được động tác thân mật của cô gái bên cạnh, không biết tại sao trái tim đập nhanh đến vậy, toàn thân cứng đờ, để mặc Tô Hoàn kéo anh ta vào nhà hàng.
Hít sâu, bình tĩnh.
Mấy người vào phòng, món ăn thơm phức nhanh chóng được mang lên, để làm nóng không khí, Phó Thời Hàn đề nghị nâng chén: “Sang năm mới, cả nhà mọi việc thuận lợi, tiền đồ như gấm.”
Thẩm Ngộ Nhiên nói: “Hàn tổng đã bắt đầu, vậy mỗi người hãy nói một câu đi, tớ nói trước, mong mọi người tìm được công việc tốt, thi nghiên cứu sinh được trên 400 điểm, nhận được đề nghị tốt ở nước ngoài!”
Tô Hoàn cũng cười nói: “Quen biết mọi người, tôi cực kỳ vui vẻ, mọi người bạn tốt nhất của tôi từ nhỏ đến giờ, nguyện làm bạn dài lâu.”
Hứa Minh Ý: “Làm bạn dài lâu.”
Thẩm Ngộ Nhiên phản đối: “Lão nhị, sao cậu lại nói theo người ta.”
Hứa Minh Ý: “Cô ấy nói hết những lời tớ định nói rồi.”
Thẩm Ngộ Nhiên: “Vậy hai cậu đúng là tâm linh tương thông.”
Tô Hoàn chỉ cười, còn Hứa Minh Ý vẫn tỏ vẻ nghiêm túc trấn định.
Hướng Nam: “Vậy tớ chúc mọi người, yêu nhau tu thành chính quả, người thầm mến sớm đạt được mong ước.”
Hoắc Yên nói cuối cùng: “Mọi người nói hết rồi, không để lại câu gì cho em, vậy em chúc Hàn ca của chúng ta khỏe mạnh, bình an.”
Dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, Phó Thời Hàn đặt tay sau gáy Hoắc Yên, in lên trán cô một nụ hôn nhẹ: “Ngoan quá.”
Đám người nhao nhao kêu gào còn để cho người ta sống nữa không, khoe ân ái mau tránh ra.
Lúc ăn được một nửa, Hứa Minh Ý lấy lý do muốn đi vệ sinh, đứng dậy ra ngoài, không lâu sau, Tô Hoàn cũng lấy cớ rời đi, một đường đuổi theo, lại phát hiện anh ta không đi toilet mà trực tiếp tới quầy thanh toán.
“Bàn 43 bao nhiêu tiền, phiền anh tính một chút.”
Sau khi nhân viên phục vụ tính xong, trả lời: “Tính cả rượu, hết tổng cộng 806 đồng.”
“Số lẻ bỏ đi, tròn 800 được không?”
“Tiên sinh, thật ngại quá, cửa hàng chúng tôi không trả giá.”
“Như vậy…” Hứa Minh Ý trầm mặc một lát, lấy một tấm thẻ từ trong ví ra: “Quẹt thẻ đi.”
Lúc phục vụ đang muốn nhận thẻ, lại bị một người khác đoạt lấy, Hứa Minh Ý quay đầu, đón nhận ánh mắt im lặng và phức tạp của Tô Hoàn.
“Như vậy không thú vị, đã nói mọi người cùng nhau rồi mà.” Tô Hoàn nói: “Hơn nữa, coi như muốn mời khách, cũng không phải là anh.”
“Hôm nay giao thừa, các cô không ở cùng người nhà, cùng tôi đi ăn cơm, hẳn là tôi nên mời khách.”
Hôm nay hòa thượng có vẻ không giống bình thường, anh ta giúp người khác mang bữa sáng, cho dù là năm hào cũng nhất định bắt người ta phải trả, sao đột nhiên trở nên hào phóng vậy?
Tô Hoàn mặc dù không phản bác được, nhưng chính là không đồng ý: “Nói cái gì cũng không để anh trả tiền, anh kiếm tiền vất vả như vậy mà.”
Nói xong cô lấy ví tiền của mình ra: “Để tôi thanh toán.”
“Tô Hoàn.” Giọng nói của Hứa Minh Ý trầm thấp, hình như đây là lần đầu tiên anh ta gọi tên cô: “Có thể để lại chút mặt mũi cho tôi không.”
Tô Hoàn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh ta.
Đôi mắt một mí ngày thường bị che dấu dưới tóc mái rối bời, lại thâm thúy như vậy, trong đôi đồng tử giống như chứa một cái động không đáy, có thể khiến người ta lún sâu vào.
Cô cảm nhận được một phần quật cường và cố chấp ẩn sâu trong mắt Hứa Minh Ý.
Tô Hoàn đưa thẻ cho anh ta, lại đau lòng không dứt.
Loại cảm giác này chưa từng xuất hiện, từ nhỏ đến lớn, gia tài bạc triệu cho cô vung tay tiêu xài, trước nay cô chưa từng biết cảm giác đau lòng vì tiền là thế nào. Nhưng bây giờ cô đột nhiên hiểu ra, giống như dao cùn cắt thịt, mỗi một đồng một hào, đều là anh vất vả kiếm được.
Sau khi Hứa Minh Ý nhận hóa đơn, tỉ mỉ kiểm tra từng món và giá tiền một lần, xác nhận không sai mới quẹt thẻ.
Lúc chia tay, mọi người còn khăng khăng muốn đưa tiền cho Hứa Minh Ý, nhưng lần này anh ta cực kỳ kiên trì không chịu nhận.
“Trước đây các cậu giúp đỡ tớ rất nhiều, để tớ mời cơm các cậu một lần, khó có được cơ hội làm thịt tớ, qua rồi không còn lần khác đâu.”
Anh ta nói rất thoải mái, mà trái tim mọi người lại nặng nề.
Bình thường Hứa Minh Ý keo kiệt, Thẩm Ngộ Nhiên vẫn luôn nói anh ta vắt cổ chày ra nước, nhưng chơi vẫn cứ chơi, cuối cùng vẫn không ai chê trách.
Cuộc sống trước nay không ưu ái bất cứ người nào, anh ta chỉ có thể cắn răng dựa vào bản thân.
Bọn họ biết, cho nên lòng tốt trước giờ cũng chỉ tỉ mỉ giấu ở bên trong, ung dung bình thản.
Hứa Minh Ý không có thói quen ăn sáng, thế là Phó Thời Hàn hoặc Hướng Nam sẽ mua bánh bao tới tổ nghiên cứu để ăn, tiện thể đưa cho Hứa Minh Ý một cái bánh bao chay lớn, nói là mua nhiều ăn không hết, để anh ta hỗ trợ ăn giúp, hoặc là mua bữa khuya cũng sẽ mua nhiều thêm một phần.
Tất cả mọi người cẩn thận từng chút để bảo vệ lòng tự trọng của anh ta.
**
Sông Lưu Đông (?) lóe lên ánh sáng lăn tăn, dưới mặt hồ phản chiếu toàn cảnh Giang Thành về đêm.
Nhiều bông pháo hoa bắn trên bầu trời, Phó Thời Hàn ôm Hoắc Yên từ phía sau, đứng bên bờ sông cùng cô thưởng thức pháo hoa.
Cơ thể cô nhỏ nhắn xinh xắn lọt thỏm trong vòng ngực của anh, trên quần áo anh tản ra hương vị đặc trưng, Hoắc Yên hít mũi ngửi, sau đó quay người đối mặt với anh.
Phó Thời Hàn nâng cằm cô lên hỏi: “Nhìn anh làm gì, nhìn pháo hoa.”
Hoắc Yên lộ ra ánh mắt nghịch ngợm: “Em đang nhìn trong mắt anh.”
Phó Thời Hàn cụp mắt, lông mi dài che phủ, ánh mắt của anh lúc này cực kỳ dịu dàng.
Anh không xác định hỏi: “Cho nên em đang đòi hôn sao?”
Hoắc Yên: ….
Cô quay người sang chỗ khác, không thèm để ý đến anh.
Trong lòng Phó Thời Hàn nhộn nhạo, anh vén sợi tóc của Hoắc Yên ra, bắt đầu những chuỗi hôn dày đặc lên cần cổ trắng của cô.
Hoắc Yên bị anh làm cho rất ngứa, nghiêng đầu né tránh, cười nói: “Anh có thể đứng đắn một chút hay không.”
Thích đứng đắn.
Phó Thời Hàn đứng thẳng tắp, đằng hắng cổ họng, giọng nói trầm thấp: “Bạn học Hoắc Yên này, nhiệm vụ học tiếng Anh trong kỳ nghỉ đông hoàn thành bao nhiêu rồi, ngày mai mang tới cho anh kiểm tra, còn có, sắp vào năm ba đại học rồi, đã có kế hoạch rõ ràng cho tương lai chưa?”
Hoắc Yên đang muốn nói chuyện, Phó Thời Hàn lập tức nói: “Nếu như không có, anh sẽ giúp em lập kế hoạch, anh đề nghị thi nghiên cứu sinh, nhưng nếu như em muốn làm việc, học kỳ sau bắt đầu để ý công ty thực tập…”
Hoắc Yên đưa tay che tai: “Cầu xin anh bỏ qua cho em có được không, em sai rồi em sai rồi, anh vẫn nên biến trở về Phó Thời Hàn không biết xấu hổ đi.”
Haz, nhắc tới cái này thật sự áp lực như núi, anh còn nghiêm khắc hơn người lớn trong nhà và giáo viên, còn Hoắc Yên đơn giản thuộc về kiểu người tương đối nhẩn nha, thật sự không muốn anh lải nhải cằn nhằn những chuyện nghiêm túc bên tai.
Phó Thời Hàn giống như đạt được mưu kế, giữa hai đầu lông mày tràn đầy đắc ý, Hoắc Yên tức giận lườm anh một cái, nói: “Anh còn cười, em tìm bạn trai, không tìm giáo viên, ngài giơ cao đánh khẽ buông tha em có được không.”
“Bạn trai, là phải thế này.”
“Thế nào?”
Cô vừa dứt lời, Phó Thời Hàn đã cúi người, đôi môi lành lạnh mềm mại của anh nhẹ nhàng chạm vào cái trán mịn màng của Hoắc Yên, chậm rãi di chuyển xuống giữa hai đầu mày, sau đó là mũi, và cuối cùng rơi trên môi cô.
Thăm dò bên trong, trước tiên anh nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của Hoắc Yên, chậm rãi sâu sắc cắn yêu cô một cái rồi lại nhấm nháp vuốt ve, một đường vừa cắn vừa ʍút̼, kiên nhẫn đợi cơ thể cô phản ứng.
Hoắc Yên ngây ngô đáp lại anh, hơi hé miệng, lưỡi anh liền trượt vào, cùng cô dây dưa qua lại.
Trong nụ hôn làm người ta mê muội, Hoắc Yên cảm giác có một ngọt lửa đang bùng bên trong cơ thể, nổ tung trong đầu cô, hoa mắt chóng mắt, cả người muốn chìm xuống, cô không suy nghĩ được gì, chỉ theo bản năng ôm lấy eo anh, lại dùng thêm sức để cơ thể hai người dính chặt vào nhau.
“Yên Yên, anh cảm thấy.”
“Cái gì?” Đôi môi của Hoắc Yên bị anh hôn đỏ bừng, mềm mại ướt át.
Phó Thời Hàn dùng chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi cô, khẽ cười: “Em rất muốn anh.”
Hoắc Yên đỏ mặt, loại cảm giác cơ thể trống rỗng, bất kể dính chặt thế nào cũng thấy ôm chưa đủ, chỉ muốn hòa tan anh vào cơ thể mình.
“Anh đừng nói nữa.” Hoắc Yên xấu hổ: “Loại chuyện như này ngầm hiểu là được rồi, nói ra làm gì.”
Cái này làm cho Phó Thời Hàn buồn cười, cô vậy mà còn muốn anh ngầm hiểu.
“Anh đừng cười!” Hoắc Yên nắm chặt cổ áo anh, tức giận nói: “Anh còn cười, cười chán chưa!”
“Được, không cười.” Phó Thời Hàn vòng tay ôm eo nhỏ của cô, nghiêm túc nói: “Hoắc Yên, đồng ý với anh, sẽ luôn tốt như vậy, được không?”
Hoắc Yên ngước mắt nhìn anh, lần đầu tiên trong đời, Hoắc Yên cảm thấy trong đôi mắt của Phó Thời Hàn hiện ra cảm xúc lo được lo mất.
Quá trân trọng một thứ, sẽ luôn sợ hãi mất đi, Hoắc Yên quá rõ loại cảm giác này.
Cô cầm tay Phó Thời Hàn, trịnh trọng nói với anh: “Phó Thời Hàn, anh cùng em lớn lên, em cùng anh già đi, chúng ta vẫn luôn tốt đẹp như này.”
**
Đúng mười hai giờ tiếng chuông vang lên, một năm mới an lành cuối cùng cũng tới.
Trên bầu trời thành phố nở ra rất nhiều bông pháo hoa, tiếng nổ bên tai vang vọng không dứt. Tô Hoàn phát hiện Hứa Minh Ý bên cạnh vẫn luôn gắt gao che tai, cảm thấy kỳ lại, hỏi anh ta: “Anh sợ pháo à?”
Hứa Minh Ý không nghe thấy tiếng của cô, thế là la lớn: “Cô nói cái gì, nghe không rõ.”
Tô Hoàn lớn tiếng nói: “Tôi hỏi, anh sợ pháo à?”
“Nghe không rõ, lớn tiếng hơn một chút.”
“Anh thích tôi không!”
Cô hỏi xong câu này, đột nhiên run lên.
Hứa Minh Ý bỗng nhiên buông lỏng tay bịt lỗ tai, ánh mắt hơi né tránh, không còn bình tĩnh.
Mà Tô Hoàn lùi lại phía sau hai bước, hốt hoảng nói: “Pháo hoa rất ầm ĩ.”
“Đúng… đúng vậy.”
“Tôi mới vừa hỏi anh, sợ pháo à?”
“Ừm, khi còn bé tôi suýt bị pháo hoa nổ vào người, khi… khi đó nông thôn đốt pháo, tôi vẫn còn nhỏ, đứng bên cạnh pháo nổ, cái gì cũng không hiểu… bị dọa phát sợ, may mắn không việc gì.”
Lời mở đầu của anh ta lộn xộn, giống như một cậu nhóc thật sự bị dọa sợ.
Tô Hoàn không xác định được câu “anh thích tôi không” vừa mới, rốt cuộc anh ta có nghe thấy không, bây giờ có nên mở miệng hỏi một chút không đây.
“Cái đó… tôi hỏi anh chuyện gì, anh hãy thành thật trả lời tôi.”
“Tôi biết, cô muốn hỏi khi đó tôi có bị thương không phải không, tôi không bị thương.” Hứa Minh Ý nói: “Chỉ bị dọa sợ thôi.”
“Không phải, tôi không phải muốn hỏi cái này, tôi muốn nói…”
“Ăn tết ở nông thôn đốt pháo chính là như vậy, mười dặm tám thôn, cực kỳ náo nhiệt, khi còn bé tôi và bà nội sống với nhau, bà thích nghe tiếng pháo nổ, tôi liền đi lên trấn mua rất nhiều pháo, đốt cho bà nghe tiếng động.”
“Hứa Minh Ý…”
“Cô chưa từng xuống nông thôn đúng không, thành phố tốt, trước kia nhà ở nông thôn không có nhà vệ sinh, một bên là nhà vệ sinh, dùng cột vây quanh, một bên kia chính là chuồng heo, lúc đi nhà xí còn có thể nghe tiếng heo kêu.”
Anh ta đột nhiên cười lên, giống như hoàn toàn biến thành người khác, trở lên lảm nhảm không ngừng: “Buổi tối đi ngủ, chuột trên nền nhà nhảy tới nhảy lui, có đôi khi ngủ say bị làm tỉnh lại, nó thế mà đang ngặm ngón chân cái của tôi.”
Ở phía xa, Thẩm Ngộ Nhiên gọi người tới giúp đỡ đốt pháo hoa, Tô Hoàn cũng bị kéo đi, cô lưu luyến nhìn anh ta một chút: “Hứa Minh Ý, chờ chút nữa lại tìm anh.”
Sau khi cô đi, Hướng Nam đi tới đưa cho anh ta một điếu thuốc. Hứa Minh Ý hơi do dự một chút, vẫn cự tuyệt, anh ta biết hút, nhưng không hút, không có tiền mua thuốc lá, không nuôi nổi cơn nghiện này.
“Con gái người ta muốn nói chung thân đại sự với cậu, cậu lại kể chuyện nhà xí với chuồng heo cho người ta, hòa thượng, đầu óc của cậu bị làm sao thế.”
Hứa Minh Ý liếc anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Tớ cũng đang cùng cô ấy nói chuyện chung thân đại sự, pháo ở nông thôn, chuồng heo, chuột… Đây chính là nửa đời trước của tớ.”
Bẩn thỉu và lạc hậu.
Cô gái tốt như thế, làn da trắng mịn sạch sẽ, trên người còn tỏa hương thơm, nhưng lại bởi vì nhiều năm làm việc vất vả mà cả bàn tay đầy vết chai sạn, sao có thể để cô chịu khổ như vậy.
Không bằng để cô biết khó mà lui.
Đón năm mới, sau khi chơi đùa một trận ầm ĩ, mọi người mang theo cặp mắt gấu trúc những vẫn cực kì phấn khích, đây cũng là lần cuối cùng được thả lỏng mà không cần kiêng kỵ, phía sau còn một cửa ải khó khăn đang chờ bọn họ.
Học kỳ mới bắt đầu, thư viện mượn phòng triển lãm đa năng lớn nhất trường, tổ chức buổi giới thiệu về người máy trí tuệ nhân tạo do hai tổ nhỏ của giáo sư Đinh Bái và giáo sư Chu Nham hướng dẫn.
Vị trí chính giữa khán đài giành cho lãnh đạo trường, các sinh viên lục tục xuất hiện, ngồi kín cả hội trường, còn có từng hàng sinh viên đứng ở lối đi sát vách tường, đều tới dự thính.
Các thành viên của hai tổ đứng riêng biệt thành hai hàng trái phải, xa xa Hoắc Yên đã nhìn thấy Hứa Văn Trì, bên cạnh anh ta còn có Diêu Vi An.
Hôm nay Diêu Vi An ăn mặc trang phục lộng lẫy, chân váy màu xám đậm phối hợp cùng áo sơ mi trắng, trên mặt trang điểm tỉ mỉ làm nổi bật vẻ xinh đẹp của cô ta.
Ánh mắt hai người trong lúc vô tình chạm nhau, khóe môi Diêu Vi An nâng lên một vòng ý cười sâu xa, giống như có bí mật trời biết đất biết cô biết tôi biết.
Từ trong nụ cười của cô ta, Hoắc Yên cảm giác có chuyện gì đó ẩn giấu bên trong.
Cuối cùng lãnh đạo trường cũng đi vào, tốp năm tốp ba ngồi xuống hàng ghế dành cho lãnh đạo, bọn họ vừa đến liền báo hiệu buổi giới thiệu chuẩn bị bắt đầu. nhưng Hoắc Yên nhìn hàng ghế trống rỗng bên cạnh mình, không khỏi sốt ruột.
Mấy nam sinh kia đang giở trò quỷ gì mà đến còn muộn hơn lãnh đạo, bây giờ sắp bắt đầu rồi.
Hoắc Yên gọi cho Phó Thời Hàn một cuộc điện thoại, không có ai bắt máy.
Sẽ không phải còn ở trong phòng ngủ nướng chứ!
Người dẫn chương trình hỏi Hoắc Yên, Hoắc Yên đành nói thành viên trong tổ còn một vài chuyện nên tới muộn một chút, có thể nhường tổ đối thủ lên sân khấu biểu diễn trước.
Ngay lúc Hứa Văn Trì vừa bước lên sân khấu, mấy người Phó Thời Hàn Hướng Nam thong dong tới muộn.
Hướng Nam ôm laptop của mình, vừa ngồi xuống liền gõ phím lạch cạch.
Hoắc Yên nói nhỏ bên tai Phó Thời Hàn: “Các anh làm cái quỷ gì thế?”
Phó Thời Hàn cười thần bí: “Chờ lúc nữa mời xem kịch hay.”
**
Người máy của tổ Hứa Văn Trì tên là Andrew, cao khoảng nửa mét, được làm tương đối gầy gò nhưng cái đầu lại khá to, màn hình đen ở phần trước mặt có thể tự động kiểm tra các sách và tài liệu trong thư viện.
Hứa Văn Trì giới thiệu: “Người máy của chúng tôi ngoài việc tiếp đón hướng dẫn công việc thông thường, một trong những sáng tạo lớn nhất, chính là có thể định vị chính xác vị trí của mỗi quyển sách, giúp đỡ các bạn học nhanh chóng tìm được đúng tài liệu, có thể chính xác đến từng tầng, phòng đọc, tầng mấy của giá sách nào thậm chí là xếp ở vị trí thứ mấy.”
Trong hội trường vang lên một tràng vỗ tay, Hoắc Yên lại khịt mũi coi thường, càng xem càng tức giận.
Rõ ràng là sao chép trộm cắp, anh ta thế mà nói tới chân thật đáng tin, thật sự là mặt dày như tường thành.
Nhìn khuôn mặt tức giận của Hoắc Yên phồng lên giống con cá vàng, Phó Thời Hàn cảm thấy buồn cười, nhéo nhéo thịt trên mặt cô: “Chờ rồi xem.”
Anh lại hỏi Hướng Nam: “Làm xong chưa?”
Hướng Nam nhanh chóng nhập một chuỗi ký tự, nâng kính mắt nói: “Lập tức xong.”
Hoắc Yên không hiểu: “Hôm nay các anh sao thế, là lạ.”
Thẩm Ngộ Nhiên hoàn toàn một bộ dáng “tiểu nhân đắc chí”, hừ hừ: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, để bọn họ hả hê nhiều ngày như vậy, hiện giờ là lúc phản kích.”
Hứa Minh Ý bĩnh tĩnh nói: “Oan oan tương báo bao giờ dứt, không bằng một lần nhổ cỏ nhổ tận gốc, chấm dứt hậu quả, A Di Đà Phật.”
Hoắc Yên: …
Nếu Phật Tổ nghe được mấy câu này, không biết tức thành cái dạng gì.
Trên sân khấu, Hứa Văn Trì đang bắt đầu điều khiển người máy tiến hành đủ loại động tác, thu được tràng vỗ tay không ngừng dưới khán đài.
“Ưu điểm lớn nhất của Andrew của chúng tôi, chính là có thể giao tiếp thông minh với mọi người, chúng tôi có thể mời một bạn học lên sân khấu để trò chuyện với nó, ai sẵn sàng lên sân khấu?”
“Kẻ lừa đảo” Diêu Vi An trước đó đã chuẩn bị xong, cô ta nhấc chân váy, đang muốn đứng dậy lên sân khấu, lại không ngờ Thẩm Ngộ Nhiên không biết từ lúc nào đã đứng dưới sân khấu, Hứa Văn Trì nói xong cậu này, anh ta lập tức trèo lên.
“Để tôi để tôi, tôi cùng Andrew cái gì đó tâm sự.”
Hứa Văn Trì biến sắc, đứng trước mặt người máy ngăn lại, lạnh giọng nói: “Cậu muốn làm gì, đừng phá đám, mau xuống đi.”
“Không phải nói mời bạn học giao lưu cùng người máy sao, tôi cũng là bạn học, muốn xem thẻ sinh viên của tôi không?”
Hứa Văn Trì không rõ trong hồ lô của Thẩm Ngộ Nhiên bán gì, nhưng ban lãnh đạo và giáo viên đang nhìn dưới đài, anh ta không dám công khai đuổi Thẩm Ngộ Nhiên xuống, chỉ có thể không tình nguyện nhường đường.
Dù sau ngay trước mặt giáo viên và bạn học, anh ta (Thẩm Ngộ Nhiên) sẽ không thể giở trò gian trá.
Thẩm Ngộ Nhiên biết, Hứa Văn Trì đang nhìn anh ta chằm chằm, giống như sợ anh ta sẽ nổi điên phá hủy người máy Andrew của bọn họ.
Làm sao anh ta lại có hành vi không văn minh như thế được chứ.
Thẩm Ngộ Nhiên đi tới trước mặt Andrew, cười híp mắt chào hỏi với nói: “Này, xin chào.”
Andrew cũng vươn cánh tay kim loại của mình ra, quơ quơ trước mặt Thẩm Ngộ Nhiên: “Xin chào.”
“Andrew, mày biết thế nào là ăn cắp không?”
Lời vừa nói ra, cả người Hứa Văn Trì đột nhiên cứng ngắc, mở miệng trách mắng: “Cậu hỏi linh tinh cái gì!”
Thẩm Ngộ Nhiên ung dung trả lời: “Thư viện thường xuyên xảy ra chuyện sinh viên ăn cắp, làm người máy phục vụ sinh viên, hẳn là mọi lúc mọi nơi phải duy trì cảnh giác, tôi hỏi như vậy có vấn đề gì không?”
Hứa Văn Trì nói: “Người máy chứ không phải chó, sao nó có thể phân biệt ai là chủ nhân ai là kẻ trộm, chẳng lẽ người máy của các cậu còn có tính năng này sao!”
Anh ta mới không tin!
Thẩm Ngộ Nhiên vỗ vỗ cái đầu ngốc nghếch của Andrew, nói: “Trí tuệ nhân tạo có thể thực hiện các thuật toán phức tạp, thậm chí còn có thể mô phỏng bộ não con người, phân tích hành vi của con người, thậm chí thông qua hồng ngoại có thể phân biệt được các loại cảm xúc khác nhau của con người, cho nên chức năng phòng trộm sao có thể làm khó được tôi...”
Anh ta dừng một chút, lại bổ sung: “Hàn tổng nhà chúng tôi đây.”
Hứa Văn Trì tức hổn hển nói: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào.”
“Gấp cái gì.” Thẩm Ngộ Nhiên quay mặt sang người máy: “Andrew, tao muốn hỏi mày một vấn đề.”
“Anh nói.” Andrew rất lịch sự.
“Ba của mày là ai.”
“Ba…” Andrew ngừng lại hai giây: “Anh nói là người lập trình chính của tôi?”
“Đúng…” Thẩm Ngộ Nhiên nhìn chằm chằm nó: “Người lập trình chính của mày, là ai?”
Andrew: “Người lập trình chính của tôi là…”
Đột nhiên, nó phản ứng hai giây, sau đó chậm chạm đổi giọng: “Người lập trình chính của tôi là Phó Thời Hàn.”
Lời vừa nói ra, toàn trường cực kỳ kinh hoàng, bạn học dưới đài chụm đầu ghé tai bàn luận ầm ĩ.
Cơ thể Hứa Văn Trì hóa đá, bất động hồi lâu, nổi giận chất vấn Thẩm Ngộ Nhiên: “Cậu làm gì Andrew!”
Thẩm Ngộ Nhiên nhún vai: “Mọi người đều thấy, tôi chẳng qua là hỏi một câu, Andrew thành thật trả lời, chỉ thế thôi.”
“Nó… nó sao biết nói hươu nói vượn!”
Thẩm Ngộ Nhiên nhàn nhã trả lời: “Đây là người máy của cậu, cậu hỏi tôi?”
Anh ta chuyển qua người máy, nói: “Andrew, mời lớn tiếng nói cho tất cả mọi người, người lập trình chính của mày là ai!”
“Phó Thời Hàn, người lập trình chính của tôi, ba của tôi là Phó Thời Hàn, tôi không phải là Andrew, tôi là Mad Hatter.”
Mấy bạn học trong tổ của Hứa Văn Trì chạy lên sân khấu, định khởi động lại chương trình.
Thầy Chu Nham ngồi dưới khán đàn chất vấn: “Hứa Văn Trì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Thầy Chu… cái đó…”
Hứa Văn Trì cũng không có cách nào giải thích rốt cuộc là thế nào.
Lúc này, Phó Thời Hàn chậm rãi đứng lên: “Nếu cậu không có cách giải thích, vậy để tôi giải thích.”
Nhìn Phó Thời Hàn thong thả bước lên sân khâu, ngay cả Tô Hoàn ở phía sau cũng trợn tròn mắt: “Bọn họ đây là nói xong muốn đập phá, ngay cả Phó Thời Hàn cũng làm góp vui theo?”
“Không phải đập phá.”
Hoắc Yên biết, Phó Thời Hàn trước nay không làm chuyện không nắm chắc, anh đã lựa chọn như vậy, tất nhiên có kế sách ứng đối vẹn toàn
Anh luôn có năng lực như vậy, có thể khiến người xung quanh tin tưởng vô điều kiện.
Thấy Phó Thời Hàn lên sân khấu, giáo sư Chu Nham càng không rõ nguyên nhân: “Phó Thời Hàn, trong hồ lô của các em chứa cái gì?”
Phó Thời Hàn chậm rãi nói: “Em để Hướng Nam xâm nhập não chủ của Andrew.”
“Mọi người đều nghe thấy chưa!”
Hứa Văn Trì kích động nói với toàn bộ hội trường: “Phó Thời Hàn dùng hacker xâm nhập Andrew, nó mới có thể nói ra những lời kỳ lạ kia, muốn phá hỏng phần giới thiệu của chúng tôi.”
Tiếng bàn luận tại hiện trường càng thêm ầm ĩ, các bạn học vô cùng nghi hoặc khó hiểu, Phó Thời Hàn sao có thể làm ra loại chuyện như vậy, khẳng định có ẩn tình.
Quả nhiên, sắc mặt giáo sư Chu Nam đã rất khó coi: “Mấy người đi xuống cho tôi, đừng làm mất mặt.”
“Có nghe thấy không.” Hứa Văn Trì chỉ vào Phó Thời Hàn nói: “Mau cút xuống dưới, chút nữa tôi sẽ tìm cậu tính sổ.”
Nhưng không ngờ, thầy Chu Nam chuyển qua Hứa Văn Trì: “Tôi nói chính là cậu.”
Hứa Văn Trì mờ mịt: “Thầy Chu…”
Thầy Chu Nam chuyển hướng sang lãnh đạo, nói với giám đốc thư viện ngồi ở vị trí cuối cùng: “Tổ chúng tôi rút lui, không tiếp tục biểu diễn nữa.”
Hứa Văn Trì và cả mấy thành viên trong tổ choáng váng: “Chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại phải rút lui.”
“Đúng vậy, chúng ta khổ cực chuẩn bị gần nửa năm, sao nói rút là rút.”
…
Thầy Chu Nham nhìn Hứa Văn Trì: “Có phải nhất định muốn làm ầm lên không?”
Hứa Văn Trì còn chưa nói, Diêu Vi An lại đứng dậy: “Thầy Chu, mặc dù thầy là giáo viên hướng dẫn, nhưng chuyện này, thầy có phải nên cho cả tổ một lời giải thích không, Văn Trì vì lần biểu diễn này đã vất vả rất nhiều đêm, thầy bảo bọn họ rút lui liền rút lui, vậy cũng quá ** rồi.”
“Diêu Vi An, đừng nói nữa.” Sắc mặt Hứa Văn Trì đỏ bừng: “Chúng ta rút… rút lui.”
Ngay khi các thành viên ôm người máy xuống, hiệu trưởng ngồi chính giữa ban lãnh đạo đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm trầm —
“Chuyện này, có phải các cậu còn thiếu chúng tôi và các bạn học một lời giải thích không?”
Các thành viên nhăn mặt nhìn nhau, mà khuôn mặt Hứa Văn Trì đỏ bừng, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía giáo sư Chu Nham.
Giáo sư Chu Nham lắc đầu, nói: “Là tôi không dạy dỗ bọn họ tử tế.”
Phó Thời Hàn nói: “Bọn họ đã không muốn giải thích, để em giải thích đi.”
Hứa Minh Ý và Lý Trạm đã khiêng người máy của mình lên sân khấu.
“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là người máy Mad Hatter 2.0 của tổ nghiên cứu của chúng tôi, chắc hẳn tất cả mọi người rất tò mò, tại sao lại là Mad Hatter 2.0 mà không phải là 1.0.” Phó Thời Hàn nhìn Andrew bên cạnh Hứa Văn Trì: “Bởi vì 1.0 chính là Andrew.”
Hứa Văn Trì suy sụp dựa vào tường, cúi đầu.
“Thời Hàn, đừng thừa nước đục thả câu.” Giáo sư Đinh Bái nói: “Nói ra chân tướng sự việc đi.”
“Vâng.”
Phó Thời Hàn nhìn về phía Chu Nham: “Chắc hẳn giáo sư Chu Nham biết, trước đây không lâu trường đã bỏ ra một số tiền lớn để mua một hệ thống bảo vệ chương trình chủ từ Mỹ, bảo mật cực kỳ tốt, nếu như người máy tự mình nghiên cứu phát minh, nhập vào hệ thống bảo vệ này, thì hoàn toàn không thể cho hacker bất kỳ cơ hội nào để xâm nhập vào đầu não của người máy.”
“Nhưng nếu viết lại hoặc đơn giản là ăn cắp lập trình của người khác, hệ thống bảo vệ sẽ không còn đạt hiệu quả trong tình huống đối phương nắm giữ mã hóa chính, cho nên, Hướng Nam chỉ mất chưa tới hai tiếng, liền hack được vào đầu não của Andrew.”
Lãnh đạo và các bạn học lộ ra nét mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, mặc dù nghe xong không hiểu lắm, nhưng kết hợp với điều Thẩm Ngộ Nhiên nói trộm cắp vừa rồi, bọn họ đại khái có thể hiểu đầu đuôi sự việc.
“Cụ thể thao tác thế nào tôi không nói tỉ mỉ.” Phó Thời Hàn hít sâu một hơi: “Hứa Văn Trì ăn cắp ý tưởng Mad Hatter 1.0 cùng toàn bộ mã code, đồng thời không hề thay đổi mà sử dụng trên người Andrew, vì thế mới tạo cơ hội cho chúng tôi xâm nhập, nói ngắn gọn, Andrew chính là Mad Hatter 1.0.”
Hoắc Yên siết chặt nắm đấm, ánh mắt chăm chú nhìn chàng trai trên sân khấu.
Từng câu từng chữ của anh vang lên mạnh mẽ, giống như cực hình đánh trên người Hứa Văn Trì, khiến anh ta khó mà an ổn.
Mỗi người trong tổ, trên mặt đều lộ nét sảng khoái, có lẽ sự thật sẽ bị lời bịa đặt trắng trợn nhất thời che dấu, nhưng nó tuyệt đối không vĩnh viễn bị vùi lấp, thời điểm nó chậm rãi nổi trên mặt nước, bình minh sắp tới.
“Tiếp theo là thời khắc của Mad Hatter 2.0.”
Khóe môi Phó Thời Hàn lộ ra nụ cười, ung dung lại tự tin —
“Đừng quá kinh ngạc.”